Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 504: Ngô Khảo Tứ lần đầu bố cục




Ngô Khảo Ký giới thiệu Ngô Khảo Tứ khiến toàn bộ chúng tướng nơi này xửng sốt với thông tin của Ngô Khảo Tứ.

Nhưng họ đều hiểu có thể Ngô Khảo Ký phải đi xa, việc chuẩn bị kỵ mã họ đã nhìn thấy từ trước đó.

Cấm Vệ Quân, Bố Chính quân tự mọi người biết không nên dính tràm chỉ huy vào đó, vì ai dính vào nghĩa là sẽ thành đối tượng thủ tiêu của Ký. Ở đây không một ai ngu cả.

Nhưng vị này Ngô Văn Tứ một gia thần gia nô có thể một đêm nhảy lên thống soái ba quân thì thật tâm lý kháng cự của các vị thế gia, đại tộc ngồi đây mãnh liệt.

Bất quá khi Ngô Khảo Ký giới thiệu thân phận của Ngô Khảo Tứ không những nhận con mà còn đổi tên đổi lót điêu này ý nghĩa quá rõ. Đây chính là Ngô gia đệ tử thân phận ba cho, có tên trong gia phả Ngô thị.

Đãi ngộ siêu cấp này khiến chúng tướng há mồm trợn mắt. Và họ biết lúc này không thể dùng thân phận cũ mà nhìn người này. Nhưng muốn phục các lão binh kinh nghiệm trận mạc này không chỉ cần thân phận mà cần tài năng.

Tuy có lâng lâng về thân phận đột ngột thay đổi nhưng khi bàn đến quân sự thì Ngô Khảo Tứ rất nghiêm túc cùng cẩn thận.

Lúc này hắn thân phận chính thức từ Trung Tướng hệ Bố Chính thành Trung Tướng Đại Việt.

Nhưng trong hệ thống quân sự mới, rất quy củ của Ngô Khảo Ký thì trung tướng chỉ có thể trưởng 2 vạn quân đổi xuống. Nơi này lại đến 8 vạn quân cho nên không thể cứ như vậy loạn điều.

Thăng quân hàm? Không lập công mà thăng thì sao phục chúng.

Cho nên chỉ có tạm hàm Kinh Xạ Đại Tướng quân , tương cấp hàm Đại tướng nhưng chỉ hữu dụng trong thời chiến, khu chiến lược đang chiến tranh. Dùng xong sẽ bỏ. Tương tự như Chinh Bắc Đại Tướng quân của Tích ở Bắc Mân.

Tạm chức này có thể chi huy 40 vạn quân theo điều lệ của Đại Việt cho nên có thể thoải mái theo trường hợp này.

Lúc này Ngô Khảo Tứ đang trình bày sách lược của bản thân hắn trên cương vị soái tướng nơi này. Ngô Khảo Ký cũng chú ý lắng nghe.

“ Lần này Thống Chế mang 6 ngàn kỵ binh tinh nhuệ đi vào Mân. Trong doanh thực tế vẫn còn hai ngàn chiến kỵ tốt, Cấm Vệ Quân vẫn có thể tổ kiến một đội kỵ tạm thời nhưng sức chiến đấu không cao”

Tứ có suy nghĩ riêng, có triết lý quân sự riêng. Cho nên Ký cũng rất chú tâm lắng nghe để tìm ra điểm đặc biệt.

“ Cho nên điểm yếu của chúng ta vẫn là cơ động thấp.. do vậy trước khi thám báo về quân Tống ở Trường Sa đưa về tin tức có giá trị chúng ta vẫn lấy thủ vững khu vực Hành Dương là chính..”

“ Bố trí trung tâm về quân trại. Thành Hành Dương không đổi.. nhưng thiếu kỵ binh tinh nhuệ có thể phát hiện đánh chặn quân địch từ xa cho nên chúng ta phải thành lập hệ thống Yên Hoả Đài phạm vi 60 dặm từ Hành Dương toả ra hai hướng chính Bắc Nam”

“ Tốt… không có kỵ binh mạnh nên có báo động từ xa..” Ngô Khảo Ký khen ngợi.

Chúng tướng cũng cảm thấy như vậy thật hợp lý, xây yên hỏa đài có chút mất thời gian công sức nhưng với tình hình kỵ binh thiếu thốn có thể báo hiệu trước sau đó có thời gian chuẩn bị chiến đấu thì tốt nhất.

“ Lại nói về vị trí đặt các phong hoả đài cũng hết sức quan trọng… các vị tướng quân nhìn..”

“ Tả ngạn sông Hưng giang là Hành Sơn cao ngàn trượng che chắn ngăn cách lối đi, quá khó để đại đội binh mã qua được, hữu ngạn là đườn bộ men theo sông.

“ Nếu bố trí phong hoả Yên trên núi cao Hữu Ngạn sông thì quá xa không quan sát được, nếu bố trí cận lộ thì lại dễ bị phục kích nhổ bay mà chưa kịp đốt yên hoả….”

