Từ sáu giờ sáng, sương mù trên mặt biển bắt đầu dày đặc cản tầm nhìn. Chiến hạm từng hồi còi gầm vang báo hiệu dừng lại. Còi tàu được làm từ hệ thống bình đun hơi nước tạo nên áp suất thổi qua còi cho nên mấy cái tù và hay kèn đồng thổi bằng sức người không có mạnh mẽ như vậy được.
Các chiến hạm Đại Việt lúc này phải đi rất chậm và bám đuôi nhau không thể cách quá xa. Chính vì đi gần như vậy cho nên các chiến hạm không thể đi theo đường line nối đuôi mà phải hơi so le trái phải cùng tiến lên.
“ Thật khủng bố... đã tới Shikokuchuo rồi... “ Taira no Sadamasa nhìn qua lớp sương mù đã tán mỏng , lúc này đã tầm 9 giờ sáng, mặt trời nhô cao đuổi đi làn sương sớm trên vùng gần bờ biển này.
Gần 200km, một đêm tối cả hạm đội hành quân được gần 200km, tốc độ hành quân tương đối khủng bố, trung bình họ đã đi với vận tốc 20km/giờ liên tục trong hơn mười tiếng đồng hồ. Có thể nói các chiến hạm cỡ lớn như Khu Trục Hạm , các tàu Vận Tải Barque không khó khă dùy trì tốc độ này bởi lẽ sức kéo của ngựa rất mạnh và bền dai, trên tàu lại có nhiều ngựa để thay đổi.
Nhưng đối với các Pháo Hạm, Hộ Vệ Hạm thì quãng đường hành quân đêm qua là một thử thách, các tay chèo, thuỷ thủ phải thay phiên nhau liên tục đổi ca chèo mới có thể duy trì vận tốc trên.
Cũng may hệ thống chèo chân vịt của Đại Việt không khén tay chèo, không càn kĩ thuật chèo thuyền gì cho nên có thể hoàn thành không khó nhiệm vụ trên.
Toàn bộ thuỷ thủ đoàn thay phiên nhau cho nên không xảy ra hiện tượng kiệt sức. Bọn họ vân giữ vững được một phần sức chiến đấu đề đối diện bất kể tình hình phức tạp nào.
“Thần Đế Bệ Hạ, chúng ta đã đến được Shikokuchuo, xin hãy để anh em chúng tôi vào bờ xắp xếp?” Taira no Tadamasa mười phần cung kính quay qua Ngô Khảo Ký mà hỏi ý.
“ Bệ Hạ, hay để bề tôi đi cùng bọn họ lên bờ sắp xếp?” Minoru cũng hướng về Ngô Khảo Ký mà hỏi ý kiến.
Ngô Khảo Ký lắc đầu cho là đúng, hắn cũng không hoàn tòan tin tưởng nhà Taira, việc Hạm đội tấn công bất ngờ rất quan trọng, nó có thể giảm thiểu rất nhiều thương vong không đáng có. Cho nên có nghỉ ngơi ngoài vịnh Shikokuchuo cũng được, không nhất thiết phải vào cảng gia tộc Taira làm gì.
Nói chung bây giờ mới là đầu tháng 4 ơ vùng biển phía bắc này không khí vẫn rất mát mẻ, luồng chảy nước biển ấm từ Thái bình dương là cuộn sâu phía dưới cho nên vẫn khó hình thành tích tụ tạo thành áp thấp hay bão tố. Phải cho đến tháng 7 trở đi thì vùng bển Nhật Bản mới có chút nguy hiểm.
Chính vì vậy hạm đội Đại Việt cũng chẳng cần bến cảng để tránh né gì trong thời tiết này.
Hạm Đội Đại Việt nghe có vẻ nhiều quân tới hơn 20 người nhưng thực tế số lượng tàu bè lại không nhiều. Trừ đi 50 thuyền đổ bộ kéo theo thì thuyền chính cũng chỉ có hơn trăm hạm. Gần 200 hạm nghe thì kinh người nhưng nếu vứt vào vùng biển mênh mông này chỉ như vứt một hạt cát vào ao thôi. Sủi không nên bọt.
Cho nên trú đóng tại chỗ giữa biển thì xác xuất để quân Nhật , ngẫu nhiên phát hiện là quá khó.
