Trận chiến mở màn chào hỏi của quân Đại Việt ở chiến trường Lavo đã khép lại. Dư âm của nó vẫn còn váng vất nhiều ngày sau.
Nên nhớ quân khu Nam Bộ tổng tư lệnh là ai. Là cụ Lý Thường Kiệt. Triết lý chiến tranh của cun không giống đám tướng lãnh trẻ tuổi đi theo Ký và bị ảnh hưởng bởi Ký.
Triết lý chiến đấu của cụ vẫn thuộc về chục năm trước nếu chỉ xét riêng vấn đề quyết liệt với địch nhân. Nói chung là không có từ no mercy trong từ điển của cụ. Cho nên đám binh sĩ tiên phong trước khi xuất phát đã được hạ tử lệnh… tàn sát nhanh nhất quân Pagan có thể, không từ biện pháp nào. Đại Việt không có thời gian lảng vảng lâu ở Lavo. Nhà bao việc.
Nói chung là Ngô Khảo Ký mang đi 1/3 hạm đội mạnh nhất Đại Việt. Hạm đội miền Thăng Long hơi yếu phải chia ra quản cả Vịnh Bắc Bộ và Thanh Hoá Nghệ An. Nay Hạm đội Tân Bình Lộ lại gần như đi viễn chinh hết. Hệ thống phòng thủ biển của Đại Việt thủng lỗ chỗ. Cho nên quyết định mang tính chất khá cực đoan của cụ Kiệt hoàn toàn có thể hiểu được.
Một mình hạm đội Thăng Long phải lo cả một chiều dài bờ biển Đại Việt thật hơi quá cố sức.
Mà nếu đã bất chấp thủ đoạn thì…. Quân Đại Việt chính là Cuồng Long còn các quốc gia xung quanh chỉ là hổ bệnh.
Ngay khi đám thuyền nhỏ bè nhỏ của quân Pagan chuẩn bị tiếp cận mười lăm chiến hạm Đại Việt thì khinh hoàng cảnh tượng diễn ra.
Các cánh cửa sổ khoang kháo được mở ra. Từ đây các họng pháo 100ly den ngòm chĩa ra. Đây là pháo ngắn 1,5m lại cỡ nòng nhỏ rất nhẹ, cơ cấu điều khiển chính góc được tinh giảm gánh nặng khiến đám này rấy linh động trong việc ngắm bắn thay đổi góc độ bắn.
Không giống như mấy thằng cháu chiến đấu ở Nhật Bản với ý nghĩa tạo lợi thế trên mặt đàm phán, đây là trận chiến mang tính chất chống quân xâm lược Pagan, cho nên cụ Kiệt ra lệnh phải mạnh tay. Nếu không mạnh tay thì sau này cứa dăm bữa nửa tháng lại có mấy thằng khùng đem quân xâm phạm hệ thống khối thịnh vượng chung Đông Nam Á thì mệt chết.
Cho nên khi khoang pháo các cánh cửa sổ mở ra, những nòng pháo đen ngòm chĩa về phía quân Pagan, cũng là lúc lính Bố Chính bật chế độ đồ sát theo mệnh lệnh cấp trên.
mỗi bên thân thuyền là 8 họng pháo 100mm, tất cả đều dùng đạn gép năm mươi viên bi sắt 1,5mm. Khoảng cách 50-60m không thể khiến họ bắn trượt. Đây là bắn thẳng góc - 10˚. Đây mới được gọi là thảm sát chính thức. Vụ thảm sát ở cầu tàu Kobe do một tên lính bắn nhầm đạn làm chết 120 lính Nhật chưa là gì khi so sánh cùng lần này khủng khiếp tàn sát.
Một trăm hai mươi khẩu pháo, sáu ngàn viên đạn bi đồng loạt bắn mạnh, trong vòng 80m khoảng cách không có giáp nào chịu được, khong có khiên nào đỡ được, ngay cả thành thuyền nhỏ mỏng của quân Pagang cùng bị xuyên thủng. Không cần nói các bè gỗ không có che chắn gì chỉ dùng khiên đỡ tên đạn.
Sáu ngàn viên đạn bi làn lượt đùng đoàn được bắn ra từ các họng pháo trong một thời gian ngắn. Hậu quả của nó thảm khốc vô cùng. Chỉ cần tính sơ sơ 20% thành công trúng đích thì con số thương vong cũng lên đến hơn ngàn người.
Nhưng vấn đề là quân Pagan thuyền quá tồi, chủ yếu là thuyền đánh cá thu được của dân Lavo, không thì là bè gỗ, bè tre mới đóng, làm gì có cơ cấu che chắn công sự ra hồn. Một loạt đạn đi qua tỉ lệ thành công cao hơn 20% rất nhiều.
