Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 546: Ký và Huy mật bàn…




Ngày hôm nay Ký vẫn tiếp tục công việc của một Hoàng Đế, bận rộn mệt mỏi, nhưng cảm giác trưởng khống, quyền lực cùng sức mạnh tuyệt đối thật là một thứ ma tuý chết người khiến con người mê mẩn trong đó.

Tất nhiên phải trừ đi bọn hôn quân ngu dốt chỉ thích hưởng lạc.

Có những người thật sự thấy si mê với lạc thú, xa đoạ và coi đó là hạnh phúc. Nhưng có những người lại tìm niềm vui trong công việc cùng cống hiến. Đó là Huy và Ký.

“ Có lẽ anh đã đủ đảm đương công việc của em rồi… chúng ta sẽ bắt đầu chứ?”

Lý Từ Huy nghe Ký thủ thỉ thì giật bắn người như có điện chạy qua. Nàng bật khỏi giường khuôn mặt đầy xấu hổ.

“ Anh … anh có chắc phẫu thật nổi không? Em chỉ sợ làm anh thất vọng…” Huy cuống quýt. Nàng mong chờ ngày này, nhưng nàng cũng sợ hãi vì của mình quá… đáng sợ cùng khó khăn.

Không phẫu thuật còn có thể sống trong hi vọng. Phẫu thuật thất bại tức là hi vọng không còn.

“ khụ khụ… thật ra Ảnh đã để anh … khám nhiều lần trong mấy ngày qua rồi… anh cũng đã lên phương án phẫu thuật.” Ngô Khảo Kỳ ho khan, thế nào khám ai cũng biết rồi, nhìn , sờ , gõ , nghe. Có điều ca này không cần gõ và nghe… khụ khụ.

“ Khám ….?” Lý Từ Huy thét lên vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

“ Ừ …. Khám hơi kĩ chút….” Ngô Khảo Ký thò thò ngón tay gãi má….

Cái này rất trắng trợn ám chỉ

Thật ra Ký đang trêu Huy thôi, ngón tay khám dĩ nhiên là làm , nhưng đó chỉ là đùa thôi. Thực tế khám đâu dễ vậy, thời buổi hiện đại có “mỏ vịt” kính soi cũng chịu ca này, chắc phải đầu dò camera mới được. Cho nên Ký đang đùa đấy.

Ngón tay dĩ nhiên dùng nhưng cảm nhận sẽ không đầy đủ.

Nơi ấy mềm ẩm là tập hợp khối cơ vòng kích thước đường kính chỉ tầm 2cm lúc bình thường…. Những lớp niêm mạc bên trong có thể khám bằng cảm giác ngón tay để biết sẹo vị trí nhưng để hiểu rõ sự rúm ró của sẹo theo phương nào rất là khó. Đánh giá % tổn thương so với phần lành cũng là một tiêu chí cực quan trọng để thiết kế hướng phẫu thuật.

Phẫu thuật mở rộng đối với Ký không quá khó, dối với mọi bác sĩ có tay nghề về phẫu thuật không khó, hắn là nội trú đã kinh qua quá nhiều ca phẫu thuật cho nên kinh nghiệm không có thiếu.

Cái quan trọng ở đây là Ký muốn cứi “ cảm giác” của Huy. Đừng nghĩ là đùa, đây là vấn đề cực kỳ nhân đạo mà mỗi bác sĩ khi đụng dao kéo phải nghĩ đến hậu quả sau đó.

Do vậy bắt buộc phải nhìn và Ký đã phải nhờ thợ kim hoàn thiết kế riêng một bộ ống soi có kính góc nghiêng để quan sát.

Không chỉ một lần, vì thiết bị quá thô lậu nên Ký đã phải rất nhiều lần nghiêm túc quan khám cùng vẽ nên một bức tranh tổng thể về tổn thương.

Cuối cùng Ký cho ra kết luận. Chính ra nên phẫu thuật sớm từ khi có thuốc phiện.

Vì lúc đầu Ký nhìn qua từ bên ngoài khá đáng sợ bởi sự ẩu tả của việc khâu vá tầng sinh môn che lấp cửa ngoài. Cho nên Ký đánh giá là một ca rất phức tạp sau đó không tự tin làm nổi.

Nhưng sự thật chứng minh… có những thứ chỉ vì ta né tránh nên thấy nó khó khăn mà thôi.

Vết thương ban đầu hiện giờ Ký có thể mương tượng một phần, vết rách hẳn là trượt dài nhưng rách chủ yếu là bên ngoài cùng tầng sinh môn. — QUẢNG CÁO —

Khâu vá là một người không hề hiểu về cấu tạo của nữ giới các cấu trúc bộ phận. Có thể đó là chung của thời kỳ này.

