Lúc này theo lịch đã là 17 tháng Chạp, Ngô Khảo Ký tính toán cho công nhân, các Xưởng nghỉ ngơi bằng hết, binh sĩ cũng có đến một nửa được nghỉ ngơi thay phiên nhau nghỉ tết. Thực tế thì binh sĩ người Việt mới cần nghỉ Tết Nguyên Đán, Tết của người Chăm là Tết Bang Ca Tê vào khoảng Tháng 9 âm lịch, lúc đó ¼ sương quân là người Chăm thì Ngô Khảo Ký đã cho nghỉ về nhà ăn Tết một lần rồi. Cho nên Tết Nguyên Đán rõ họ phải trực. Còn lại người Việt lính tráng thì chia làm hai đợt mà nghỉ thay phiên nhau ăn tết. Thân binh nhóm cũng không khác, nhưng có nhóm 2 nhóm người đặc biệt đó là nhóm do Ngô Khảo Tích đưa cho và nhóm do Đỗ Cao Minh đưa cho. Hai nhóm này người nhà qua Giêng mới lần lượt di chuyển về Bố Chính. Cho nên đám quang côn này tự ăn Tết trong doanh, số khác thân binh thì được hội tụ gia đình. Tất nhiên năm sau sẽ đổi ngược lại rồi.
Bố Chính năm nay ăn Tết lớn, vừa được mùa, vừa có của ăn của để do hai Xưởng đặc biệt của Ngô Khảo Ký tạo nên. Nhưng trong lúc dân chúng có dịp xả hơi và nghỉ ngơi thư giãn thì vị Thành Chủ Châu Mục Ngô Khảo Ký lại bận bù đầu. Hắn phải đích thân tiếp kiến khá nhiều các đoàn khách đặc biện. Họ đã chờ đợi Ngô Khảo Ký từ rất lâu, căn bản là do Ngô Khảo Ký mải bận chiến tranh và xử lý chính vụ phía Tây nên không có mặt ở Bố Chính. Mà những vị khách đặc biệt này chỉ có thể gặp được Ngô Khảo Ký mới có quyền quyết định những sự việc quan trọng.
Mặc cho Bố Chính vị kia Châu Mục bận rộn nay nhàn rỗi, mặc cho vị kia đầm đìa chiến trận hay ngủ chỏng khèo. Long thành người lúc này Ngô Khảo Ký lại lần nữa là tâm điểm của sự xôn xao bàn tán.
Chuyện chia cổ phần của hoàng gia và các thế lực chưa ngã ngũ, sau nhiều ngày bàn tán thì họ hai nhóm người này vẫn chưa thể đi đến thống nhất. Giá cả mà hoàng gia đưa ra là khá mặn, các thế gia đang liên hiệp để ép giá. Tửu xưởng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng chưa thể đi vào hoạt động toàn diện, mới chỉ nấu thử để phục vụ nội cung và một số đại thần. Nhưng chất lượng là rất tốt, xem ra vị Ngô Châu Mục ở tít xa cả ngàn dặm không hề dấu diếm bất kì chi tiết nhỏ nào.
Chính vì điều này Hoàng gia càng tự tin ép giá, thế gia rất túng quẫn, có nhiều người đã hướng mắt về phía Bố Chính, muốn tạo sức ép cho vị kia Châu Mục. Họ tạo sức ép không phải thực chất muốn vị kia nôn ra bí phương mà chỉ là một lời cảnh báo cho Hoàng gia. Đừng ép nhau quá đáng.
Hoàng gia cũng không phải vừa, đến lúc này Ỷ Lan Thái Hậu thông qua bàn bạc với Tông thất quyết định công bố việc chỉ ước ban hôn. Chặt luôn đường lui của các thế gia, nếu Ngô Khảo Ký là Phò Mã, ép hắn cũng phải nể mặt hoàng gia ba phần.
