Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 834




Chiên Nàn Phú Thái chết trận, không ai giết được hắn mà chính hắn tự kết liễu bản thân khi đã kiệt sức.

Hắn là người cuối cùng còn đứng sau khi hai ngàn năm trăm chiến binh Bangmakok ngã xuống. Sự điên cuồng và quyết tử của các Chiến Binh Tử vì lý tưởng Bangmakok đã gây thiệt hại cực kỳ nặng nề cho quân Ayutthaya và Chiang Mai, trôn cùng họ chí ít cũng bốn- năm ngàn người, số bị thương thì không kể hết.

Chân đồi Tham Phra Mae Ya máu chảy thành dòng suối nhỏ, mưa lớn như trút cũng không thể làm phai mờ huyết sắc thẫm hồng. Trong vũng bùn lày lội chứa đầy thịt nát, máu tươi xương vụn cùng nội tạng đó, một tòa núi nhỏ xác người chất cao... trên đỉnh núi là thân ảnh cuối cùng của Bangmakok ở đây, anh ta vẫn giữ lá cờ Bangmakok trong tay trước khi gục ngã.

Thậm chí vào dây phút cuối những binh sĩ Ayutthaya với sự tôn kính từ tận sâu đáy lòng đã không nghe lệnh sĩ quan mà tiến lên.

Ngay khi Chiên Nàn Phú Thái tự cứa cổ cũng là lúc toàn bộ quân Ayutthaya quỳ xuống, không ai yêu cầu, thậm chí sĩ quan còn quát tháo họ đứng dậy nhưng tất cả đều vô dụng.

Charnan sợ hãi, tột độ sợ hãi, kế hoạch của hắn là bắt sống Phú Thái người anh cùng cha khác mẹ này, sau đó ép cho Lý Mỹ Lệ hàng phục, kể từ đó có thể cai trị lên Bangmakok giàu có, hùng mạnh.

Có gia đình Lý Mỹ Lệ và Chiên Nàn Phú Thái trong tay thì có quyền đối thoại cùng Đại Việt, cùng lắm là sẽ chấp nhận các điều khoản có lợi và một bản hiệp ước bất bình đẳng với Đại Việt sau đó trả tự do cho gia đình anh trai.

Đại Việt là một Đế Quốc, phải có uy tín của Đế Quốc, cho nên những gì thỏa thuận cùng Đại Việt sẽ khó bị phá bỏ. Theo Charnan suy nghĩ cặn kẽ thì Đại Việt quan hệ với Lavo là lợi dụng thôi, cái thời buổi này anh em ruột thịt vì lợi ích còn quay lưng chứ huống hồ là anh em kết nghĩa. Chỉ cần Charnan naira hắn chấp nhận nhún xuống, tặng nhiều lợi ích cho Đại Việt thì mọi chuyện êm thôi.

Đây là suy nghĩ của Charnan, và thực tế kế hoạch này khả năng thành công rất cao. Khó có khả năng Đại Việt can thiệp vào Lavo theo cách giúp đỡ vợ chồng Lý Mỹ Lệ. Có thể Đại Việt sẽ giúp Chiên Nàn Phú Thái và Lý Mỹ Lệ có một cuộc sống vương giả ở Đại Việt nhưng khó có khả năng họ từ không thành có giúp Chiên Nàn Phú Thái phục quốc. Vấn đề ở chỗ nếu Charnan Naira ngoan ngoãn Lavo vẫn trong tầm kiểm soát thì Đại Việt sẽ không điên mà đi hưng sư động chúng. Điều này không phải bạc bẽo gì mà đó là sự thật trong quan hệ quốc gia. Chiên Nàn Phú Thái- Lý Mỹ Lệ kỹ không bằng người mà thua thiệt, thì Đại Việt không có trách nhiệm sử sai cho họ, tình nghĩa giúp đỡ chỉ là cứu gia đình này về Thăng Long thôi.

Đại Việt chỉ động thủ khi nào Charnan Naira có động thái uy hiếp đến lợi ích của Đại Việt, lúc đó không ngoại trừ khả năng sẽ đôn Chiên Nàn Phú Thái lên một lần nữa.

Nói thẳng như vậy có thể quá tàn khốc, nhưng giữa quốc gia và quốc gia nó phũ phàng vậy đó.

