Tháng 6, trời nóng bức, Cái Châu thành Lâm Tây Lộ.
Tây An Vương buông xuống tẩu thuốc bằng ngọc bên tay. Bên cạnh binh sĩ hầu hạ vội tiến tới đỡ lấy rồi thành thục gõ gõ vệ sinh.
Nếu Ký có ở đây chắc hắn đập đầu vào vách tự tử rồi.
Thứ Ký làm ra là thuốc lá tẩu cho đám quân Miêu, Tráng ở Bắc Việt cùng Mân ở Quảng Đông không có vì thời gian lâu xa nhà mà sinh ra tiêu cực tư tưởng.
Có thuốc lá duy trì cân bằng tâm lý đám này sẽ ruy trì sức chiến đấu rất lâu. Giống như hiện đại thế chiến lần thứ hai vậy, binh sĩ ngoài chiến trường tiêu thụ thốc lá là con số vô biên thống kê.
Nhưng Ký đến chết cũng không nghĩ đến ông anh cả cũng dùng.
Đã viết thư nói rõ thứ này có hại cho cơ thể về sau, có thể gây nghiện nếu dùng kéo dài, thế mà vẫn không nghe.
Ký không biết, chuyện cha Thường Hiến ảnh hưởng Tích quá nặng, hắn gần như lầm vào Stress ,có đôi khi Tích còn nghĩ nên dùng thuốc phiện để thoát tình cảnh này. Nhưng thuốc phiện nguy hiển quá lớn Tích không dám.
Nhưng nay thằng em đưa đến thứ gọi là thuốc lá, cảnh báo tác hại nhưng lại không quá nặng nề. Cho nên Tích dùng.
Hiệu quả là rõ ràng. Tích tâm tình bớt nóng nảy, chỉ đạo hiệu quả hơn việc đánh lấn cùng xây dựng cơ sở.
Tích thật lòng đâu muốn đánh chập, hắn muốn thật nhanh đánh qua Tụ Long mở thông đường. Nhưng kế hoạch đã bàn và cụ thể thống nhất. Hắn tự ức chế bản thân không xao động, càng ức chế dĩ nhiên càng lâm vào tình trạnh căng thẳng. Cáu gắt nóng giận, cho nên thuốc lá đến đối với hắn là thân dược cứu nguy. Vậy là Tích dùng.
Không những Tích mà toàn bộ binh sĩ đóng ở đây đều dùng. Hoàn cảnh nơi này không phải cho con người ở, thời tiết đã sang hè nóng oi ả. Muỗi vắt khắp nơi. Thậm chí quân còn không dám vào rừng. Tuy Ngô Khảo Ký chuyển đến thuốc chống sốt rét nhưng các bệnh tật khác hay sự mệt mỏi do xa nhà lâu ngày vẫn khiến quân đội rệu rã.
Nhưng thuốc lá đã làm đám binh sĩ ngoại quốc này tinh thần lên cao ngút trời. Có đôi khi vật có hại nhưng biết sử dụng đúng cách đúng liều vẫn rất tốt.
Hai tháng này rất nhiều cây Lanh được thu gặt sau đó không ngắt cành lá , để nguyên cây theo tàu trở về Thăng Long. Từ đây chế biến Lanh thành sợi, qua máy khéo, máy nghiền biến thành sợi lanh có thể dệt vải nhưng chủ yếu vẫn là tết dây thừng các loại, có những siêu cấp to lớn dây thừng như cổ tay người cho Tàu biển hạng nặng.
Riêng ngành công nghiệp sợi lanh đã nuôi sống 7 ngàn công nhân , số lương của họ đủ nuôi 2 vạn tám người. Mà đây chỉ là hai tháng phát triển, con số sẽ còn gia tăng.
Công nghiệp đóng tàu, số lượng tàu bè của Đại Việt quá lớn nếu so quy mô một quốc gia 6,3 triệu người. Có thể nói Luy Lâu cảng luôn kín chật thuyền tắc đường khủng khiếp. Vân Đồn đỡ hơn vì dù sao nó là cảng biển có không gian.
Còn Thăng Long cảng thương mại mới mở ở sông Tô Lịch nhánh lớn thì không có hình dung chi tiết được, vì không thấy khe hở trên dòng sông này đoạn từ Hoàng Thành đến Huyện Thọ Xương là 14 km kín kín kín….. nó kín đến mức không có chỗ chen chân vào, thuyền san sát cạnh nhau khiến người ta có thể đi bộ từ bên này sông qua bên kia sông không cần đi cầu. Đạp thuyền mà đi.