“Cho nên Phong Hoả đài nơi này xây giữa sông”

Ngô Khảo Tứ nói ra ý tưởng kinh người.

Ngô Khảo Ký cười, thằng này học cách Ngô Khảo Ký xây bè gỗ trên Biển Hồ Khmer đây mà.

Chúng tướng giật mình lao xao. Xây phong hoả đài trên sông?

Chưa từng nghe quá.

“ Về xây như thế nào không quá khó. Tôi sẽ giải thích cách xây với chư vị sau. Nói về Phong Hoả Đài trên sông có nhiều lợi thế.”

“ thứ nhất muốn bí mật tập kích phong hoả đài rất khó. Thứ hai tại những chỗ cua trên sông bố trí phong hoả đài, ban đêm còn có thể lắp đèn pha từ đó Chiến Hạm có hoa tiêu ban đêm cũng có thể tác chiến, chúng ta lúc này ưu thế lớn nhất là chiến hạm, do đó cần khai thác mạnh mẽ thứ này…”

Lý Kế Nguyên vỗ đùi kêu lớn:

“ Đại tướng quân nói phải… Yên hoả đài bố trí thêm đèn pha, ban đêm vừa truyền tin nhanh vừa có thể làm thuỷ đăng hoa tiêu cho thuỷ binh ta.. tuyệt diệu..”

Chúng tướn cũng không còn gì để nói, nếu đúng là cách xây có thể giải quyết được thì đây là một cách rất tốt.

Ngô Khảo Tứ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

“ Vấn đề phương Nam hướng chúng ta xây phong hỏa đài không cần quá khắt khe. Quân của Lý Hoằng Chân tướng cùng Nùng Cao Xương tổng ba vạn ở hẻm Tư Dương không còn là phục kích mà chuyển thành xây công sự che lại hẻm này, muốn trong chốc lát vượt qua là không thể, thêm vào đó lại có Sâm Châu cùng Tư Dương tạo thành thế ỷ dốc, muốn qua nơi này ngày một ngày hai là không được, cho nên hệ thống phong hỏa đài nơi này xây đến Tư Dương, dĩ nhiên cũng nên gửi thư lệnh cho Thẩm Tông Cồ tự mình chuẩn bị hỏa đài hướng nam phòng Trương Thủ Tiết tấn công bất ngờ…”

“ Vấn đề xây dựng chận địa thủ qua đi, giờ ta nói đến tiến công vấn đề” Ngô Khảo Tứ đột ngột thay đổi vấn đề.

Công kích luôn là đề tài các tướng quan tâm, cho dù thủ rất quan trọng, nhưng thủ mãi mãi không phải là cách chiến thắng dứt điểm một cuộc chiến.

Đến cả Ngô Khảo Ký cũng lắng nghe chăm chú.

“ Như mọi người đã biết. Tình hình quân Tống ở Trường Sa chúng ta không nắm được, hay nói đúng hơn là chưa nắm được ý định của chúng. Ngay cả thông tin thám báo đưa về cũng có thể thật có thể là giả tượng người Tống đưa ra đánh lừa. Cho nên cách tốt nhất tìm hiểu thật Tình quân Tống đó là thử”

Ngô Khảo Tứ tự tin nói.

“ Đại Tướng quân.. Thử ư?... như thế nào thử? “ Lê Đạo Trung hỏi.

Chúng tướng cũng có suy nghĩ này.

“ Lần này Thống Soái vào Mân, ổn thoả nhất là đi đường An Nhân bí mật vào, nhưng đường này xa xôi khó khăn mất không ít thời gian. Theo ta thì đi đường chính lộ bên cạnh sông Hưng, thuỷ binh đi theo bảo vệ đến Lê Lăng thì tách ra mà vào Mân.”

“ Nhưng nếu chỉ kỵ binh đi không chưa đủ thử phản ứng của người Tống, phải có đại đội bộ bịn đi theo giả như quân Đại Việt quy mô tấn công Tương Đàm, từ đó mới nhìn ra thái độ cùng tình trạng của người Tống mà quyết định bước đi tiếp theo”

Ngô Khảo Tứ lại tiếp giải thích.

“ Đại đội bộ binh đi, không quá nguy hiểm sao? Phía sau chúng ta vẫn còn mười mấy vạn quân Tống của Trương Thủ Tiết” Dương Đình Vũ xứ Nghệ An lên tiếng.

“Vả lại nếu quan Tống ùa ra từ Tương Đàm thì rất nguy hiểm cho Thống Chế… kế này quyết không được” Lý Kế Nguyên lên tiếng.

Ngô Khảo Ký cau mày, sau đó lại dãn ra.

Ngô Khảo Tứ như mốn mở miệng nói thì Ngô Khảo Ký lại đã nói trước rồi.