Sau một đợt pháo đó chính là một mảng thanh không, từng thuyền nhỏ bị bắn lỗ trỗ, từng bè gỗ không còn người đứng thẳng. Tất cả đều gần như cùng lúc mà gục trong vũng máu, những thuyền nhỏ bị nhắm vào chắc chắn rất khó có khả năng thoát nạt, khoảng cách quá gần để các pháo thủ trượt mục tiêu.
Bờ tây sông Mea Klong bồng niêm trong phút chốc đổi màu hơn ngàn lít máu đổ xuống đã nhuộm đỏ một vùng, đến tôm cá còn thấy nhộn nhạo khó thở mà lặng lẽ bỏ đi.
Nhưng ác mộng nó chưa hề chấm dứt.
Bởi đã xác định là một trận chiến tiêu diệt sinh lực địch nhanh nhất nhiều nhất có thể, no mercy thì cách chiến đấu của quân Đại Việt nó khác lắm….
Toe toe toe….
Giữa tiếng pháo của các thuyền bạn còn chưa dứt thì tiếng còi toe toe ở một chiến hạm vang lên….
Đoàng đoàng đoàng…. Dồn dập tiếng nổ vang lên.
Tiếng nổ nhỏ như dịch bệnh lam hết từ chiến hạm này qua chiến hạm khác.
Thì ra đây là kết cấu luân phiên xạ kích trong chiến tranh tầm gần của chiến hạm Đại Việt.
Sau mỗi lượt pháo bắn đó chính là mỗi lượt súng hoả mai bắn thay phiên cho đến khi pháo nạp xong đạn cho lầm bắn tiếp theo.
Từ đó bên hông chiến hạm Đại Việt tạo thành một lưới lửa dày đặc liên miên không dứt..
Đây giống như một bản độc tấu của quân Đại Việt mang theo chết chóc cùng tàn phá.
TÙNG…cắc.cắc…cắc… TÙNG… cắc cắc căc…
Bản độc tấu như nhịp điệu tiếng trống gõ. Mỗi lúc tiếng Tùng vang lên là báo hiệu đạn gém pháo lớn càn quyét , nhịp điệu cắc cắc chính là súng LKR1087/9,25mm ra oai.
Như đã nói rồi LKR1087/9,25mm xuyên giáp được cải thiện đến mức tạm chấp nhận, tầm xa rất xa lên gần 200m lý thuyết và 100m phạm vi ổn định đường đạn. Vì là đạn tròn lại khít nòng cho nên quỹ đạo bay có thể gọi là ổn định nhất trước khi khương tuyến ra đời.
Khả năng đâm xuyên được cải tạo bằng việt tăng 20% lượng thuốc nổ mỗi phát đạn. Cơ chế lên đạn nòng rời Kammerlader 7-8 viên đạn một phút tuỳ sự tinh nhuệ của xạ thủ.
Khủ bố bão đạn lại ập xuống đầu số thuyền ít ỏi thoát nạn sau lần càn quét của pháo 100mm.
Thuyền Carrack vốn có hai tầng pháo nhưng sau khi cải tạo tháp pháo thì đã bớp đi một tầng pháo. Nơi này dĩ nhiên không thể để thừa như vậy. Các cửa sổ lớn cho pháo được bít lại, thay ván liền chắc chắn nhưng có để lại các lỗ châu mai nhỏ cho xạ thủ.
Nếu trời mưa thì các xạ thủ hoàn toàn có thể vẫn tác chiến bình thưởng ở tầng này.
Tức là trong thời điểm hiện tại có tầm 30 tay súng trên sà thuyền mạn trái đang điên cuồng nhả đạn, cùng với đó dưới khoang châu mai cũng có chừng ấy tay súng đang ngắm bắn quân Pagan đang bàng hoàng kinh hãi trên sông…
Đây được gọi là sự kiện thảm sát sông Mea Klong.
Lúc đó trên bờ Lý Mỹ Lệ miệng xinh há rộng đến nhét được của khoai của thằng Chiên Nàn Phú Thái, mắt thì trợn tròn... mệnh lện xuất kích thuyền bé hỗ trợ quân Đại Việt ú ớ không nói thành lời.
Không chỉ nàng mà tất cả quân sĩ Bangmakok đều như vậy biểu lộ, có thằng không chú ý, mải quan sát mà trên bè đứng chếnh vếnh ngã ụp xuống sông.
Không ai cười hắn cả , sau phút giây khiếp sợ im lặng thì đó chính là nhảy cẫng lên hoan hô.
Tiếng hô Đại Việt vạn tuế từ mồm người Lavo vang vọng khắp vùng.