Vậy là tin tức Ngô Khảo Ký vì dâng tấu lương sách cho triều đình về thủ công thợ cùng thương nhân giới giúp cho tình hình kinh tế Đại Việt thực sự chuyển biến tốt đẹp trong những tháng cuối năm. Từ đó ban cho Ngô Khảo Ký Bá Tước vị thực ấp 500 hộ ruộng tốt 500 mẫu tại Bố Chính. Đồng thời ban cho Ngô Gia Bố Chính đời đời trấn thủ biên ải Bố Chính Châu.
Thông tin này vừa ra Đỗ Thị mẫu thân Ngô Khảo Ký như trúng sét đánh mà vật ra tại chỗ bất tỉnh nhân sự. Một cái Bá tước con con, Ngô gia là phẩy tay cũng sắp xếp được. Ngô Khảo Ký không cần phải lăn tăn vấn đề này. Nhưng đời đời trấn thủ Bố Chính Châu đúng coi như ban quyền Bố Chính cho Ngô gia của Bố Chính Châu. Cho dù đời sau không làm Châu Mục thì vẫn là nhân vật phong vân Bố Chính. Nhưng ai cần, Đỗ thị không, Ngô gia Long thành cũng không, trong mắt họ đây chính là đi đày mãi mãi không về Long thành. Tuy rằng biết là vậy nhưng trên lý thuyết đây là ân sủng, vì nói gì thì nói đó là dựng ngươi lên làm một phương bá chủm dù cái phương này hơi… còi một chút cũng là một phương a. Người Ngô gia muốn nói chen vào cũng không được.
Ngô Thường Hiến tức giận đến đập vỡ cả vò rượu Ngọc Lộ Tửu ngâm nhân sâm mà hắn quý vô cùng. Nhưng Ngô Thường Hiến chưa kịp hoàn hồn thì chỉ phúc ban hôn lại được công bố. Ngô Khảo Ký tuổi trẻ tuấn tài là cái lương đống quốc gia, nay Long nhan nhìn trúng mà ban cho hắn chỉ phúc ban hôn cùng công chúa Lý Từ Huy.
Chỉ cần nghe cái tên này Ngô gia đã sôi máu. Nhưng danh bất chính ngôn bất thuận. Ngô Khảo Ký đã tách Ngô gia, cho dù là Mẫu thân, Phụ Thân chung quyền lực phản đối cũng sẽ có hạn định trở lại.
Các thế gia công tử thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con nhãi điên Lý Từ Huy cũng được gả đi. Ả còn ở Long thành một ngày thì đám công tử gia này một ngày ăn không ngon ngủ không yên. Biết đâu đó một ngày vận dẫm cức chó họ bị chỉ ước ban hôn cùng Lý Từ Huy khùng điên cầm đao đâm chồng này thì sao?
Vậy là đám công tử gia nhất nhất hướng về Nam làm một vái. “ Cảm ơn Ký huynh a” … sau đó thêm một phút mặc niệm… “ Anh hùng khí đoản a”.
— QUẢNG CÁO —
Lần này Ngô gia đúng là bị ép cho đến khó thở, đến uất ức, đến bi thương, nhưng Lý Thái Úy chưa lên tiếng thì Ngô gia vẫn trầm mặc.
Bỗng Ngô gia truyền tin là đồng ý. Đúng ngày không bằng gặp ngày, rước dâu đi, bái cao đường đi. Sau đó Tháng giêng nhà dâu thẳng tiến Bố Chính. Tức là Ngô gia đồng ý thay mặt Ngô Khảo Ký đồng ý mối “lương duyên” này. Cho dù đã tách gia nhưng Ngô Thường Hiến, Đỗ Thị Mỹ Hương vẫn là phụ mẫu thân sinh, cái quyền này vẫn là hợp luân thường đạo lý. Không biết hoàng gia trả cho Lý gia cái gì lợi ích để họ có thể “êm ái” chấp nhận nàng dâu này. Thế nhân rất tò mò nhưng không một ai biết được.