Chiên Nàn Phú Thái là hiểu điều này, cho nên hắn thà chết cùng không muốn để vì hắn mà ảnh hưởng đến Bangmakok. Hay nói đúng hơn Chiên Nàn Phú Thái chọn hi sinh vì gia đình, vì lý tưởng mà hắn cùng Lý Mỹ Lệ theo đuổi.

Charnan Naira lúc này tột độ sợ hãi, hắn biết mình gặp họa lớn rồi, và hắn cũng không thể tưởng tượng nổi thằng anh trai này tại sao phải quyết tuyệt như vậy tự sát. Lý do gì không quan trọng lúc này vì hắn biết khả năng hắn khó thọ rồi. Bangmakok và các vùng phía Nam tuy lãnh thổ không lớn nhưng quân lực, kinh tế cực mạnh. Lại thêm nếu Đại Việt lựa chọn giúp sức sẽ lựa chọn Lý Mỹ Lệ chứ không đời nào lựa chọn Charnan. Cho nên hắn thực sự quá sợ hãi.

Lại nói về Lý Mỹ Lệ, nàng sau khi chạy khỏi vùng dịch, thực hiện các biện pháp chống muỗi cho toàn bộ dân binh cũng như quân chính quy, sau mười lăm ngày tất cả các ca bệnh đều qua đi. số người chết chỉ là ba ngàn, so với quân Pagan thì thiệt hại thấp hơn đáng kể. Đến lúc này hơn một vạn tàn binh ở Sancock không chỗ về. Mấy vạn dân binh ở Nakhom- Rachaburi cũng không thể về nhà vì đó là vùng dịch. Cho nên đám binh này tạm thời Lý Mỹ Lệ cho về Bangmakok trú đóng.

Bản thân Lý Mỹ Lệ thì dẫn ba vạn tinh binh Bangmakok đánh qua sông tiêu diệt Pagan.

Đúng lúc chiến thắng cuối cùng cận kề thì Lý Mỹ Lệ hay tin con trai mất tích, chồng thì bị vây khốn ở SukoThai, Bangmakok bị đại quân quý tộc miền bắc ép tới.

Không có cách nào khác Lý Mỹ Lệ phải đem quân về Bangmakok.



Thật ra Lý Mỹ Lệ về Bangmakok vội vã đó là vì muốn cứu chồng, về việc đại quân quý tộc phương bắc đánh nổi ba vạn dân binh và hơn vạn biên quân Sancock hay không thì nang tin tưởng là không thể.

Đúng như dự đoán, dám quý tộc binh trang bị láo nháo không thể đột phá nổi phòng tuyến của Dân binh Rachaburi cùng tàn quân Biên quân Sancock.

Lý Mỹ Lệ về đến nơi tức là đánh tan bọn khốn này và dẫn quân về Ayutthaya.

Thế nhưng đã chậm, Ayutthaya lúc này đã tràn ngập quân của Charnan cùng các cánh quân quý tộc hỗ trợ.

Charnan Naira gửi trả xác của Chiên Nàn Phú Thái đã được khâu vá cẩn thận, mặc vào chiến giáp dát vàng, nói chung đầy đủ quy cách tôn kính nhất. Đồng thời Charnan Naira cũng gửi một lá thư vài vạn chữ trình bày về sự hối tiếc và giải thích hắn chỉ muốn bắt sống anh trai, không có ý hại tính mệnh. Và Phú Thái tự sát chứ không phải hắn giết.

Lý Mỹ Lệ gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc, dưới làm mưa rả ríc, nàng cởi ra mũ sắt trên đầu, nái tóc dài vương vấn vào ke hẹp mà trợ sõa tung.

Nang thân ảnh cô liêu chiến giáp cọ sát lạch cạnh từng bước tiến về kiệu hoa đang chứa di thể của chồng nàng.

Nàng không có khóc, vì nước mắt đã cạn khô, nàng cũng không muốn khóc để kẻ thù thấy được sự yếu đuối của nàng. Tâm đau nói, nàng quỳ một chân bên xác hắn, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn kia.

“ Đã nói bao lần phải cạo râu quai nón đi rồi... để rậm rạp thật xấu xí..” Nàng vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve gương mặt thân yêu đó, là chồng của nàng, là cha của các con nàng.

Hắn không phải người đàn ông hoàn ảo, che dấu bên vẻ ngoài lịch lãm là sự điên cuồng khát máu, nàng chỉ phát hiện khi đã về Lavo thôi. Nhưng lại cũng chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn bình tĩnh, sáng suốt.