Có ba vết rách chủ yếu dọc một lớn hai nhỏ nhưng hai vết nhỏ không hề đi sâu vào trong. Nói đơn giản đó là đã khâu lệch mép vết rách phía sinh môn dẫn đến bit phẩn lớn . Lại khâu thêm vớ vẩn lệch mép một trong hai vết thương phía trên gây không thể chấp nhận nổi.

Còn về phần đường ống tuy cũng rách nhưng các thớ cơ vòng ở đây co dãn siêu hạng cho nên không có rách sâu, mà dám lăng băm cũng không có khâu thật không hiểu sao Huy có thể sống sót. Quá kỳ tích.

Cùng may phía trong tổn thương không nặng, vết rách sau đó có dính, thành sẹo nhưng có lẽ không cần can thiệp vì sự co giãn nơi này tốt, tỉ lệ sẹo chưa đủ gây hẹp quá.

Đúng lúc Ký đang mơ màng về kỹ thuật tay nghề thì ong…. Đầu quay quay.

Nên nhớ gối thời này dù là Ký thiết kế theo hiện đại nó cũng không quá nhẹ. Ký không chơi lông ngỗng nha.

Ặc

“ Đồ .. Dâm tiện nhé” Lý Từ Huy nhào vào cào cấu.

Hai người lại đùa rỡn một hồi đến mệt lử Huy, tất nhiên chỉ có Huy mệt, cái thằng gấu chó này chắc đùa cả ngày cũng không thở một hơi.

“ Ký … chúng ta bàn bạc như vầy… hệ thống có biết mà đối phó?” Lý Từ Huy chợt hỏi. phì phò phì phò thở.

“ Không đâu, anh thử nhiều lần , thứ quỷ này cũng không dễ dàng đâu, lăng lượng là tất cả của mọi hoạt động, chúng nó cũng không phải là vô hạn năng lượng. Thử nhiều lần cho ra kết quả , thứ rẻ rách hệ thống này là khích hoạt khi có điều kiện, miễn là thứ chúng ta làm không phạm quy tắc của chúng thì chúng sẽ không thể hoạt động, đây là điểm thông minh thiết kế nhưng cũng khá ngu về ứng dụng… ha ha ha” Ngô Khảo Ký cười lớn, hắn mỗi lần nói về độ rẻ rách của hệ thống thì đều hả hê ra mặt.

“Hừ tự kiêu tự mãn… hối hận cưới chồng này” Lý Từ Huy giả đùa….

“ Hê hê… muốn bỏ ta… không có cửa nhé”

Ngô Khảo Ký ôm ghì lấy nàng tuỳ Huy dãy dụa thoát không nổi….

“ Không đùa… anh có chắc ăn nổi tên đi săn kia?” Huy lo lắng.

“ Yên tâm ta đã an bài đủ đường.. không phải một tên hunter mà có thể là nhiều, ai biết được BỌN CHÚNG có bao nhiêu khùng, nhưng đến bao nhiêu giết bất nhiêu là được.” Ký hào hùng…..

“ Anh nói trong thư em chỉ hiểu qua qua… “ Huy bĩu môi…

“ Đơn giản, muốn cử một kẻ đến đây không phải chó mèo gì cũng được. Phải là linh hồn thuộc thế giới này xuyên quá khứ mới được thế giới này chấp nhận. Còn phân loại virus hay hunter, hạn chế sinh sản với bản địa là BỌN CHÚNG tự phân thôi. Ví như nếu ta xuyên mà không có hệ thống sẽ như Tống Kiệt vậy, cưới vợ sinh con ở đây đâu có sao?”

“ Cho nên chúng ta bị giới hạn là vì hệ thống tồn tại chứ không phải chúng ta là ngoại lai sinh vật. Chúng ta linh hồn thuộc giới này phù hợp giới này cho nên chúng ta tồn tại hay xuyên là phù hợp và có ý nghĩa tồn tại”

“ Cho nên chúng phải kiếm một linh hồn cũng của giới này để ném vào đây… mà NÓ mang chúng ta về đây có bao linh hồn nào biết nhưng chắc chắn NÓ không rảnh đi đi về về mang đi mang lại nhiều lần”

“Do đó nếu có linh hồn xuyên thì thằng khốn ấy công nghệ cũng ở thế kỷ 21 tầm năm chúng ta sống. Công nghệ hiểu biết không hơn mà còn xuyên chậm hơn, ta lại là quốc chủ một quốc hùng mạnh. Hô lên có trăm ngàn quân đội, săn ta đâu phải dễ?” — QUẢNG CÁO —

“Em cũng biết người xuyên khó sống thọ ra sao rồi đó. Anh ngẫm lại anh cùng em sống nổi do may mắn là nhiều, không có Đại Bá đỡ đòn anh chết lâu rồi. Cho nên thằng nào xuyên sinh tồn hay không là cả vấn đề”

Ngô Khảo Ký an ủi Huy. Dĩ nhiên hắn sẽ không lộ chuyện linh hồn bản sao sợ làm Huy đau khổ.