Chỉ nghe giang hồ đồn thổi Đỗ Thị ngất lên ngất xuống thêm vài lần và đòi về Đỗ gia. Đỗ Như Thanh phải lọc cọc chạy qua Ngô gia khuyên nhủ. Á à..Đỗ gia có thò một chân trong mối lợi ích này. Thế nhân nhìn ra đó.
Về phần nàng dâu nhà họ Ngô có tài sản hồi môn rất sụ. Hoàng gia đưa cho nàng 500 cấm vệ quân chưa thích chữ ở trán, cộng thêm một mảnh đất phong ở Tân Hưng Lộ, nghe đâu là cho tự chọn, nhưng vị khùng công chúa này không làm thế gian thất vọng, chọn ngay một ngọn núi hoang làm đất phong. Đồng thời với 500 cấm vệ quân nàng còn được ban cho 500 nông hộ tá điền. Tất cả đều bị nàng đuổi dến núi hoang mở đường xây tân làng mạc. Thế gian đang tự hỏi, đâu mới là giới hạn khùng điên của nàng? 500 Hộ dân 2000 người lên núi hoang uống gió tây bắc sống qua ngày? Thật không hổ danh đệ nhất công chúa Đại Việt, đệ nhất gì thì ai đó tự biết, nói ra lại phạm a.
22 tháng Chạp ngày đẹp rước dâu bái tổ tiên phụ mẫu, còn thiếu cái phu thê giao bái theo lịch sẽ đợi tháng riêng mới tiến hành. Nhưng ngày ông công ông táo thăng thiên đột tử cũng là ngày Nàng tự ý dẫn theo 400 thiên tử quân dong thuyền chạy về Bố Chính.
Long thành nhân dân đồng bào, cán bộ, công nhân viên chức, trẻ em mẫu giáo lại được một phen trầm trồ.
Các thế gia công tử lại một lần nữa hướng về phía Nam mặc niệm một phút đồng hồ. Thỏ chết cáo bi a… Ký huynh cố lên, Ký huynh bảo trọng, Ký huynh ta ủng hộ ngươi.
Trong cung cấm Ỷ Lan Thái Hậu ray ray trán liên hồi, nàng… rất đau đầu. Vốn dĩ theo lễ gả trư hầu vẫn cần có bà mối đưa đường, có Lễ Bộ Thị Lang đi theo chủ lễ, có Tông thất người lớn tuổi làm chủ hôn. Nhưng giờ thì đâu, cái gì cũng không có. Chỉ có một cô dâu một thanh kiếm. À không 400 thanh kiếm đi về nhà chồng.
Thế gian nhìn đây là ép hôn, 100% ép hôn không có lời nào để giai thích.
Ỷ Lan Thái Hậu rất đau đầu.
Lý Kế Nguyên Thân Vương thở dài thường thượt.
— QUẢNG CÁO —
Thân Vương Ly Chiêu Văn ngước mặt nhìn trờ, mặc dù trời đang sáng tỏ nhưng ông là đang xem tinh tú nơi nào đó.
Bảo Vương Lý Chiêu Tú, Dực Vương Lý Chiêu Cảnh hai cái ngưởi trẻ tuổi hoàng gia thì cố nín cười bấm bụng chờ xem chuyện vui.
Ngô Khảo tích là muốn đem quân đuổi theo bảo đảm cho đệ đệ của mình nhưng bị Lý Thái Úy bắt nhốt lại. Hắn dùng nước mắt rửa mặt mà hướng về Nam phương “ Đệ đệ a , Đại Ca vô năng”
Ngô Khảo Tước, em út trong nhà cũng là người không ai để ý đến nhất. Vì thân phận mẫu thân của hắn là một cái ca kỹ người, chẳng may mang bầu cùng Ngô Thường Hiến. Hắn được đón vào phủ nuôi khi mẫu thân hắn qua đời. Nhưng cái phủ này địa vị của hắn chỉ cao hơn người hầu đôi chút mà thôi. Hắn còn không bằng một cái thân binh của hai người ca ca.