Là một cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng nàng thấy mãn ý, thấy hạnh phúc, hắn chưa bao giờ làm nàng buồn cả.

“ Gầy đi nhiều quá... chàng tại sao không nghe lời.... đánh trận cũng cần ăn uống chứ...” Lý Mỹ Lệ mỉm cười trìu mến như Chiên Nàn hãy còn sống, sẽ cầm lấy tay nàng rồi kỳ cọ vào bộ ngực lông lá của hắn đây.

Nhưng lúc này Chiên Bàn chỉ nằm lặng yên, nắm mắt , lạnh băng trong cỗ quan tài xa hoa mĩ lệ này.

Muốn khóc, tan nát cõi lòng... bầu trời như sụp đổ, nàng không dám tin nhưng vẫn phải đối diện sự thật. Người chồng người cha đáng tôn kinh đã mãi mãi nằm đó, không thể mỉm cười, không thể giận dỗi như trẻ con, không thể đập phá đồ dạc khi ganh tị cùng người anh em kết nghĩa ở Medang.

Chiên Nàn của nàng không vĩ đại như các anh hùng Đại Việt họ Ngô, nhưng trong lòng nàng hắn thật vĩ đại nhất... Càu nhàu, hay so bì, nhưng sáng suốt, quyết tâm, luôn phấn đấu hết mình cho sự nghiệp, không quên quan tâm vợ con. Một người đàn ông như vậy còn mong chờ gì hơn nữa?

Lảo đảo đứng dậy, vịn tay vào cột kiệu.

Nữ vệ binh thấy vậy thì vội vã chạy đến muốn đỡ.



Lý Mỹ Lệ đưa tay ngăn lại...

Nàng quay lại nhìn Chiên Nàn thì thầm “ Em đưa anh về nhà với các con..” mỉm cười nhìn hắn, chờ đợi một câu đáp trả... Không có....

Cắn chặt răng ngà... bước lên chiến mã...

Rút kiếm chỉ lên đầu thành Ayutthaya.

“ NGÀY TA QUAY TRỞ LẠI ẮT SAN PHẲNG NƠI NÀY”

Như hưởng ứng lời thề nguyền , bầu trời lé sáng những tia sét ngoằn nghèo, tiếp theo là tiếng sấm theo sau xé tan bầu trời..

“ NGÀY CHÚNG TA QUAY TRỞ LẠI, TẤT SAN PHẲNG AYUTTHAYA”

Sáu vạn đại quân đồng thanh trong mưa đau thương mà hô lớn... át đi tiếng sấm, tán đi trời mưa....

Mang theo chồng về Bangmakok, để hắn được an nghỉ trên ngọn đồi mà hai người ưa thích dạo chơi....

Lý Mỹ Lệ là một người phụ nữ rất cường, nàng thắng được cả sự tôn trọng và kính sợ từ địch nhân, thật sự Charnan sợ hãi tột độ rồi, nếu lúc này Lý Mỹ Lệ mất đi lý trí tấn công vào Ayutthaya thì hắn còn cơ hội. Nhưng một Lý Mỹ Lệ lý trí, tỉnh táo ngay cả dưới sự đau thương tột cùng này.

Charnan biết mình không thể là đối thủ của người phụ nữ này.

Lý Mỹ Lệ thật sự đang dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình để quay chiến mã rời đi.

Trong phút giây rút kiếm vừa rồi nàng dường như muốn hô tấn công, muốn nhìn cảnh sáu vạn người tràn lên đầu thành băm thây bọn thủ ác.

Nhưng là người đứng đầu Miền Nam Lavo, là hi vọng của sự nghiệp mà Chiêm Nàn muốn hoàn thành. Lý Mỹ Lệ không cho phép mình hành động theo cảm tính.

Mùa mưa, pháo không hoạt động, vũ khí công thành không đủ… xông lên chỉ để tốn mạng vô ích.

Mỗi tính mệnh bịn sĩ đều quan trọng, mỗi một tính mệnh đó sẽ là thêm một phần đảm bảo cho nàng có thể báo thù vào mùa khô.

Lúc này cần nhất là tìm ra con trai, ổn định lại phương nam. Bình phục lại sản suất , nông nghiệp. Liên hệ Đại Việt để tìm phương án tối ưu.