Tàu cá thì không vương xa đến vùng này để đánh bắt, thương thuyền hay chiến hạm tuần tra của Nhật mà mà xuất hiện sẽ bị các tàu pháo, tàu hộ vệ bắt giữ ngay. So tốc độ, tầm quan sát thì vẫn chưa có hạm đội quốc gia nào bì kịp hải quân Đại Việt cả.
Vì vậy trên thực tế không cần phải cho hạm đội cập bến làm gì.
“ Không cần thiết, cảm ơn hảo ý của Taira gia tộc nhưng cập bến nhiều người phức tạp tkhó tránh tai mắt. Chúng ta dừng chân ngoài khơi nghỉ ngơi là được rồi” Ngô Khảo Ký từ chối cập bến, hắn không làm chuyện thừa thãi.
Chiều muộn ngày 15 tháng 4, tại bến cảng Kiseki mỏm phía Bắc của đải Awaji.
Lúc này có năm con khoái thuyền rẽ song mà cập cảng, đoàn người nhìn mệt mỏi vô cùng, có lẽ họ đã phải đi một chặng đường dài khó khăn.
“ Đứng lại, các ngươi là ai? Từ đâu đến đây”
Mấy võ sĩ đang làm nhiệm vụ canh giữ bến tàu ngay lập tức tiến lên cầu cảng ngăn cản tra hỏi. Nhưng khi liếc mắt thấy được thân phận của những người trên tàu thì đám võ sĩ thái độ hòa hoãn lại ngay.
“ Phụng chỉ dụ Pháp Hoàng, võ tăng chù Usuki xứ Oita đến đây tăng cường pháo đài Kiseki”
Một tên võ sĩ trên thuyền tiến lên chào hỏi cùng đưa ra chỉ lệnh từ Pháp Hoàng Bạch Hà.
“ Tashikame, lâu quá không gặp” Đúng lúc này một tên võ sĩ trong hàng ngũ canh phòng bến cảng chợt vui vẻ lách người lên túm lấy tay của tên võ sĩ vừa lên bờ.
“Oghichan, lâu lắm không gặp” người võ sĩ từ trên thuyền mới bước chân lên cầu cảng cũng vui vẻ nắm lây cánh tay của người bạn lâu năm mà cười lớn.
“ Hai người quen nhau?” Đội trưởng võ sĩ canh phòng nơi này hỏi đến.
“ Vâng thưa chỉ chuy, anh ta là người vùng Oita giống tôi, nhưng anh ta phục vụ ở Bắc Vệ Kyoto, chúng tôi đã lâu ngày không gặp nhau rồi” Võ sĩ tên Oghichan lên tiếng trả lời.
“ Hóa ra là đại nhân từ Bắc Vệ, thứ lỗi mạo phạm” Vị chỉ huy canh gác nơi này vội cúi người hành lễ.
Không cần nói nhiều, Pháp Hoàng Bạch Hà lúc này thành lập Bắc Vệ gồm một số võ sĩ gia tộc cùng võ tăng, những người làm trong bắc vệ địa vị bỗng vụt tăng. Cho nên một tên thủ vệ võ sĩ bến cảng nho nhỏ dĩ nhiên cúi đầu là đúng.
“ Công việc thôi, vị đội trưởng võ sĩ này không cần nghĩ nhiều, đây là công văn từ Pháp Hoàng, mời đọc” Tashikame, đưa đến một cuộn giấy bồi rất đặc biệt, đây là loại giấy Hoàng cung ở Kyoto chuyên dùng để ban chiếu chỉ.
Vị đội trưởng vâng vâng dạ dạ vồi vàng mở công văn đọc ngang qua một lượt rồi kính cẩn gập lại trả cho bắc vệ Tashikame.
Một đám ba mươi võ tăng đầu trọc đội nón cói, trên tay họ thuần một màu Naginata, đây là võ khí ưa thích của các võ tăng thời thày. ( Naginata: Một lưỡi đao dài cong gắn vào cán dài như câu giáo). Đám võ tăng im lìm không một tiếng mở miệng chỉ lầm lũi đi theo vào làm theo sự chỉ dẫn của Tashikame.
Oghichan vì là quen đại nhân ở Bắc Viện cho nên làm người dẫn đội đưa đám võ tăng tới lâu đài Kiseki.
Ngoài khơi eo biển Kiseki tầm 20km, lúc này đã là 11 giờ đêm.