Nhưng có một người duy nhất, đối xử có vẻ không quá đáng với Ngô Khảo Tước đó chính là Ngô Khảo Ký mà thôi. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở chỗ không tệ mà thôi. Thực tế Ngô Khảo Ký lúc đó cũng chẳng có tí tốt lành ý nghĩ nào cả với Ngô Khảo Tước. Người như hắn trong thế gia đệ tử rất coi trọng thân phận, ví như hắn dù là con thứ hai nhưng mẫu thân hắn là một cái bình thê, có được cưới hỏi đàng hoàng. Mà Đỗ gia xét ngang xét ngửa cũng là một cái thế gia. Cho nên thân phận hai người quá khác biệt.
Nhưng là đến tuổi trưởng thành, sự lạnh nhạt, không công nhận từ Ngô Thường Hiến khiến cho Ngô Khảo Ký nảy đôi chút đồng cảm với vị đệ đệ Ngô Khảo Tước. Mà thực tế chưa bao giờ cả Ngô Khảo Tích lẫn Ngô Khảo Ký gọi người này một tiếng đệ. Chỉ là một lần, Ngô Khảo Ký nhìn thấy Ngô Khảo Tước lẻ loi luyện đao vói một thanh đao gỗ trong tay ở trong cái tiểu viện cũ kĩ của hắn. Chỉ là tình cờ, nhưng Ngô Khảo Ký lại cũng nhìn thấy bóng dáng của mình ở đó, cũng một mịt luyện đao mà không có ai công nhận. Hắn không nói một lời cởi ra thanh chiến đao bên hông mình mà tặng cho Ngô Khảo Tước.
Năm đó Ngô Khảo Tước 13 còn Ngô Khảo Ký 19. Năm nay Ngô Khảo Tước 17 thì Ký Châu mục đã là 23 tuổi.
Người nhà họ Ngô, nam tử soái một cách suất sắc, soái đến mức không hợp thói thường. Ngô Khảo Tước một mình một đao, áo vảo thô có chút sờn. Còn không bằng hạ nhân Ngô gia đồ đạc. Nhưng chiếc áo Giao Lĩnh này sạch sẽ vô cùng cũng là phẳm phiu không tì vết. Hắn là một cái người sạch sẽ, dù cho bần hàn.
Ngô Khảo Tước cao tầm thước bảy lăm, ở thời này đã là đặc biệt cao lớn, Tóc không búi chuy lễ mà buộc túm gọn gàng nơi đỉnh đầu. Trán cao, này như kiếm sắc, hai mắt hạnh nhân lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp, môi hồn răng trắng. Hắn là một cái ngọc diện tiểu lang quân điển hình.
Ngô Khảo Tước ở cái Long thành này là vô danh, không ai biết hắn, mà vì thân phận cho nên hắn cũng ít lộ diện bên ngoài. Nhưng hôm nay hắn phải đi, phải tiến về phương nam. Người hắn coi là thân nhân duy nhất đang gặp nguy hiểm . Nghe đâu 401 thanh trường kiếm đang trực chỉ đại ca hắn. Phải hắn không coi Ngô Khảo Tích là đại ca, hắn cũng không coi Ngô Thường Hiến là phụ thân, người thân duy nhất đại ca duy nhất của hắn là Ngô Khảo Ký. Đại ca gặp hiểm nguy, hắn phải đi.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Tước vẫn nhớ như in cảnh tượng năm đó, hắn mới chỉ 13, nhưng vì hoàn cảnh nên hắn hiểu chuyện hơn nhiều. Hắn âm thầm chiuh đựng ghẻ lạnh trong phủ, hắn âm thầm cố gắng. Hắn tin sẽ có một ngày hắn tỏa sáng. Nhưng không ai công nhận, khôi ai đoái hoài không ai liếc nhìn hắn chỉ một giây. Nhưng có một người đã nhìn hắn. Một người đàn ông cao lớn đẹp đẽ, đại ca Ngô Khảo Ký, đại ca duy nhất của hắn, người duy nhất nhìn hắn.
