Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 532: Kỵ Chiến Trịnh Tân ( 03)




Nghĩ Tây Lương Thiết Kỵ đơn giản như vậy?

Nhầm.

Kỵ vờn kỵ khác hắn kỵ vờn bộ.

Có thể lợi dụng lúc Chiến Mã Tây Lương đuối sức cần nghỉ ngơi mà láo lếu tạt cánh bắn tên thôi chứ nó mà hồi sức thì khoảng 30m bọn khốn Đại Uyển mã có thể 3 giây là lao tới, thứ kia kỵ thương nó xuyên cho thì có đi gặp ông bà ông vải.

Chiến giáp của của cung kỵ Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ có thể chống được cung tên mềm, hay thập chí là tên của bộ binh Hán, nhưng tuyệt không thể đỡ được kỵ thương đâm thẳng. Nếu bị kỵ thương bắt được thì sẽ nguy hiểm.

Nhưng lần này choáng. Tây Lương Kỵ dù biết trước Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ sẽ quay lại tấn ông hông bằng cung tên nhưng họ đoán nhầm hướng nên bị động ăn tên một hồi mới kịp phản ứng.

Theo thông thường Cung kỵ sẽ tấn công về hướng tay trái của họ thuận tay cung, đây là kiến thức cơ bản, nếu tấn công bên phải phải xoay người vất vả mới tấn công bằng cung tên được.

Nhưng Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ chơi là nỏ, bắn bên nào chẳng như nhau, Tây Lương kỵ bị hố không kịp trở tay phải mất mấy trăm mạng mới có thể kịp phản ứng lao ra xua đuổi Cung kỵ.

Kỵ đánh kỵ nó phiền hà chỗ ấy, đều là bốn chân, không cẩn thận là bị vồ. Kỵ đánh bộ nó đã gì đâu hơn nhiều lần.

Nhưng không dễ bắt Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ bọn này đều là sói tinh ranh thảo nguyên, dễ gì bắt được chúng.

Triết lý của sói đó là cắn từng vết nhỏ gây tổn thương nhỏ cho con mồi, nhiều tổn thương sẽ gây kiệt sức, lúc ấy mới ngập sâu cắn chặt.

Cho nên lúc này Tây Lương Kỵ vẫn rất mạnh, Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ chỉ đớp hờ một miếng rồi nảy nhé đòn phản công của Tây Lương.

Bắt hụt rồi.

Không tham mồi sẽ không tổn thương, đấy là triết lý. Có thể quân bình thường Bắc Nguyên sẽ có sai lầm nhưng bọn Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ đều là tinh anh, chúng sao có thể sai lầm được.

Những cuộc tập kích kiểu tương tự xảy ra liên tục, lúc này trình độ phối hợp kiểu bày sói tấn công cấu xé con mồi của Bát Kỳ Hãn Đình Kỵ được phát huy tận cùng. Các nhóm trăm kỵ hợp hợp phân phân phân phân hợp hợp hoa mắt đảo khắp nơi tìm chỗ hạ sát quân Tây Lương.

Lúc này nỏ Genoa cải tiến được dùng nhiều nhất. Tầm bắn thẳng 50m vẫn gây sát thương khá ổn, quan trọng là đủ xa đủ an toàn, có thể tấn công nhiều góc độ. Bắn xong lại chạy một góc nghỉ lấy sức chiến mã, lên tên nỏ sau đó quay lại.

Mỗi lần bắn được chục mạng hai chục mạng rất nhỏ số lượng, nhưng nó cứ tích tích lại. Nhỏ thành nhiều, nhiều thành rất nhiều vết thương sẽ mở đến lúc có thể chảy hết máu mà chết.

Đại Uyển mã dù là fake nhưng có một đặc điểm đó là mau hồi sức. Đây chính là điểm mà Tây Lương kỵ dựa vào mà hi vọng.

Sau 5 phút chiến mã Tây Lương tạm khôi phục sức lực có thể tổ chức một đợt xung phong. Nhưng chỉ huy Tây Lương Kỵ không làm vậy. Họ biết xung phong lúc này chỉ có là tự sát.

Đại Uyển có thể hồi sức nhanh nhưng không phải liên tục và mãi mãi hồi. — QUẢNG CÁO —

Họ chỉ có vài lần cơ hội như vậy thôi.

“ Bàng Ngải ngươi dẫn 2500 binh chạy trước 800 bộ thì dừng lại chờ ta vượt qua ngươi, ta đi quá 800 bộ thì ngươi học như vậy có hiểu không?”

Chỉ huy Tây Lương không phải hạng xoàng.

Hắn nghĩ ngay ra cách rút lui.