Ngô Khảo Ký móc trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Đây là sản phẩm của đám người Mộc Tộc. Đồng hồ lên dây cót vặn, nhưng đến bàn tay của đám Mộc Tộc thì đồng hồ được thu nhỏ rất nhiều. Tuy đường kính của đồng hồ mặt vẫn là 4cm, nhưng đó cũng là một nỗ lực rất đáng khen của Mộc Tộc rồi.
Đồng hồ các cơ cấu bánh răng phút giờ không quá khó để hình dung với tỉ lệ 1/60. Đồng hồ cơ học động lực là lên dây cót cũng không quá khó để hình dung. Với chất lượng vật liệu ngày càng tốt thì các sợi dây cót và bánh răng có thể chế tạo ngày càng nhỏ, càng chính xác và tinh vi hơn. Điểm quan trọng nhất của đồng hồ chính là hệ thống sợi tóc lò xo và bánh xe cân bằng điều chỉnh đếm nhịp của đồng hồ. Thứ này Lý Từ Huy có biết nguyên lý nhưng cũng chỉ mô tả nguyên tắc hoạt động của nó, còn đám Mộc Tộc mới là người hiện thực hóa trái tim và là bộ phận đếm giờ chính của đồng hồ, bánh xe cân bằng chuyển động qua lại tựa như con lắc với mục đích giữ nhịp cho cỗ máy.
Cho nên lúc này Đại Việt có một hệ thống đồng hồ lên cót các cỡ khá chính xác.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký sẽ hướng tới đồng hồ cơ tự động là một loại đồng hồ không cần phải vặn núm điều chỉnh mà tự nó có thể lên dây cót để cung cấp năng lượng. Cơ chế hoạt động này dựa vào việc bổ sung một khối trọng lượng dao động (còn gọi là cánh quạt rotor) - khi đồng hồ đeo trên tay, sự chuyển động của cánh tay sẽ khiến cánh quạt rotor dao động, quá trình này khiến dây cót của đồng hồ tự động được nạp dần. Loại này cần công nghệ chế tạo phức tạp hơn tốn công sức hơn cho nên Ký cũng không vội thúc dục đám thợ Mộc Tộc, cứ để họ từ từ nghiên cứu phát triển trên công nghệ đang có đã.
“ Kéo còi tàu báo hiệu toàn bộ hạm đội tiến lên, vận tốc 15km/ giờ” Ngô Khảo Ký gập lại đồng hồ trong tay nhét vào túi rồi thản nhiên ra lện....
Chiến Hạm Đại Việt đã chờ đợi ngoài khơi gần một tiếng đồng hồ rồi. Họ đã dựa vào màn đêm yểm trợ mà đến nơi này từ sớm rồi chờ đợi.
Họ đang chờ đợi thứ gì?
Lâu đài Kiseki lúc mười một giờ hai mươi lăm phút.
“ Dừng lại đã..” Tên đội trưởng võ sĩ lính canh trong lâu đài bỗng nhiên quát đám thuộc hạ dừng lại.
“ Các ngươi có nghe tí tách tiếng nước nước chảy không?” Tên đội trưởng đám lính tuần canh ban đêm quay qua hỏi đám thuộc hạ…
“ Đại nhân, tiểu nhân không có nghe thấy ạ” một tên lính nghe ngóng trả lời.
“ Lạ nhỉ rõ ràng ta nghe thấy tiếng tích tích tích nước chảy mà” Tên đội trưởng nghiêng người lăng nghe. Hắn thấy tiếng nước chảy thật.
“ Đại nhân, có khi nào nhầm lẫn không? Lâu đài làm sao có nước thấm dột vào bên trong được?” Một tên binh sĩ không hiểu mà hỏi….
Tên chỉ huy thấy cũng đúng cho nên cũng không nghĩ nhiều mà dẫn lính đi tuần tra đêm ở nơi khác.
Lúc này nhấp nhô thụt thò bên ngoài bến cảng Kiseki một đám đầu trọc thần thần bí bí.
“ Khốn nạn, không biết lúc nào tóc mới mọc lại đây”
Cốp.. ái ui…
“ Câm miệng lại, không thấy Minoru nhị gia cũng cạo trọc à…”
“ Xuỵt , bé tiếng thôi…”
Cả một đám chính là tăng binh khi chiều muộn tới pháo đài Kiseki. Không ngờ bọn chúng lại là người nhà Zhui no giả dạng đột nhập. Bọn họ tập trung ở bến cảng để cướp lấy giúp quân Đại Việt đột nhập lên đảo?.
Nếu chỉ là vậy thì 30 người ít quá chăng?