Ký suy luận nhiều rồi, tại sao con mồi, hunter đều là linh hồn nhân bản từ thế giới này. Nếu được sao BỌN CHÚNG không gửi một đám hạt là sinh vật của vũ trụ bọn chúng đến mà xử lý virus có phải dễ khống chế không?

Cho nên có thể quy tắc không cho hoặc phải trả giá quá đắt cho nên không làm được. Còn Lâm thằng rẻ rách này nó dị loại, ai mà đoán nổi sao hắn có thể qua bên kia, lại còn quậy tung nóc người ta ra… haizz quá rảnh mà. Thằng Lâm mà yên yên sống không quậy thì Ký chưa chắc khổ như thế này.

Nhưng Ký lại không hiểu là nếu Lâm không quậy thì sẽ không có vụ BỌN CHÚNG cử Ký đến săn Tống Kiệt, mà như vậy thì Lâm sẽ không sinh ra… ha ha ha… mọi chuyện như thể có an bài khổ thân một lũ đều bị tính toán.

“ Nhưng nhỡ .. thằng đó sống được , sống tốt mà hắn là khoa học gia hay kỹ thuật gì đó thì sao?” Lý Từ Huy vẫn khá lo lắng.

“ Em biết tại sao cái hệ thống rẻ rách kia lại có cái giới hạn công nghệ hunter chỉ vượt công nghệ virus một tầng nhỏ không?”Ngô Khảo Ký hỏi lại.

“ Là để tránh phá hư thế giới? Không phải anh đã nói sao?” Lý Từ Huy trả lời nhưng không chắc chắn lắm.

“ Một phần thôi, phá hoại cái khỉ ấy… có thằng Lâm xuất hiện cho nên mọi chuyện phải nghĩ lệch một chút. Hẳn là thế giới thằng Lâm ở công nghệ phái triển rất mạnh. Nếu như vậy thì thời điểm cách mạng công nghiệp hóa, rồi cách mạng công nghệ thông tin phài lui về sớm hơn. Hệ thống là sợ Hunter quá hiểu biết công nghệ sau đó phát triển quá mạnh công nghệ giết đi Virus nhưng vẫn để lại một bãi chiến trường toàn công nghệ cho tương lai nhân loại phát triển nhanh, khiên thằng Lâm kia sinh ra. Hẳn BỌN CHÚNG biết Lâm đến từ Địa Cầu vũ trụ này nhưng không biết Lâm đến từ quốc gia nào , lãnh thổ nào nên mới gửi anh và em… hai người Việt Nam về pt Đại Việt………….. ha ha ha … tự bóm… kêu”

“ Cho nên đối phó Hunter chỉ cần chúng ta tự hạn chế bản thân không đi phát triển công nghệ thêm… từ đó chỉ dừng lại ở mức này, không súng tiểu liên, không tên lửa. Chi chơi pháo thần công và cung nỏ vũ khí lạnh… anh đố thằng nào oánh được Đại Việt do anh và em lãnh đạo… nói nhanh cho vuông” Ngô Khảo Ký cười lớn.

“ Tức là chúng ta đi theo cong đường tinh mĩ hóa những gì đang có mà không phải phát triển thêm?” Lý Từ Huy hưng phấn hỏi, nếu chỉ là đánh nhau theo công nghệ này, thì Lý Từ Huy cũng không sợ ai.

“ Cũng không phải hoàn toàn không phát triển thêm mà là rất hiên xui. Có hai điểm sơ hở và một điểm đột phá, nghe không?” Ngô Khảo Ký làm vẻ mặt dương dương tự đắc. “ Nghe chứ… cái mặt kêu ngạo rất ghét nhé” Lý Từ Huy hư hừ

“Ha ha .. thi thoảng được lên mặt với vợ, vợ giỏi quá cũng khổ thân chồng. Sơ hở đầu tiên là thằng Tống Kiệt.”

