Ầm ầm ầm….
Báo trợn mắt… khốn nạn, chơi vậy ai chơi…. Mày chơi vậy thì chơi mình đo nhé anh không tiếp….
Điên cuồng.. điên cuồng chạy quanh l
“Bolon Dzacab…. Bolon Dzacab. …. Bolon Dzacab”
Trên khán đài nhìn không rõ lắm tình hình nhưng mà đám Alq Atecquez và Toluka biết chắc chắn người trời có thể điều kiền sấm sét… đây chính là năng lực của thần Bolon Dzacab. Không biết thằng nào xướng lên trước , sau đó cả khán đài dật sóng, bọn thổ dân điên cuống nhảy múa , hoang loạn, bầu không khí trở nên nóng nhiệt hơn bao giờ hết.
Trong lồng báo đốm bị nổ cho thất tinh bát lạc… lủng lẳng ít nhất Xuân Táo bón phải tung vào lồng tứ phía tầm năm quả lựu đạn, chỉ có quả đầu tiên là nổ hơi nhanh vì nó được Xuân rút chốt đá lửa hai giây mới ném, bốn quả còn lại là ném bốn góc các hướng.
Xuân không có kinh nghiện giác đấu với hung thú nhưng hắn có trí khôn của nhân loại, có công nghệ trong tay. Thú vật nào cũng sợ khói lửa cùng tiếng động lớn, đó là đặc tính.
Báo rất linh hoạt, lựu đạn lại nổ nhanh chậm không thể theo dự đoán một cái chuẩn nhất.
Cho nên nếu rút lựu đạn ném từng quả thì chắc chắn báo né được.
Nhưng thằng Xuân nó khôn. Quả đầu tiên ném thẳng về báo để doạ thôi không tin tưởng có thể sát thương được báo với sự linh hoạt của nó.
Quả đầu tiên chỉ là doạ để Báo Đốm chạy lồng lên tứ phía , còn lại là ném cháy chậm khắp nơi, chờ xác xuất báo lao vào thì nổ.
Đây là tactical, còn việc báo có xông vào đường hầm hay không thì tính toán đã, nếu trường hợp đó xảy ra thì bên trên đường hầm có sẵn hai tay súng bí mật phục sẵn. Trong tình trạng đùng đùng lựu đạn nổ thì lẫn vào một hai tiếng súng biết đó là đâu? Nói chung là Xuân nó tính kín nước rồi mới bước vào cái chuồng giác đấu này.
Sự thật chứng minh, không gian như này chạy nhăng rất dễ dính lựu đanh nổ. Tức là tốc đôn báo quá nhanh cho nên xác xuất nó gặp phải lựu đạn ngay lúc nổ là cực lớn..
Cái nguyên lý này giống như đám mây electron vậy, vì vận tốc di chuyển quanh proton neutron quá nhanh mà có những vị trí, gần như bất kể lúc nào nó cũng có mặt vậy.
Báo sau khi bị dọa sợ thì cũng tương tự chạy loạn liên tục trong lồng cho lên theo cái nguyên lý trên hẳn là % lĩnh thẹo rất cao. Cứ ngồi yên một chố có khi thoát được.
Ầm ầm ầm ầm bốn tiếng nổ lần lượt vang lên...
Trong khói lửa ngập sân giác đấu một bóng đen bật mạnh đập vào tường rào kiến nó rung lên ầm ầm.
Không gì khác mà chính là báo đốm dính vào gần lựu đạn, sau khi bị nổ thì lỡ đà lao thẳng vào tưởng rào....
Va chạm cực mạnh khiến con báo dù cường đại cũng choáng váng, nó chống lên thân thể muốn lắc đầu xua đi cảm giác chênh vênh. Nhưng cơn đau kinh khủng khiên nó phải gừ vang một tiếng, nhưng gừ lên càng khiến nó đau hơn...
Mảnh lựu đạn không phải đơn gản da báo có thể chống cự, đã thấy bên bụng báo một vết thương thật lớn đang rỉ máu, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng thật đâu đớn.
Thú dữ bị thương rất nguy hiểm, nhưng đó là tình huống nào chứ không phải tình huống này.
Đôi mắt của Báo Đốm làm gì còn hung dữ thái độ, trong mắt nó chỉ có vô tận sợ hãi, vô tận kinh hoàng, Báo Đốm chỉ muốn thoát khỏi nơi này, chạy về rừng sâu và sẽ mãi mãi không xuất hiện ở những nơi có sinh vật hai chân sinh sống.
Khát vọng cầu sinh của sinh vật dù loài nào cũng mạnh mẽ như nhau, Báo Đốm chống đỡ đau đớn muốn chống thân dậy để tiếp tục chạy trốn... nhưng... bịch...
