“ Ngươi... cô uống nước hay ăn gì đó không? Cô có đói không? Xin lỗi đám thủ hạ của tôi hơi thô lỗ” Xuân nhã nhặn quan tâm, cố bày ra bản mặt nhân sĩ nhã nhặn.
Xuân biết thừa cô nàng này không đơn giản, không thể là thám báo, không có thám báo nào cầm thứ quý giá này theo người làm nhiệm vụ cả.
Cũng may ngoại ngữ của Xuân sau nhiều ngày cấp tốc học đã rất có thể trao đổi giao tiếp, học thuật thì còn lâu nhưng giao tiếp thì là được lắm rồi.
“ Tôi tôi… “ Atotoztli bối rối thẹn thùng… len lén nhìn Xuân một cái sau đó cúi gằm mặt xuống…
Toang…
Trai nhà họ Ngô thời này đã nói là có nhược điểm trí mạng, đó là nhát gái.. và không biết tán gái… nói chung mù màu khoản này.
Thông cảm cho họ sức ép ác quá, Thần Đế quá khắt khe, không trú tâm vào học hành luyện tập thì tương lai sẽ vô cùng mờ mịt… thời gian chơi không có… bận tối mặt cả ngày chỉ quân doanh hay phòng nhiên cứu… lấy đâu ra thời gian gái gú.
Mà Ký xác định rồi, kệ các gia tộc khác múa hát làm chính trị. Ngô gia 70% đệ tử nếu có chút tư cách, tài năng sẽ đi quân sự hết…
Cho nên nếu mọi người để ý thì trong triều đình ở Thăng Long người họ Ngô làm quan lác đác không có mấy.
Còn trong trường quân Bị, học viện sĩ quan, học viện hải quân thì toàn họ Ngô học nhiều.
Ngô gia nắm quân đội, không tham gia đấu đá chính trị nhiều.. Sau này quân đội- chính trị dân sự sẽ tách hoàn toàn… đây là chuẩn bị cho việc Quân Chủ Lập Hiến , Vua nắm quân đội… Thượng Viện- Hạ Việt Dân Chủ - Đi Theo đường lối Mác xít….
Nghe có vẻ hổ lốn, nhưng chỉ có vậy.. con đường cách mệnh là phải từng bước để người dân quen với…
Lại nói lúc này Xuân giật mình trước thái độ của cô nàng này , hắn nhát gái nhưng không ngu gái. Sự bẽn lẽn đó… ngu cũng nhìn ra…
Xuân sốc nặng, mới gặp mấy giây mà, hay là địch nhân cài gian tế chơi mỹ nhân kế…
Nhưng mỹ ngân kế cũng phải kiếm người ra hồn chứ… cái đống rơm bẩn thỉu rách rưới cả hôi kia… làm sao mỹ nhân kế được?.
Tuy là vậy, Xuân không thể không đề phòng.
Hắn lập tức nghiêm mặt lại… cần đến bên Atotoztli một chiếc ghế nhỏ bằng gỗ…
“ Cô ngồi đi…” Xuân ra lệnh…
Atotoztli rón rén ngồi lên cái vật kỳ lạ này, ơ Mexcan người ta không có thứ này để ngồi…
Thường là ngồi chiếu, hay ngồi bậc gì đó…
Ghế là chưa có ở nơi này, có điều nàng lúc nãy thấy người đàn ông này ngồi lên cho nên biết cách dùng…
— QUẢNG CÁO —
Mông thấy ấm ấm… cái ghế này vẫn còn ấm nhé… khó chịu ghê…
“ Chắc cô đói và khát?... Cô uống thứ này…”
Xuân đưa đến một ly sữa ngựa có pha đường…
Đã nói rồi, mấy anh Đại việt là lính con nhà giàu, đường đóng gói giấy từng cục trong hộp, kín, lại ngựa mang theo thì 80% là ngựa cái… lúc này ở Tân Sinh có đến 35 con có bầu không ra chiến trường được, 20 con ngựa Bắc Nguyên này vừa cưỡi được vừa có sữa uống…tháng nầy đám ngựa được ăn ngô, đậu nên sữa cực nhiều.. thơm nha..
Người thổ dân có hệ thống chăn nuôi gia súc đâu mà biết… sữa động vật cơ chứ…
“ Cảm ơn” Atotoztli lý nhí…
Nàng đói lắm rồi, trốn ra đã năm ngày nang chỉ mang theo chút lương thực 1 ngày đã hết. Săn thú ? Không biết, bẫy thú.. không hay, nàng là quý tộc nhé, là linh mục nhé… không biết tự kiếm ăn.
May mà còn phân biệt được quả dại nào ăn được nếu không đã chết đói rồi.
