Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 842




Benjamin Huy Tuấn phiền não.

Khốn nạn, hết sức khốn nạn , Benjamin vẫn cầm một lá thư hay đúng hơn là một tấm thệp mời trong tay mà đi lại trong căn phòng sang trọng của pháo đài Anatolia.

Đây là một bức thư hay một tấm thiệp mời hết sức trân quý đến từ Tể Tướng Nizam al-Mulk người quyền lực nhất Suljuk đế quốc lúc này, thậm chí lấn lướt cả Sultan ( Vua).

Thiệp mời không giả, đáng ra Benjamin phải vui vì không cố sức cũng có thể tiếp cận mục tiêu.

Nhưng cách thức mà cái thiệp mời này đến tay khiến Benjamin nhức đầu.

“ Benjamin thành chủ… Đây là thư của lão sư ta”

Đây chính là câu nói của Abbasid Al-Muqtadi Batukan khi đưa thư.

Mở thư thì chữ ký của Nizam lù lù…

Lão cáo già Abbasid Al-Muqtadi Batukan ẩn dấu đủ sâu, không ngờ ngoài mặt phụng sự Sultan như chó con mà thân phận thực sự lại là học trò của Nizam.

Vấn đề là Benjamin giờ biết bí mật này, biết nghĩa là phải lựa chọn, một là đứng bên Batukan cung Nizam, hai đó là bốc hơi.

Đứng bên Nizam thì Benjamin nguyện ý, kết hợp với Abbasid Al-Muqtadi Batukan thắt chặt hơn quan hệ thì Benjamin càng đồng ý. Tiện công đôi đường.

Nhưng vấn đề đó là kết hôn thông gia với một người con gái không biết mặt mũi và là con gái thành chủ Alamut.

Nếu giáo chủ hội Sát Thủ - Hasan-i Sabbah chiếm Alamut. Sau đó cha vợ đến khóc muốn cướp lại thì có giúp không? Nói thật cho Benjamin mười lá gan hắn không dám đụng vào Hasan-i Sabbah.

Dàn quân đánh trận hắn không ngại, giờ có thuốc nổ và đang ngày đêm có nhiều hơn với lượng dân số ở Hebrew thành tăng nhanh. Benjamin tự tin tăng mạnh, nhưng đó là mặt đối mặt trên chiến trường. Còn đụng vào Hasan-i Sabbah đó là đụng vào cả một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp khổng lồ và khét tiếng lịch sử.

Benjamin hắn không có tự tin chiến thắng ở loại chiến trường này.

Nhưng lúc này lại khó mà từ chối mối hôn sự với Taj al-Din Muslim. Đắc tội với đệ tử của Nizam sẽ không có quả ngọt để xơi.

“ Hừm… nghe nói thành chủ Alamut là kẻ hám của nên mới rơi bẫy của Hasan-i Sabbah. Cùng lắm lúc đó kiếm cho hắn một cái thành khác , cho thêm ít tiền xoa dịu… không chọc đến Hasan-i Sabbah và Alamut là được”

Hết cách Benjamin phải quyết định. Chảy máu một chút vậy. Dùng tiền mà giải quyết được vấn đề thì đó không phải vấn đề.

Tất nhiên Benjamin nghĩ quá đơn giản rồi, lúc hắn gật đầu mối hôn sự này thì cũng là lúc hắn đưa mình vào rắc rối vô cùng vô tận sau này.

Ngày hôm sau thì Benjamin khẳng khái biểu lộ sự trân thành sâu sắc và biết ơn đối với Abbasid Al-Muqtadi Batukan. Đồng thời tỏ ý vô cùng hài lòng, vui vẻ và hạnh phúc với mối hôn sự cùng cô gái Turk chưa biết mặt mũi kia.

Nói xong lập tức mượn 1000 lạc đà mang quân đi Nicaea, hắn sợ mình còn nấn ná ở đây lâu sẽ hối hận, thay đổi ý kiến.

Rất nhanh Abbasid Al-Muqtadi Batukan vui vẻ cười tươi như hoa dúi vào tay Benjamin một bản danh sách của hồi môn mà thành chủ Alamut sẽ xuất tay khi gả con gái. Dĩ nhiên Benjamin sẽ phải đáp lễ còn ghê gớm hơn nữa.

Cái quỷ gì đây, trâu bò lợn gà gì đó nhận hết, riêng năm trăm chiến binh cùng ba ngàn nô lệ không nhận, quỷ mới biết trong đám ấy có bao nhiêu thám tử của Hasan-i Sabbah.