Bằng cách này hai đạo quân luôn có một đạo được nghỉ lấy sức mã và sẵn sàng mở một đợt tập kích hỗ trợ đạo còn lại nếu bị săn giết.

Chỉ Huy Tây Lương Ky đã nhìn ra nhánh này Bắc Nguyên Kỵ không đông, nếu còn dám chia quân giống họ thì sức uy hiếp giảm cực tiểu.

Không chi quân mà quấy rầy một trong hai đội rất dễ rơi vào thế kẹp chì hay thế gặp mai phục.

Ai nói Tây Lương kỵ dễ ăn đánh cái tàn? Vả cái luôn… :D

Nói thật là không đơn giản nhằn đâu, số quân lại chênh lệch như vậy nữa.

Bỏ lại tầm 600 xác chết đám quân còn lại của năm ngàn Tây Lương kỵ chia hai bắt đầu kế hoạch.

Rất hiệu quả.

Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc thiệt mất hơn trăm binh rồi, tình báo luôn không hiệu quả vì kỵ binh luôn di chuyển , tình báo báo về quân phục kích bên trái thì đến nơi chúng đã bên phải ùa ra.

Xông lên trước săn đám kỵ binh phục kích thì bị đám phía sau kẹp lên đánh lại phải chạy.

Chia quân lại càng không ổn, binh lực quá mỏng.

Lúc này Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc chỉ dám bám sát đuôi một đội kỵ sau của Tây Lương Kỵ trong vòng mấy trăm mét sau đó đứng từ sa chờ chúng đổi quân rồi lại bám theo mà bắn tên. Nói chung vẫn hạ sát được ít nhiều nhưng hiệu quả không có cao.

Thật bối rối, đám kỵ binh này quá khó chơi.

Tất nhiên không phải cánh quân nào của Tây Lương cũng thông minh như vậy, có cánh quân chấp nhận bị vây đánh hi sinh vòng ngoài cố gắng chạy về bên đồi cao, chỉ có lên đồi cao mới có thế lao xuống. Lúc đó nếu quân Bắc Nguyên dám lên đồi thì họ xông xuống ngay, Bắc Nguyên kỵ không thể quay lưng chạy được.

Đồi cao? Ba ngàn thân binh của Vương Thiều cùng hắn đã đứng đây từ lâu, Vương Thiều không truy đuổi, hắn vẫn rất ranh. Ba ngàn kỵ thân binh của hắn trang bị Lameller lá thép dày , rất cường đại, đây là một đối thủ không dễ gặm chút nào. Thê nhưng thám báo báo về cả bố cánh quân truy đuổi địch đều gặp trọng khích, lúc này Vương Thiều mới hiểu đối phương có bao nhiêu khủng bố.

Lúc này hắn lại đang đau đầu, đi hay không đi? ở lại chờ đợi quân hay chạy thẳng về Trường Cát hội cùng binh của Cấm vệ quân.

Thực sự lúc này ở lại đây cánh đồng phía bắc Trịnh Tân quá nguy hiểm. Lúc này nếu có một đội phục binh lao ra thì không hiểu hắn sống nổi không. — QUẢNG CÁO —

Nên nhớ Trịnh Châu chỉ cách đây 60 dặm, ở đó còn mấy vạn kỵ binh của Bắc Nguyên, ba mươi dặm nếu vớt Bộ Binh có vẻ xa nhưng với Kỵ binh thì rất gần , nơi này hành quân toàn đồng bằn, kỵ binh không tiếc sức ngựa thì không tới nửa ngày sẽ tới.

Điều đáng chết nhất là bị xa lầy. Đều là kỵ binh sao Vương Thiều sợ mai phục? Cùng lắm không đánh thì rút. Nhưng hắn không ngờ nổi rút không được, kỵ binh Bắc Nguyên đánh rất khó chịu, chạy nhanh rút quân chắc chắn sẽ kiệt sức ngựa mà bị tàn sát đến chết, đi chậm thì bất kể lúc nào cũng có thể bị quân kỵ ở Trịnh Châu tới bắt.

Vương Thiều rất hối hận.

Ngô Khảo Tước chưa xuất hiện nhưng Ngô Khảo Tích gặp phiền hà.

Chỉ lệnh của Lý Từ Huy đã tới Hành Dương.

Bắt giữ Đào Văn Long Đô Hôn Sứ Lâm Tây, Lê Thúc Ôn Đô Hộ sứ Vị Long, Hà Công Tiến Đô Hộ Sứ Châu Phong. Giải giáp binh quyền, quân 1,5 vạn chia cho Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chương bắt đầu xây dựng quân Bắc Việt của họ. Người nhà đám quân này sẽ được chuyển đi Bắc Việt sớm.