Bụi đất bay lên, lúc này Báo mới biết một chân trước của nó quá đau đớn để chuyển động. Một mảnh lựu đạn thứ hai đã cức vào chân trái phía trước của nó... quá đau đớn, nơi đó máu tươi vẫn đang dòng dòng chảy.
Thật là một cuộc chiến bất công, còn chưa gặp nhau chính thức đã chơi ném lựu đạn thì ai chơi lại nổi.
Nhưng Ngô Trí Xuân đâu cần một trận chiến công bằng, danh dự gì với một con báo?
Thân phận hắn là gì? Nhiệm vụ của hắn là gì? Làm sao có thể mạo hiểm đi đấu với Báo làm trò vui được? Chẳng có gì anh hùng khi giết báo bằng đao kiếm hay tay không gì đó não tàn. Anh hùng là làm những gì tốt nhất có ý nghĩa nhất cho cộng đồng, cho đế quốc, cho dân tộc. Đơn giản ý nghĩ trong đầu Xuân là vậy.
Cho nên hắn cần đánh bại con báo này với cách đơn giản nhất, ít nguy hiểm nhất để có thể đạt mục đích thu phục người dân ở nơi này. Còn đánh như thế nào? có lựu đạn, súng mà còn cầm kiếm lao vào thì... não tàn.
Con vật tội nghiệp ánh mắt cầu xin nhìn hai chân con mồi đứng thẳng cao lớn trước mặt... phải, trong mắt con báo sợ hãi này thì hình ảnh của Xuân trở nên nguy hiểm, cao lớn và đầy tính đe dọa..
Chỉ còn ba chân, lại mất đi một chân trước, Báo chỉ còn có thể lặc lè di chuyển tránh càng xa con vật hai chân càng tốt.
Nhưng cái lống giác đấu này chỉ có hơn hai mươi mét đường kính... chạy đi đâu.. con sâu..
“ Xin lỗi.. chúng ta không có thù hằn gì... nhưng..” Xuân giơ lên súng lục trong tay... hắn cũng cảm thấy tội nghiệp con vật , nhưng nó là dã thú, là hung thú. Nếu nó không bị đánh sợ thì lúc này kẻ đang cầu xin có lẽ là Xuân rồi...
Cạch... xì xì...
“ Đoàng....” Xuân nhắm thẳng vào đầu con thú mà bóp cò.
Nhưng sự việc luôn có biến , súng hỏa mai đánh đá lửa vẫn có độ chễ giữ bóp cò, đá lửa đập vào đế mặt ma sát, thuốc mồi cháy đến đạn bắn... khoảng thời gian này để con báo phản ứng rồi, chỉ tích tắc sau khi nghe tiếng cạch thì Báo dùng hai chân sau cùng một chân còn nguyên mà lao đến chỗ Xuân.
Chính vì vậy khi viên đạn văng ra thì không trúng đầu con vật mà trúng một bên vai.
Báo lao lên nhưng khoảng cách hai bên đến 15m, lĩnh một viên đạn vào vai trên đường lao đến khiến Báo đau đớn chớn đà mất thăng bằng mà đập người xuống nền đất... bụi mù tung lên, nó trợt dài một đoạn .
Sức sống củ hung thú thật mạnh, báo vẫn cố lắc đầu đứng dậy, nhưng lúc này ánh sáng trên đầu nó bị thứ gì đó che lấp rồi.....
Một cái bóng lớn che đi nửa phần đầu báo....
Nó ngước lên nhìn lần cuối đối thủ....
Qua khe hở nho nhỏ nó có thể nhìn thấy ánh mắt của đối thủ, có thương hại, có thông cảm, nhưng nhiều hơn là sát ý mãnh kiệt....
Nguy hiểm khiến báo muốn bật dậy bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, cơ thể của nó đã tràn đầy vết thương đau đớn, không còn đủ nhanh nhẹn.
Phụp...
“Mẹ kiếp nó...”
Ngô Trí Xuân chửi ầm lên, cơ hội tốt, hắn có thể kế thúc trận chiến bàng một phát đâm trí mạng bằng kiếm Gladius....
Xuân muốn đâm xuyên sườn xẻ vào tim mà xoáy mạnh.
Nhưng hắn không có kinh nhiệm đối phó động vật. Bốn năm qua Ngô Trí Xuân luyện kiếm đâu chỉ vạn lần đâm sườn? nhưng là đâm sườn động vật hai chân đứng thẳng, xương sường xếp ngang.