Nhận bản danh sách , Benjamin gật đầu sau đó dẫn binh lính trang bị cho 1000 lạc đà chiến 500 lạc đà thồ lên đường.

Benjamin yêu cầu lạc đà vì hắn mang theo trang bị toàn bộ dùng cho lạc đà trọng kỵ.

Giáp lạc đà, yên lạc đà , đao cán dài lưỡi cong, trường thương, nỏ Genove.

Ở Châu Âu phải là thân quý tộc mới có được một bôn trọn giáp ra hồn, toàn là phải tự bỏ tiền túi trang bị, mỗi lãnh chúa sống dở chết dở mới nuôi được một ít kỵ binh full giáp.

Còn binh sĩ của Benjamin môi thằng đều được tính là mội Knight, full giáp Lorica Segmentata hệ thép. Cánh tay chân đều có plate giáp bao bọc, bên ngoài khoác áp choàng trắng thêu ngôi sao David. Nếu thay ngôi sao này thành chữ thập thì quân của hắn còn giống quân thập tự chinh hơn là quân Thập Tự Chinh real.

Một bôn trọng giáp kiểu này đắt hơn nhiều giáp tấm mà Benjamin từng bán cho Batukan cháu. Giá lúc này trên thin trường đã lên tới 400 dinar bạc một bộ. Nói chung thì Benjamin chỉ bằng bán vũ khí đã giàu chảy mỡ.

Cho nên hắn lúc này mới phải hấp tấp đi tìn đùi lớn để ôm.

Càng đi về phía Bắc thì Benjamin càng cảm nhận được chiến tranh nóng bỏng không khí. Thi thoảng sẽ có những đội quân nhỏ của các lãnh chúa Turk, với trang bị khá tốt đi cùng hướng về Nicaea, thi thoảng lại là các đội quân Ghilman( quân nô lệ).

Trang bị của đám quân đội này quá lung tung, ý chỉ không có một tiêu chuẩn nhất định. Lãnh địa giàu có thì quân đội trang bị full giáp Lamellar, mũ sắt, cổ giáp lưới v.v… Nghèo thì chỉ trang bị Lamellar che ngực bụng, mũ đôi khi là mũ da không có sức phòng ngự. Ghilman đôi khi còn không có cả giáp gia mà chỉ có áo vải bình thường.

Nhưng có một đặc điểm chung, đa phần Benjamin thấy là kỵ binh. Bộ binh quả thật rất hiếm hoi.

Dĩ nhiên trong các nhánh quân tiến về Nicaea thì đội quân của Người Do Thái là nổi bật nhất, giàu có nhất. Đến ngay cả lạc đà cũng được bọc giáp sắt thép gần như rất kín. Chỉ cần nhìn qua là biết không dễ chọc.

Điểm đáng nói đó là bên cạnh biểu tượng của Suljuk trên cờ và ngực áo choàng, nhánh quân của Benjamin còn nổi bật với biểu tượng Ngôi Sao David khiến dân tình ngạc nhiên không thôi.

Từ lúc nào ở Suljuk lại có quý tộc quân Do Thái rồi?

Phải gọi là quý tộc quân vì bọn Benjamin nhìn qua bên ngoài còn quý tộc hơn cả quý tộc người Turk.

Cuối cùng Sau nhiều ngày vất vả lặn lội thì Benjamin cũng hữu kinh vô hiểm tới được thành Nicaea cách Constantinopolis thủ phủ của Đông La Mã 90 km.

Chiến tranh đột ngột xảy ra bất ngờ khiến ban đầu ngay cả người Seljuk cũng không ngờ đến Cóntantinopolis dám chơi liều đến vậy.

Cho nên thực tế là ban đầu quân Seljuk ở Nicaea bị hành cho tơi bời. Thành Nicaea bị vây khốn.

Cũng may Nicaea thành rất chắc chắn nên thủ được, các vùng như Anatolia và các thành bang xung quanh kịp tụ quân cứu giúp mới thoát được. Sau nhiều ngày dằng co thì quân Đông La Mã lui lại 20km đóng quân hạ trại tổng số tầm 7 vạn quân.

Lúc này cả Sultan Malik-Shah và Vizier Nizam al-Mulk đều kinh động và dẫn 2 vạn quân Turk, 4 vạn quân Ba Tư ( Iran) tiến về Nicaea.

Lần này Nizam al-Mulk cho gọi Benjamin với tư cách trợ chiến cho nên Benjamin mới rất nghiêm túc trang bị ngựa xe mà tới Nicaea như vậy.