Thiên tử binh của Lý Hoằng Chân, Lý Kế Nguyên thu lại đây là Tinh anh Đại Việt không thể đưa đi Bắc Việt.

Cần phải cân nhắc là vì triều đình sẽ sớm trấn áp Vị Long,Châu Phong và Lâm Tây. Tin tức sẽ không dấu được bao lâu.

Tuy Thân Cảnh Phúc, Ngô Cẩm đã nhận lệnh phong toả Liễu Châu cùng Quế Lâm đường thông tin. Nhưng kiểu tin như này không ai dâm nói hoàn toàn phong bế nổi.

Lý Từ Huy biết chiến trường ác liệt mà động chiến tướng đụng quân sĩ rất dễ loạn, cho nên nàng vẫn chưa đụng Vị Long, Lâm Tây và Châu Phong. Chờ tin tức từ Hành Dương ổn thoả về thì Lý Từ Huy mới phát binh mà chiến.

Đây là thư cho Ngô Khảo Tứ, còn một bức thư riêng cho Tích.

Mà Tứ nghĩ đi nghĩ lại mình trấn áp bọn này không khó, nhưng chắc chắn sẽ gây loạn không nhỏ trong quân, vì nhóm thế gia còn lại sẽ nhảy cào cào lên. Tứ chưa đủ sức ép hết được đám này.

Nếu có Ngô Khảo Ký ở đây thì chỉ một cái phẩy tay, nhưng thư đến chậm mấy ngày, Bình Nam Vương đã đi Kim Hoa Môn, lúc này có thể lên đến thuyền ra biển cho nên đuổi không kịp.

Do đó Tứ nghĩ ngay đến Tích , chỉ có Tích mới xử lý được chuyện này.

Mà Tích thì không biết chuyện nên mải mê chia tiềm ở Mân, đến Lê Lăng mới gặp tin của Tứ mad vội vã đi tới.

Hành Dương thành trong phủ thành chủ hai người đàn ông ngồi đó.

“ Thế nào?” Tích vết thương còn chưa hết, cả người phong trần mệt mỏi tới nơi, vừa kịp ngồi uống hớp trà liền hỏi vội.

“ Tây An Vương đây là thư của Bệ Hạ”

Ngô Khảo Tứ không dám thất lễ vội dâng thư lên.

“ Huynh đệ trong nhà không cần khách sáo , Ký đã quyết định nhận hai người thì chúng ta là anh em, nơi này không người ngoài, gọi Đại Ca được rồi”

Ngô Khảo Tích khoát tay sao đó mở thư mà đọc sau đó cau mày. — QUẢNG CÁO —

Hắn dở bức thư riêng của Lý Từ Huy cho mình đọc xong cang nhíu mày tợn hơn, thậm chí có thể thấy răng hàm cắn chặt đến bạnh cả quai.

Trên thư chỉ có mấy dòng.

“ Thù giết cha … manh mối chỉ đến Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chân, có thể là giả vu oan , có thể là chân thật. Đại ca phải hết sức cân nhắc hành sự”

“ Đại ca có chuyện sao?” Ngô Khảo Tứ một bên thấy thái độ của Tích thì lo lắng hỏi.

“Tứ đệ ngươi đọc”

Đều là người nhà Ngô Khảo Tích đưa thư.

“ Là chúng sát hại cha nuôi?” Ngô Khảo Tứ gằn nhỏ gọng hai mắt ánh lên sát khí không che dấu.

“ Bình tĩnh… đã nói là chưa chắc chắn, có thể là vu vạ. Thái độ hai người đó những ngày qua ra sao?”

Ngô Khảo Tích tuy hận thù nhưng hắn luôn cẩn thận, giết người không khó, giết nhầm không sao, nhưng giết nhầm là khiến hung thủ thật nhởn nhơ cho nên hắn không nên vội vã.

“ Đều rất bình thường, nhất là Lý Kế Nguyên cúc cung tận tuỵ lo việc thuỷ binh không nhìn ra sơ hở” Ngô Khảo Tứ vốn là thân binh của Tích trước khi thành thân binh Ký nên hai người rất quen.

“ Tứ đệ ngươi lãnh thuỷ binh đánh được?” Tích liền hỏi.

“ Có thể…” Tứ trả lời chắc chắn.

“ Vậy thì ta tiếp quản tổng chỉ huy. Ngươi tiếp quản quân của Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chân. Phải thử hai kẻ này một chút” Tích ánh mắt lập loè trong đêm không hiểu nghĩ gì.