Hắn còn nhớ như in cảm giác ngày hôm đó, hắn run rẩy hai mắt lệ tràn, hắn ngẹn ngào không thể nói nên lời, trên tay hắn là một thanh chiến đao mà người kia đưa cho. Đao rất quý, cán đao có trạm ngọc xanh, vở đao càng là rồng bay phượng mứa hoa văn cầu kỳ, thân đao như tuyết lưỡi đao như hỏa. Dù là trẻ nhỏ hắn cũng biết thanh đao này có thể đổi một gia tài.
Trước mắt hắn lúc này hiện ra hình ảnh đứa bé 13 tuổi đó ngươc mắt nhìn, miện không thể nói được một câu cảm tạ. Đứa bé đó nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia, có dằng xé, có cảm thông, và quan trọng nhất là có sự nhìn nhận đối với hắn. Ngô Khảo Tước mãi mãi không quên được.
Nhưng Ngô Khảo Ký thì quên rồi, đó chỉ là cảm xúc nhất thời, qua ngày hôm đó hắn cũng vất qua đầu đứa bé 13 tuổi đó. Đến nỗi trong mảnh vụn kí ức của Ngô Khảo Ký cũng chẳng có chi tiết nào của Ngô Khảo Tước cả. Hắn không nghĩ một hành động nhất thời của cỗ thân thể này lại tạo nên một vị đệ đệ tình thâm cho hắn.
Ngô Khảo Tước bước đi như bay trên đường, hắn khiến không ít người ngắm nhìn, trai thì ganh tị gái thì thẹn thùng e lệ mà đỏ mặt. Nhưng hắn không quản, mà hắn cũng chưa bao giờ quản. Lúc này hắn ôm chặt bội đao trong lòng như ôm thân nhân, như ôm tín nhiệm, như ôm ấp cả một thế giới riêng mà tiến về phương Nam.
Đã bốn năm trời người đó không gặp lại hắn, thật ra người đó và hắn chưa nói với nhau một câu nào. Nhưng chỉ có ánh mắt của người đó đã khiến Ngô Khảo Tước hắn chống đỡ bốn năm. Hắn ngày ngày lại bỏ ra thêm 1 canh giờ để luyện đao, luyện đi luyện lại cũng chỉ có một chiêu bổ xuống, vì vốn dĩ không ai dạy hắn võ công. Nhưng tổng cộng hắn đã luyện được 10 năm, 10 năm chỉ một động tác. Hắn đã có thể bạt được bảo đao của người kia tặng. Hăn nghĩ có lẽ người kia chưa gặp hắn bởi vì hắn chưa đủ cố gắng chưa đủ thành thục. Hắn không dám làm phiền người kia nhưng hắn không thể xuôi nam. Người kia không thể chống đỡ đươc với 400 thiên tử quân cùng một người con gái khùng điên.
Hắn là nghe mọi người nói chuyện và hiểu hiết, hắn bao nhiêu lời đàm tiếu xấu xa về người kia hắn không tin. Đến khi thiên hạ tán lọa viề bức tấu chương của người kia, đến khi công tượng người, tiểu thương người lập bia công đức cho người kia. Hắn mới một mình trong căn phong tồi tàn mà ha ha cười lớn.
“Ngươi nói xem thế nhân nói đại ca bao tiếng xấu, giờ đây họ mới biết đại ca là người vĩ đại ra sao… thế nhân mu muội”
Hắn cầm lên chiến đao mà vui vẻ nói. Bố năm qua hắn chỉ có một người bạn duy nhất đó là chiến đao này. Đây không chỉ là chiến đao mà còn là niềm tin, bằng hữu, và hi vọng của hắn. Còn kỳ vọng mà người kia dành cho hắn.
Thực tế cái người kia đã quên mẹ nó chiến đao này vì sao biến mất, lại bỏ tiền mua một thanh chiến đao mới xa hoa hơn.