Ngoài khơi Kíeki. Đã là mười một giờ hai mươi chín phút….
“ Bật đèn lên, dùng đèn hiệu báo cho các chiến hạm chuẩn bị đông thời pháo kích” Ngô Khảo Ký ra lệnh…
Tấm che đèn pha được kéo ra. Một loạt tím hiệu nhấp nháy chuyên dụng của hải quân Đại Việt sáng lên.
Kẹt kẹt…. Cót két.
Trong đêm tối các tháp pháo từ từ xoay vào vị trí… chuẩn bị. Chằng chịt hơn trăm chiến ham với gần 250 tháp pháo đồng loạt chuyển động, tiếng cơ cấu kim khí máy móc xiết vào nhau run rẩy cả một khu.
Mười một giờ 29 phút 30 giây…
Tích tắc…tích tắc….
Tích tắc … tích tắc…
45 giây…
50 giây….
59 giây….
Reng … reng .. reng…
Loạt xoạt….
Xèo xèo…
Uỳnh…. Uỳnh … uỳnh…. Uỳnh….
Cả một cột lửa khổng lồ bốc lên… các vụ nổ điên cuồng gần như cùng lúc khiến đại địa run rẩy, khiến biển khơi dậy sóng…
Lưỡi lửa bốc lên bao trùm cả một phần pháo đài Kiseki khiến nó như một cây đuốc khổng lồ chiếu sáng bừng một vùng biển, trời trong đêm tối…
Cách đó ngoài ca 1,5km lúc này hạm đội Đại Viêt cũng bại lộ trong chốc lát bởi ánh sáng mạnh mẽ của vụ nổ.
Ba mươi bọc thuốc nổ, mỗi bọc 50kg. Tổng số lượng 1,5 tấn thuốc nổ đã đánh xập nguyên một bên tường vây của pháo đài nhỏ Kiseki.
Vụ nổ như thuổi bay mọ thứ. Các tầng sàn không có chống đỡ đang răng rắc đổ nghiên. Quân thủ vệ pháo đài kinh hãi choáng váng, người chết không nói vì họ không ảm nhận được gì nhưng kẻ còn sống thì cảm giác họ như đang trong luyện ngục thật sự. Đây là thiên phạt, chỉ có thiên phạt mới như vậy khủng bố tàn phá, khủng bố cảnh tượng, khắp nơi chỉ có đổ vỡ cùng lửa cháy.
Quay trở lại mười tám tiếng đồng hồ trước đây. Vào lúc buổi sáng khi Ngô Khảo Ký từ chối vào vịnh Shikokuchuo.
“ Vậy nhưng chúng ta đúng là cần bốn chiếc khoái thuyền có thể mang tầm năm mươi người đi tới đảo Awaji trước, vậy nên làm phiền Sadamasa cùng Tadamasa các hạ rồi”
Năm mươi người đổ bộ Awaji đảo?
Hai anh em nhà Taira khá ngạc nhiên, họ có thể đoán được Ngô Khảo Ký muốn tấn công các công sự trên đảo này để hạm đội dễ dang thông qua eo biển Akashi mà vào Osaka vịnh. Nhưng chỉ có năm mươi người thì có tác dụng gì đây?
Mặc dù khá thắc mắc nhưng đâu không phải vấn đề họ có thể quan tâm cho nên hai anh em nhà này chỉ vâng dạ đáp ứng sau đó dẫn Minuro đáp thuyền nhỏ vào cảng Shikokuchuo để bí mật chuẩn bị bốn khoái thuyền kiểu Nhật bản cho quân Đại Việt.
Thì ra Ngô Khảo Ký đã có ưng vệ trên đảo, kết hợp với việc Đại Việt trình độ giả giấy tờ cùng con dấu rất tốt. Thành công đưa vào ba mươi thằng Zhui no gia tộc đã cạo đầu giả làm võ tăng, sau đó đặt đủ 1,5 tấn thuốc nổ hẹn giờ rồi chuồn ra bến tàu chờ loạt thì thoát đi.
Đã có đồng hồ cót, tức là có đồng hồ hẹn giờ, chỉ cần khi chuông hẹn giờ quay sẽ quay mở ra lẫy đánh đá lửa, vậy là... kết quả ai cũng hiểu.
Bom hẹn giờ... Đại Việt là người đầu tiên chơi. Cộng thêm với Ưng vệ trải kắp nơi. Nói thật thứ này... khá giống khủng bố vậy.