Ơ nước của người lạ không trong vắt mà có màu trắng đục?
Thôi kệ , khát quá rồi.. uống…
Mùi… có thơm có ngái… vị… ngọt ngào tuyệt vời… có điều…. NÓNG….
“ Ái da… phù phù phù…”
Atotoztli thè lưỡi lấy tay phả liên tục…
“ Ối xin lỗi… quên không nói sữa nóng phải thổi mới uống được… xin lỗi xin lỗi…” Xuân cuống quý nhận lại cốc sữa mà thổi phù phù….
Atotoztli… cũng không có bỏng lưỡi , chỉ là nàng chưa quen kiểu uống đồ nóng cho nên.. thấy giật mình thôi…
Người đàn ông này tại sao chu đáo vậy? Người phương xa từ biển tới đều vậy sao? Vì sao bọn họ nhìn bề ngoài thật hiền lành mà lại có một mặt hung tàn vậy?
Nhớ đến hình ảnh thứ hai toàn máu và chém giết thì Atotoztli rùng mình.
Nhưng chắc chắn đây là những người từ biển xa đến với những con quái vật có lớp da bằng kim loại , thở ra khói đen che khuất bầu trời…
Trang phục của người phương xa nàng nhận ra, trong đầu nàng vẫn còn in sâu hình ảnh đó…
“ Của cô đây, đã bớt nóng, cô uống đi cho đỡ khát... tôi sẽ làm một chút thức ăn cho cô..” Xuân chưa hiểu ý đồ của cô gái nhưng ít nhất tù binh cũng cần được ăn uống.
Tiếng gọi của Xuân làm cho Atotoztli được kéo về với hiện thực. Cô lý nhí cảm ơn rồi cầm cốc nước màu trắng đục lên thầm nhâm nhi.
Người lạ đồ uống quá ngon, nàng cảm thấy cơ thể như có lại sức sống theo từng từng ngụm nhỏ loại nước uống này vậy....— QUẢNG CÁO —
“ Của cô...” Xuân rất cẩn thận làm một chiếc bánh ngô thẹp thịt hưu áp chảo, đây là đặc quyền của đám chỉ huy, ăn thị tươi hoặc thịt hộp... thịt tươi là đám kỵ binh lúc đi tuần mà gặp con mồi sẽ đoàng một cái màng về...
Còn về đám binh sĩ phụ binh thì toàn ăn cá khô...
Phải, cá là đến từ Tân Sinh, ở đây có thuyền trong vịnh lại lắm cá... đánh một hồi là cả đám , mổ sạch, lọc thịt ướp muối , phơi nướng... hun khói ...v ,v,... trà sát thêm một chút NaNO2 thì bảo quản được rất lâu.
Hết cách, NaNO2 có độc nhưng còn hơn là chết đói.... nói chung ăn ít trong thời gian ngắn rồi dừng lại thì không có vấn đề gì mấy... cơ thể đào thải được.
Thổ dân binh thì cóa gì đòi hỏi... bọn họ còn chẳng có muối để ăn kìa... giờ có cá mặt, chẳn vui vẻ vô cùng ăn uống... lấy đâu ra đòi hỏi nầy nọ kiểu con nhà giàu...
“ Xin lỗi... tôi không ăn thịt...” Atotoztli lí nhí dáp... nàng nhìn chiếc bánh kẹp rất lạ nhìn rất ngon nhưng mà nàng không có ăn thịt, đây là điều cấm kỵ với Silam.
“ Ồ... không ăn thịt .... thảo nào bé tí thế kia... “ Tặc mi của thằng nào đó, liếc vào chỗ nào đó...
Atotoztli hiểu ý thằng này nói gì... nàng vội vã cúi đầu xuống trốn tránh... nhưng cũng lúc đó là nhìn xuống cái sân bay phẳng lỳ của bản thân... Hắn thích to??? một ngàn câu hỏi.
Xuân cầm lấy bánh kẹp quay lại chỗ làm bếp... mới đi một ngày vẫn còn rau cải xanh... thứ này phải ngay mai mới héo hẳn được...
Không ăn thịt thì ăn rau...
Bánh ngô kẹp cải... sốt cà chua.. thêm ớt bột... rắc chút hạt tiêu...
Tao lạy mày Xuân ơi... mày ăn cay được không phải ai cũng ăn được....
Quá ngon.... nhìn quá ngon... xanh xanh... đỏ đỏ ... vàng vàng...
“ Cám ơn .. cám ơn người phương xa” Atotoztli thật đói đói quá rồi... nàng cầm ấy cái bánh mặc kệ tay bẩn mà ăn ngấu nghiến....
Ngon.... thơm... chua ... ngọt... thanh.... tươi mát và.................. CAY... CAY Chết tôi rồi...