Ngày Benjamin và quân đội tiến vào thành phố Nicaea đã gây kinh động không nhỏ, bởi xét bề ngoài mà nhìn thì quân Do Thái quá tinh nhuệ và quy củ, trang bị muôn người như một , sắt thép sáng loá, hiệu ứng thị giác vô xùng mãnh liệt. Chắc chỉ có tinh nhuệ Khergit ( Trọng kỵ binh) Sultan và Vizier là có thể so sánh với đội quân Do Thái này.

Tất nhiên mọi thứ so sánh đều là khập khiễng khi số quân tinh nhuệ trọng kỵ của Vua – Tể Tướng lên đến 2 vạn người. Một ngàn của Benjamin không thể so sánh. Còn nói về sức chiến đấu chân thật ẩn sau lớp áo giáp kia thì quân Do Thái không bằng một góc.

Kỵ binh Turk là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thái điểu Kỵ Binh Do Thái chỉ được cái trang bị tốt thôi, kỹ thuật làm sao bì được.

Cơ mà ai có thể thẩm phán được kỹ thuật của quân Do Thái? Chỉ thấy họ hoành tráng suất hiện thì gây oanh động thôi.

Thậm chí sự oanh động này khiến cả Sultan Malik-Shah cũng chú ý đến Benjamin.

Lúc này Tuấn Do Thái cảm thấy hối hận rồi, nhưng thề là hắn không có ý khoe khoang. Tuấn Do Thái trang bị kỹ cho quân vì muốn đảm bảo an toàn thôi. Hắn biết sức chiến đấu của quân Do Thái còn thấp, phải lấy trang bị bù lại. Chặng đường di chuyển từ Anatolia đến Nicaea rất xa , nhiều nơi hoang vắng thiếu an toàn. Benjamin lại mang theo những đồ quan trọng, cho nên hắn không thể không cẩn thận.

Lắc đầu ngán ngẩm, Benjamin theo lạc đà đi về nơi trú quân theo hướng dẫn của quân thủ thành.

Lúc này quân Benjamin được đặt dưới sự chỉ huy trực tiếp của Fakhr al-Mulk con trai thứ bảy của Nizam al-Mulk.

Đây là điều đã được sắp xếp sẵn trong điều lệnh giấy tờ mà Benjamin đã nhận được trước đó.

Đên nơi này dĩ nhiên phải đi gặp trưởng quan hành lễ một hai, đó là phép ứng xử tối thiểu phải biết khi đứng dưới mái hiên nhà người khác. Nhưng Benjamin không cần phải tìm kiếm gì bởi lẽ Fakhr al-Mulk đã chủ động tiến ra ngoài quân doanh “ đón” Benjamin.

Hay nói đúng hơn là thằng này đang mắt sáng loá miệng chảy dãi sờ mó chiến giáp mà kỵ binh Do Thái đang mặc trên người.

Benjamin mặt hơi sạm lại, khả năng cao mớ chiến giáp này của hắn sẽ sớm đổi chủ rồi.

Còn vì sao phát hiện thằng này là Fakhr al-Mulk?

Đơn giản chỉ cần nhìn thấy cách xuất hiện của thanh niên trẻ người Turk này khiến tất cả phải kính cẩn hành lễ là đủ hiểu. Khả năng rất cao thằng này là chỉ huy quân doanh này rồi.

“ Xuỵt xuỵt” Tuấn Do Thái thúc lạc đà , hiện cho nó quỳ chân sau đó leo xuống và đi tới trước mặt Fakhr al-Mulk.

“ Xin hỏi đây có phải là Tô Kính Chỉ Huy Tướng quân Fakhr al-Mulk?”

Benjamin tay phải ôm ngực hơi cúi người không kiêu không nịnh chào “cấp trên”.

“ Ả.. hả… đúng đúng… là ta.. Thành Chủ Benjamin đúng không? Đi đường vất vả đúng không.. theo ta vào đây nghỉ ngơi” Fakhr al-Mulk nhiệt tình vô cùng chào hỏi lại Benjamin sau đó thân thiết kéo tay lôi xềnh xệch Benjamin vào bên trong doanh trại.

Tuấn Do Thái tinh minh hiểu rõ,,, binh sĩ của hắn sắp phải cởi giáp đổi đồ mới rồi. Thằng Fakhr al-Mulk cũng quá cấp tiến đi… có cần thiết phải như vậy vội vàng cướp đồ không?