Lường trước điều này Ngô Khảo Ký đã cho đào sông rộng thêm 30m rộng nâng tổng lòng sông lên 100m nhưng vẫn không đủ để bọn thuyền bè vào ra.
Hai bên sông lúc này là bến cảng, kho hàng, bến bãi… Khách sạn, thanh lâu trải dài thành hai dãy phố. Quán trà, tửu quán tấp nập vô cùng.
Thương nhân nơi này nhiều vần là bản địa cấp hàng. Nhiều thứ hai là Đại Tống thương nhân rồi đến Tam Phật Thề, Nhật Bản , Triều Tiên, it ít Bắc Nguyên thương nhân.
Với một hệ thống bến bãi khổng lồ trải dài của Tô Lịch Phố. Luy Lâu Cảng, Vân Đồn Cảng, Thiên Trường Cảng, Bố Chính cảng thì số lượng dây thừng hằng ngày cho hàng hóa là bao nhiêu? Bốc rỡ cũng cần dòng dọc, thuyền thừng bảo dưỡng cần bao nhiêu.
Không ai kể hết, do đó ngành lanh thừng là bừng bừng phát triển, vì các thừng khác không đủ để cung cấp thị trường quá khổng lồ này.
Cây lanh có vẻ không đủ. Lúc này 14 cái Trại ở Lâm Tây là điên cuồng gieo lanh. Lanh sinh trưởng bao lâu thì được? hai tháng, còn muốn làm cây giống lấy hạt gieo là hai tháng nữa. Cho nên cái thứ quỷ có thể mọc khắp nơi ở Tây Bắc này chính là một con gà đẻ trứng vàng nếu biết tận dụng.
Thế đấy, không chỉ đao to búa lớn mỏ vàng mỏ bạc, quặng này quặng kia mới nên sự nghiệp. Chỉ đơn giản một cái cây nếu có đầu óc tận dụng đều có thể tốt dùng.
Người H’Mong vì sao không trồng nhiều lanh để phát triển kinh tế?
Ôi thưa người H’Mông công nghệ dệt hay chế sợi quá thủ công, quá tốn công sức thời gian, họ dệt cho bản thân mình dùng còn không đủ thời gian lấy đâu ra đi trồng thứ này? Đối với người Kinh thì khác.
Xưởng cơ khí bọn Mộc Tư Hàn đã có khinh nghiệm về bông dệt cấu tạo. Lại mô phỏng người Mông các công đoạn xử lý sợi lanh mà tạo nên dây truyền. Tách vỏ ngâm qua NaOH và NaSO3 để loại bỏ Pectit, tinh bột lihin. Chỉ mất tầm 12 tiếng đồng hồ sẽ thu được sợi cenllulo lanh tốt. Vì không cần màu trắng nên cũng không cần tẩy Javen. Dây thừng mà trắng cái gì. xấy khô quấn. se sợi bằng máy chạy sức nước, tết thừng cũng bằng máy cùng thợ thủ công kết hợp.
Có thể nói tốc độ siêu cường. Chỉ riêng ngành này dây thừng đã đủ nuôi mấy vạn người Kinh cùng mười mấy vạn người H’Mông đang trồng lanh trên núi.
Nhưng măt hàng thứ hai mới khiếp người lợi nhuận.
Thuốc lá từ lá cây lanh phơi khô, xấy cắt nhỏ thành sợi….. tất nhiên có qua một công đoạn ngâm tẩm độc quyền của Đại Việt, loại thuốc lá ngâm tẩm này chỉ bán ngoại quốc vì nồng độ THC mạnh tầm 0,4%.
Thật ra công nghệ cũng chẳng có gì sử dụng , hoa, quả cây Lanh phơi khô xay nhuyễn để nấu thành chất đặc dạng bơ màu vàng nhạt, pha cái này vào cồn rượu sau đó phun tẩm lá cây lanh khô tăng hàm lượng THC .
Một tháng đưa ra thị trường, sau nghi ngại ban đầu, đám thương nhân ngoại quốc sau khi nhiều lần cho người hầu thử hàng thì chính họ cũng thử.
Thương nhân chính là bọn có đầu óc kiếm tiền, bọn chúng hiểu thứ này có thể kinh khủng kiếm lợi.
Vương Phú Quý Vương gia Thái Nguyên, Thôi Chính Tài Thôi thị Bác Lăng nhảy ra muốn xin Ngô Khảo Ký độc quyền hàng này phân phối tại Đại Tống.
Dĩ nhiên Ngô Khảo Ký không đồng ý. Thứ này là cần câu cơm của Đại Việt một thời gian dài sao có thể làm vậy. Hơn nữa Vương thị ở Thái Nguyên bị hốt, lúc này thực lực giảm sao đủ có thể ôm thứ này vào người.