“ Á... cay cay cay ... phù phù phù...” lần thứ hai trong vong mười lăm phút Atotoztli lại phải thè lưỡi thổi phù phù, lần này ác liệt hơn... nàng nhảy chồm chồm...
Xuân biết mình mang họa rồi nên bối rối cầm nước lạnh dí cho cô gái...
Lần thứ ba...
Bánh mới đã đến...
Nhưng lần này Atotoztli dụt dè hơn, khả năng hành hạ người khác của tên đàn ông này quả thật ghe gớm... nàng phải đề phòng hơn...
Cắn miếng nhỏ, ăn miếng bé...cẩn thận là trên hết. Đàn ông không đáng tin.
— QUẢNG CÁO —
Mẹ dặn như vậy.
Sáng nay vẫn chưa có tiến quân xuất phát vì các chỉ huy người trời bất ngờ họp kín…
Đám thổ binh cũng không có gì vội vàng bọn hắn ngồi la liệt chờ đợi thôi.
“ Cac vị , đó là tất cả những gì tôi hỏi được từ Silam của người Mexican.. bây giờ mọi người cho ý kiến…” Xuân nghiêm nghị ngồi chủ vị mà quét mắt xuống dưới hỏi các sĩ quan khác.
“ Thưa thủ lĩnh người trời , có thể tin được người con gái này sao? Tôi nhĩ cô ta có âm mưu” Alq Atecquez hung hằn nhìn về Atotoztli đang co ro một góc mà nhìn chòng chọc..
Hắn không biết cái nhìn cùng sự hung hăng này sẽ đem lại vô tận phiền phưc cho hắn sau này đấy.
“ Ta tin cô ta… “ Trí Xuân nhìn về Atotoztli mà gật đầu nói…
Hành động này khiên cho nàng xúc động gần chết, ngay cả người Mexican người thân của nàng còn không tin nàng.. không ngờ người đàn ông này lại có thể tin tưởng nàng… không xúc động sao được?
Atotoztli hơi bị ảo tưởng, Xuân nó làm quái gì tin ả, hắn tin là tin cái mâm nhỏ có chất liệu giống như cái bản đồ của Thần Đế.
Xuân đã hỏi kỹ càng hình ảnh tương lai mà cô nàng nhìn thấy… không nghi ngờ đó là Barque hạm trung tải của Đại Việt, chỉ có nó mới có khả năng được bọc thép và xuất hiện ở Châu Mỹ.
Xuân ở đây đã 3 tháng cho nên phần nào đoán được văn minh ở nơi này chỉ tương đương Đại Việt ngàn năm về trước.. lấy đâu ra mà có được thuyền sắt.
Có điều hơi lạ là thuyền có phun khói và có hai tai hai bên hông.. thôi kệ đi, khả năng là kỹ sư Đại Việt cải tiến gì đó.
Nhưng chỉ cần bấy nhiên đã phải tin tưởng cô nàng Atotoztli đúng là nhìn thấy tương lai. Bởi lẽ tàu Barque mini là không có bọc thép, như vậy không thể người nào bịa ra tàu bọc thép đúng chất Đại Việt được.
Như vậy chuyện mà Atotoztli tiên tri có ý nghĩa gì?
Thứ nhất là đáng tin, và quân Đại Việt đang đến, số lượng cực lớn chiến hạm đang sắp tới bổ xung cho Xuân, hắn vui vẻ vô cùng.
Thứ hai đó là đám người Mexican nếu tin tưởng Atotoztli thì đã đầu hàng mẹ luôn rồi khỏi đánh nhau. Nhưng chúng không tin, cho nên vì không tin Atotoztli thì cô ta và giới chức khó có thể thành một phe mà lừa đảo Xuân được.
Thêm vào đó Atotoztli nói gì nói ấy rất trân thành, mục tiêu của nàng chỉ có một đó là làm sao để Xuân và Người Trời không tấn công Mexican quê hương nàng. Để có điều đó cái giá gì nàng cũng trả được.
Không đánh Mexican ? không bao giờ có chuyện đó. Xuân trả lời chắc chắn. Mexican hắn bắt buộc phải đánh.
Atotoztli khóc lóc hỏi hắn lý do? không phải người trời yêu hòa bình, thích ban phát hạnh phúc sao? Tại sao lại mang chiến tranh, hủy diệt và đau thương đến Mexican quê hương của nàng?
Ngô Trí Xuân trả lời thẳng đánh Mexican không vì lương thực, không vì cướp lãnh thổ, tài nguyên, đơn giản vì muốn hắn Mexican hiến tế trẻ con. Mexican thích làm gì làm Người Trời không cấm, nhưng hiến tế người là sẽ bị đánh ... thế thôi.