“ Chúng ta mà biến thành giống Tống Kiệt là không có hệ thống, mà không có hệ thống tức là không biết thằng khốn này phỏng chế công nghệ gì. Nếu hắn phỏng chế đầu máy hơi nước hay súng có khương tuyến là chúng ta chịu không biết nhưng Hunter sẽ biết và chế tốt hơn thằng Tống Kiệt. Như vậy thật nguy hiểm. Cho nên thằng này a đã an bài, gửi nó thư nói rõ mọi chuyện, không muốn cả đám cùng chết thì đừng có phỏng chế lung tung. Tất nhiên không tin tưởng được thằng ôn này có lên cơn ngu não khi gặp khó mà làm liều không cho nên.. tốt nhất vẫn phải giết.”

“Sơ hở thứ hai đó là công nghệ do tiền bối của các nền văn minh trước 5000 năm lần này để lại không hề nằm trong hệ thống giới hạn. Ở Kỳ sơn anh có một công nghệ vượt cả thời đại 21 của chúng ta muốn chế tạo nhưng hệ thống không cảnh báo… cho nên nếu Hunter có công nghệ tiền nhân thì khá đáng sợ… nên cách giải quyết tốt nhất là anh đi một vòng hốt hết mớ công nghệ này…”

Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ, thật là hắn phải đi vòng trái đất mất, số ruồi trâu không bao giờ được ở yên một chỗ lâu.

Lý Từ Huy nghe xong mặt đúng sụ xuống. Thảo nào Ký nhất quyết không đăng Đế. Nếu thật phải đi vòng trái đất thì ….

“ Còn một đột phá là gì?” Huy cáu gắt rồi.

“ Đó là dựa trên những kiến thức cơ bản của chúng ta dạy nếu nghiên cứu giả của chúng ta có nghiêm cứu ra cái gì mới thì Hunter cũng không thể mô phỏng mà chỉ có thể im lặng chờ “ nghiên cứu” giả của hắn với kiến thức cơ sở tựa chúng ta sáng tạo ra” Ngô Khảo Ký thần bí.

“ Hử là sao?” Hơi khó hiểu. — QUẢNG CÁO —

“ Nhìn đây…”

Ký giơ một bản vẽ nguệch ngoạc….

“ Pháo nạp đạn cửa hậu có chốt nòng… đạn hình trụ? Là anh vẽ … xấu vậy?” Lý Từ Huy xem xét rồi nói.

“ Không phải anh, nhớ tên thợ họ Lý chuyên đắp lò thổi thép cho Lý gia… cái người bị Tống Kiệt ép phải vẽ bản vẽ hố thổi gang thép ấy?”

“Nhớ chứ”

“ Ông ta nghiên cứu ra thứ này nhưng chưa công bố, thậm chí đã tự mình đúc một mẫu nhỏ bằng thiếc cất dấu ở nhà. Còn bản vẽ này cũng là cất một chỗ bí mật ở trong công xưởng nghiên cứu ở Thăng Long. Cái này là Anh vô tình tìm thấy khi đến nhà thăm viếng người nhà ông ấy mấy ngày trước, sau đó lục tìm về chỗ làm việc của ông ta ở công xưởng Thăng Long mà thấy”

“ Thứ này rõ là từ Tống Kiệt đến sau đó ba lăng nhăng truyền kiến thức không đầy đủ sau đó người này sáng tạo ra. Nhưng Anh lúc này có hệ thống lại vẫn bị ức chế bởi Tống Kiệt, hễ muốn chế loại thiết bị này là không được. Em hiểu chưa?” Ngô Khảo Ký hỏi.

“ Hả vậy là chúng ta luôn bị ức chế bởi virus, mặc kệ thế giới phát triển đến đâu từ kiến thức cơ sở chúng ta truyền đạt thì chúng va vẫn dừng lại cùng Virus, tiến lên cùng Virus?” Lý Từ Huy reo lên.

“ Phải … do đó chúng ta chỉ cần chém thằng Tống Kiệt, gom hết các công nghệ tiền nhân. Sau đó nằm yên chờ các nhà nghiên cứu Đại Việt tự mình phát triển và sử dụng nó. Không cố tình hướng dẫn họ, không ám chỉ gì, họ đưa lên thì gật hoặc lắc là được. Sau này sẽ là cuộc đua của hai hệ thống các nhà nghiên cứu nếu ta đứng yên…. Hunter sẽ là đò bỏ , chỉ có thể chờ vào đội nghiên cứu của nó. Mà đội nghiên cứu của chúng ta đã đi trước bao nhiêu năm? Ha ha ha ha…” Ngô Khảo Ký cười đến khoái trá….