Cho nên hàng này do 13 cái gia tộc thương nghiệp của Đại Tống cộng đồng lại ôm hàng mới được.
Về phần cùng cấp cho nhật bản, dĩ nhiên mà nhà Minatmoto ở Lưu Cầu đã xưng thần Ngô Khảo Ký được đảm nhiệm, Tất nhiên Tokushi sẽ là người đứng đầu nhóm lực lượng ba nhà gồm Hatakeyama , Minamoto Lưu Cầu, Zhui gia Lưu Cầu tạo thành một cơ sở đại lý phân phối thuốc lá đi Nhật Bản.
Thuốc lá đi Triều Tiên sẽ là Ngô Khảo Trung rồi.
Có điều lanh mới trồng cần phải 2 tháng nữa mới thành thục, hiện giờ thuốc lá chưa đủ nhiều, chỉ có thể phân ra mỗi nhà một ít đi chào hàng. Muốn số lượng lớn? chờ đợt sau đi.
Thuốc lá kéo theo ngành tẩu thuốc lên ngôi, tẩy gỗ, tẩu đồng tẩu ngọc đá quý, tẩu sơn mài….nói chung muôn hình vạn trạng. Đã là quốc gia thương nghiệp thì đâu đâu cũng có thể nhìn ra tiền được cả.
Mỗi một gói thuốc tầm 1 lạng tầm 60 tiền Đại Việt Thông Nguyên Đồng ( 200.000 vnd). Giá này có thể nói là cao giá gốc nhưng nó là mặt hàng độc quyền, cho nên đám khốn thương nhân về nước họ bán bao nhiêu chả được. Tất nhiên phải ký hợp đồng rõ ràng, nếu Đại Việt xuất hàng qua Đại Tống phải thông qua giá cả mà đánm thuốc lá Thương Hội này định ở Đại Tống. Cấm chơi phá giá.
Ngô Khảo Ký lười chơi trò này, 600 tiền một kg lá cây lanh.. nói đùa đã là lãi đến nứt mắt rồi cần gì tham lam phá nhau chi?
1,5kg lá cây lanh khô thông quá chế biến tẩm ướp được một lạng bạc (900 tiền). ở Đại Việt mua được 1kg gạo đủ để một nhà 3 người ăn một năm đấy là ăn 6 bát mỗi người/ ngày. Đến mức này còn tham thì chết đi.
Mở rộng mở rộng hết mức trồng lanh.
Ngụy trang làm dây thừng buôn bán nhưng thực tế là bí mật sản xuất thuốc lá…. Chế biến chi làm 3 khu vực, đến lúc về Thăng long đã là lá khô kheng, chờ tẩm cùng cắt, có trời mà đoán được đó là lá gì……
Chiến tranh tiền tệ mới bắt đầu, hai bên còn chưa tung chiêu chính thức vì Đại Việt chưa có nhiều tiền Đồng đổ vào Tống. Nhưng một cái đơn giản cây cối lại đẻ cho Đại Việt một ngành công nghệ siêu cấp có lãi.
Tính ra dây thừng không lãi lời là bao đủ nuôi sống công nhân cùng người H”Mong trồng nguyên liệu. Dư tầm 20% sau khi thành phẩm nạp quốc khố.
Nhưng thuốc lá là “ rác thải” của công nghiệp thừng. Chi phí nguyên liệu đầu vào thì sản xuất thừng gánh nên tính bằng O . Chỉ tính nhân công cùng đầu tư máy móc.
Đợt đầu 6 tấn thuốc lá tổng cộng 4 ngàn quán tiền đã bù lại hết đầu tư cơ sở vật chất . Tiền lương công nhân hết tổng 1 ngàn quán một tháng. Vậy nếu đợt hai sản xuất 10 tấn . 20 tấn . Thì sao?
Không dám tưởng tượng.
Thử tưởng tượng 80 triệu người Tống chỉ cần 20 % hút thuốc ( quá ít) là tầm 16 triệu người hút. Mỗi người một tháng 1 lạng. Sẽ là 16 triệu lạng thuốc lá một tháng? Là 960 triệu đồng tiền/ tháng. Là một triệu lượng bạc đó…..
Dĩ nhiên muốn đạt được con số này người hút thuốc cần 2-3 năm. Nhưng có thể còn hơn nhiều.
Đây chính là siêu cấp bá đạo hốt tiền.
Trồng… toàn bộ Tây Bắc trồng lanh….
Ngô Khảo Ký điên cuồng hét lên trong bụng