Mũi kiếm muốn lách qua khe sườn mà xuyên tim cũng là ngang đâm, cho nên mới có chuyên đâm gần sẽ chửa cánh tay, đâm vươn phía xa mới úp bàn tay cổ tay . Còn dọc tay chỉ có thể là chém , gạt... bố tổ xư mấy thằng làm phim nhé... toàn lừa Ký.
Nhưng thói quen thành bản năng hại chết Xuân rồi...
Báo mà động vật bốn chân, xương sườn xếp dọc....
Mũi kiếm đi vào ngay lập tức bị xương cản lại...
Grào.... đau đớn làm hung tính của con thú tỗi dậy, cánh tay còn nguyên vẹn của nó dùng sức vươn tới vả mạnh...
Bốp...
Roẹt , véo.... cạch...
Xuân bị vả trúng đùi,, lệch mất trụ mà ngã ngửa ra sau.... hắn vội vàng phản ứng cực nhanh lăn người ra xa sau đó bật dậy...
“ Ồ... Ồ... Ồ.....”
“ Giết Tezcatlipoca ... giết Tezcatlipoca ... giết Tezcatlipoca...”
“ Người trời vô địch... người trời vô địch....”
Chiến đấu đi vào đặc sắc khiến dân chúng trên khan đài không thể không hò reo.... cổ vũ...
Ngay cả nô lệ cùng thợ thủ công người Chichimeca cũng bị lây nhiễm mà bất giác la lớn: Giết Tezcatlipoca ... giết Tezcatlipoca ... giết Tezcatlipoca....
La như vậy thì cần gì dẫm tượng nữa... vãi cả... nô lệ với công tượng Chichimeca.
Quay lại với tình hình của Ngô Trí Xuân trong lồng giác đấu, hắn chật vật đầy đất lăn lộn rồi bật dậy thủ thế... khiên văng đi rồi... khiên của người Toltec có mỗi cái dây để cầm, quả thật không chắc được. Vẫn còn may kiếm Gladius vẫn trong tay.
Xuân hai mắt tròng trọc nhìn về phía con báo. Nhưng con vật không có đứng dậy được, con vật nằm nghiêng một bên, cánh tay còn mạnh ở phía dưới, chính cái móng vuốt trái này đã cào trúng đùi của Xuân.
Thực sự mạnh… Xuân cảm thấy mình bị sái chân rồi. Chỉ một đòn của con báo đã bị thương, móng vuốt không có chọc thủng được giáp đùi, nhưng va chạm cũng đã đủ cho Xuân cảm giác dây chằng có tổn thương… đau đớn.
Nên nhớ Xuân đã được kích thích cơ thể tiềm năng, là một thằng chiến binh tầm cỡ của Đại Việt.
Phim toàn nói láo, có phim người vật lộn cận thân với hổ , sư tử được.. tổ sư mấy thằng ngáo dậy hư… mấy ông xem xong mà đi thực hành thì…
Kiểm tra bên đùi, plate giáp không bị bong, cũng may trước lúc vào đã để cho cấp dưới dùng đai da cố định thêm, lớp da dày vậy mà bị cào cho tan nát…
Súng đâu…. Súng dự bị đâu….?
Lủng lẳng.. lủng lẳng…
“ Ta xxxxx con mệ ngươi…” Xuân gào thét chửi bậy…
Thì ra cái đùi phải của Xuân đeo thêm khẩu súng thứ hai làm dự bị. Nhưng cú vả móc ngược của con báo đã hất tung nó lên nóc của lồng bát giác, lúc này dây đai súng mắc vào cọc nhọn mà lủng lẳng trêu ngươi kìa….
Đến lúc này có thể xác định người đấu hổ báo sư tử 100 sống 1. Đủ lợi thế còn chơi bẩn bựa mà lúc này Xuân vẫn bị thương tập tễnh một chân , vũ khí mất sạch, còn đúng thanh kiếm Gladius trong tay..
“ Chỉ huy … có sao không … chúng tôi bắn nhé….” Đồng đội từ bên ngoài nói vào …
Con người lạ lắm, khi bình thường thì cẩn thận, tư duy rồi logic lên, nhưng khi đã hăng máu, đã bị chạm vào dây G chiến đấu thì lại thành khùng….
“ KHÔNG AI ĐƯỢC ĐỘNG ,ĐÂY LÀ CUỘC CHIẾN CỦA TA…..”
Xuân điên cuồng gào lớn, dây thần kinh chiến binh của thằng này bị chạm không đúng lúc rồi….
“ Mẹ Kiếp mày….” Xuân hung hăng đứng thẳng người dậy chỉnh lại mũ giáp bằng tay trái… tay phải lăm lăm Gladius… từ từ lượn quanh con báo lớn đang mệt mỏi hồng hộc thở… dốc