“ Kế này rất tốt, bản Thống chế cảm ơn Chinh Bắc người tính toán cho ta…như vậy đi, ta sẽ tạm hoãn 2 ngày chưa rười đi, để cho ngươi hai ngày chuẩn bị” Ngô Khảo Ký nói rồi cũng đi khỏi nơi đây mặc kệ đám quan quân và Ngô Khảo Tứ.

Lần này Ngô Khảo Ký xem đủ.

Tứ có thể tạm ổn chỉ huy quân khi hắn vắng nhà.

“ Ngô đại tướng quân… ta vẫn chưa rõ..ngài có thể giải thích quá?” Lý Kế Nguyên trượn mắt không hiểu.

Thật ra chúng tướng đều khó hiểu tính toán của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tứ cho nên tò mò.

“ Các vi tướng quân, thật ra các vị quá tập trung vào xây dựng công sự cung phòng thủ Hành Dương ma ít chú ý đến địa hình nơi Tương Đàm và Lê Lăng. Đây … đây … đây… đều là những dãy đồi nhỏ gồ gề… thực tế có thể hành quân phải đi qua đây… và đây… do đó chúng ta sẽ làm như vậy như vậy..”

“ Còn chuyện về Thống Chế thì… haizzz, ta có nói ra các vị cũng khó tin tưởng….” Ngô Khảo Tứ lại trần thuật một chuyện.

“ Khặc khặc… khục khục khục… Thật trên đời còn có chuyện như vậy… cười chết ta…” một tướng quân ôm lấy bụng cố nén cười mà ho sặc...

Không phải chỉ hắn mà đám người tướng quân đều nín cười đến đỏ bừng mặt…

“ Đại tướng chí cao, tại hạ bội phục…” Dương Đinh Vũ chắp tay quá.

Mấy tướng còn lại khách khí.

Nói chung phục thì chưa đến nỗi, nhưng thái độ nên có, thân phận của Ngô Khảo Tứ giờ khác xưa. Thứ hai là đám tướng phải xem năng lực lãnh binh của Ngô Khảo Tứ ra sao, tính mệnh của tam quân nằm trong tay hắn, ra lệnh bừa là chết người.

Đây là lý do chính trong các trường hợp lãnh tướng không nghe lệnh chủ soái.

Khi Lãnh tướng cảm thấy chủ Soái kém hơn họ, thì bọn hắn sẽ nghi ngờ quyết định của chủ soái, bọn hắn sợ tuân theo thì nướng mạng chính là các Lãnh Tướng.

Mà thân phận thấp cao, xuất thân thấp kém của Soái Tướng sẽ luôn sản sinh ra một cảm giác ưu việt của Lãnh tướng xuất thân cao môn, đại gia tộc. Khi cảm giác ưu việt này có sẽ nảy sinh không phục, nảy sinh cảm giác mình tốt hơn Soái Tướng, nghi ngờ quyết định của Soái tướng.

Cho nên với một Triệu Quát chưa hề có kinh nghiệm trận mạc, nhưng có mác con nhà danh tướng có thể điều động 40 vạn đại quân nước Triệu đi ……. Chết mà đám tướng tá sĩ quan bên dưới vẫn răm rắm nghe theo.

Nhưng cỡ như Thẩm Tông Cồ đánh cả trăm trận chứng minh bản thân cũng chỉ có thân tín của hắn theo hắn từ xư mới hoàn toàn phục, những kẻ khác đều chăm chăm soi xuất thân của hắn… đây chính là bi ai của xuất thân thấp hèn ở thời điểm xã hội hiện tại.

Cũng may, Ngô Khảo Ký thay Ngô Thường Hiến nhận con nuôi, thay họ đổi lót cho nhập Ngô gia tộc phả khiến cho những suy nghĩ hoang đường của đám tướng tá bị phai mờ đi, kể từ đó chỉ cần họ chịu chấp hành lệnh của Ngô Khảo Tứ đó là Tứ có thể thủ nơi này không ngại.

Tứ bố trí rất tốt, thậm chí có những sáng ý không tồi, cho nên Ngô Khảo Ký cũng không quan sát nữa, để cho Tứ cùng đám tướng sĩ giao lưu tự do hơn.

Hắn ngồi đó chỉ thêm làm không khí căng cứng.

“ Vậy thì quyết định, 5 ngàn hán binh tù đi xây phong hỏa đài, Lý Kế Nguyên tướng quân cử thủy binh theo dõi đôn đốc kiểm tra, cũng là tiện đường đi sông bảo vệ Thống Chế. “

“ Dương Đinh Vũ trấn thủ tướng quân, ngài mang ‘5 vạn binh’ đi theo phía sau Thống Chế … đánh trống phất cờ” Ngô Khảo Tứ hạ lệnh.

Dương Đinh Vũ biết công việc này không có màu mè gì, nhưng cũng tính là cọc công nhỏ nên cũng vui vẻ chấp nhận rồi.