“ Bẩm Nương Nương... đánh qua sông thôi... Có quân Đại Việt yểm hộ, nếu đánh nhanh có thể phá hủy được căn cứ pháo của đối phương” Lavo không ngu, họ cả ngày đánh nhau cùng Pagan cho nên sản sinh ra rất nhiều chỉ huy có kinh nghiệm. Nếu nói về đào tạo bài bản quân sự thì khu vực không ai mạnh như Đại Việt , nhưng nói về kinh nghiệm chi huy công phòng cứ điểm thì Lavo rất đáng nể. Còn nếu nói về kinh nghiệm đàn áp quý tộc khởi nghĩa cùng nội chiến thì không ai qua mặt được Medang.
“ Qua sông...” Lý Mỹ Lệ cũng là một tay quyết đoán, nàng quyết định chớp cơ hội đột kích cứ điểm này khi quân địch khả năng còng chưa kịp tăng cường nơi đây.
Quân Lavo ầm ầm theo thuyền bé qua sông muốn lao về phía quân Đại Việt sau đó từ chỗ quan Đại Việt vừa thanh không một đám lớn Pagan quân xâm lược mà đổ bộ.
Đúng lúc này từ trên cao Khí cầu có cờ hiệu vẫy về phía đám thuyền nhỏ của quân Lavo.
“ Ai hiểu cờ hiệu nói gì không?” Lý Mỹ Lệ giờ đây mới hiểu sự thiếu sót của mình, hệ thống hiệu lệnh của Lavo vẫn theo lối cũ chưa cải tiến từ đó có chênh lệch với quân Đại Việt .
“ Thưa cô.... cờ hiệu nói là phía dưới hạ lưu hai dặm có chỗ trống có thể đột phá.” Lúc này một tên thân binh bên cạnh Lý Mỹ Lệ nheo mắt nhìn lên trới sau đó lên tiếng.
“ Rất khá Ramon, cầm lấy ống nhòm quan sát kỹ quả cầu bay , bọn họ ra hiệu lệnh mới thì báo cho Cô” Lý Mỹ Lệ vỗ vỗ đầu thằng thanh niên trẻ mà tán thưởng.
Thằng này chính là con trai của em gái ruột cùng mẹ của Chiên Nàn Phú Thái, có đi du học ở Đại Việt đến năm năm cho nên học được cờ hiệu Đại Việt là bình thường.
“ Vâng” Thanh niên mười sáu tuổi người Tai sung sướng cầm lên ống nhòm, hắn lúc này mới thấy được mình có trọng dụng.....
Quân Lavo rất nhanh rẽ thuyền nhỏ xuôi dòng tập kích đổ bộ. Đúng như hoa tiêu trên khí cầu thông báo, nơi này không có quân canh phòng hoàn toàn có thể đột kích....
Quân Lavo hò reo sung sướng lao vào bờ, leo lên bãi.
Họ mấy ngày này bị đè nén, bị tấn công chưa một lần phản kích được. Sự bất lực trong cảm giác dồn nén thành hận thù, hôm nay là ngày trả thù của họ.
“ Cô cô... cánh phải có một nhánh quân đang tiếp cận chúng ta.. có voi chiến, tầm 2 ngàn quân...” Ramon buông xuống ống nhòm thông báo vội vã...
“ Có thể hỏi hoa tiêu quân địch cách bao xa? “ Lý Mỹ Lệ rất nhanh hỏi lạ.
Ramon không nói hai lời vớ cờ hiệu nhanh chóng khua loạn làm động tác hỏi....
“ Thưa cô, cách 3 dặm”
“Các ngươi sau này học hết hiệu lệnh của Đại Việt, giờ thi nhanh chóng bố trí phục kích… Javatashin ngương mang 500 người lên trước dụ địch vào chỗ bãi lầy này…”
Lý Mỹ Lệ ngay lập tức bố trí đội hình từ thông tin mà Khí Cầu đưa lại.
Đây là đất Lavo, địa hình người Lavo nắm lại có Khí cầu làm chỉ điểm … thật là bật hack đánh nhau mà.
Từ đó có thể thấy Khí Cầu có bao nhiêu lợi hại, trên cao 150m dường như không có gì che mắt được họ, với ống nhòm x4 trong tay thì phạm vi 5-7km không cái gì bố trí thoát được mắt họ cả.
Chỗ này bãi cây um tùm hai bên tìm được nhau khá khó. Đôi khi bất chợt di chuyển mà đụng nhau gây ngỡ ngàng cả hai bên. Nhưng đám Khí cầu có thể dựa vào cây cối rung động mà đoán vị trí quân hai bên.
Ramon lúc này khóc, hắn không được tham chiến mà phải đứng ở bờ sông tạo thành một nhóm liên lạc với Khí Cầu nhằm thông báo tình hình địch ta cho Lý Mỹ Lệ.