Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 468: Nữ Trạng Nguyên Đại Việt .




Ngày 7 tháng hai năm Long Hưng thứ hai.

Không thể chờ thêm.

Ngô Khảo Ký lượt lờ quanh địa đồ.

Không bắt được liên lạc – không hội được với quân Mân thì chiến dịch này coi như đổ bể, nếu quân Mân không thủ được thì Ngô Khảo Ký chỉ có thể lui. Có thể Hạ Châu- Quế Lâm không ngại, đạt được mục đích ban đầu nhưng lại không đánh cho Tống cúi đầu mở cửa thương mại được.

Binh đi nước hiểm.

Ngô Khảo Ký cau mày, vì đánh Tống là kế hoạch bộc phát sau sự kiện phát hiện Lưu Kỷ bắt tay Tống đưa bọn Tống vào Hạ Châu. Cho nên mọi chuẩn bị về việc đánh Tống đều thiếu.

Mặt vật tư không ngại, đường thủy đã đả thông, vật tư từ Quế Lâm ầm ầm từng ngày chuyển tới tuyến đường vận tải từ cảng Liêm Châu đến Quế lâm đã thành hình ổn định, ngựa thồ Liêu Đông không kén ăn mà sức bền tốt chịu lạnh tốt, cái lạnh ở miền nam đám ngựa này coi khinh. Cho nên về vận lương, vận tài không lo.

Lo nhất đó là mù đường.

Vì không có mục tiêu đánh Tống từ đầu cho nên không hề giải thám báo , Cẩm Y Vệ nơi đây. Lúc này phải vừa đánh vừa dừng để mò mẫm.

Thật người xưa ghi bản đồ không bao giờ tin nổi, toàn là ký hiệu kiểu trừu tượng, sông vẽ mấy đường loằn ngoằn cũng không trú thích dài rộng bao nhiêu chỗ nào nông sâu. Núi thì vẽ cái ô tam giác thêm mấy trạc cây, không biết bao cao không biết bao lớn. Tỉ lệ bản đồ thì hoàn toàn tin không được.

Cho nên sau khi đánh Quế Lâm Ngô Khảo Ký có bản đồ Hồ Nam chứ, nhưng không dùng nổi. Đánh xong Vĩnh Thành cũng có bản đồ đại khái Hồ Nam nhưng cũng chỉ là chi tiết thêm mấy cái lạch loằng ngoằng.

Vì vậy muốn tiến muốn lui cực khó.

Cho nên Ngô Khảo Ký chỉ có thể dừng lại chờ đợi đám Cẩm Y Vệ, thám báo Bố Chính đi do thám rồi theo đúng phong cách bản đồ Bố Chính mà dựng lại mới có thể tin tưởng mà tiến quân.

Mục tiêu đã có chỉ là hơi mạo hiểm.

Đại doanh quân cơ Đại Việt.

Lúc này cả Hoàng Thừ Trí lẫn Lục Vinh Đình và Nùng Cao Xương vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.

Đây là hội nghị quân sự cấp cao có tính bảo mật vào bậc nhất, không ngờ hàng tướng như bọn họ được tham gia, không phải dự thính mà tham gia với tư cách chính thức sĩ quan cao cấp.

Đây là rất tin tưởng rất trọng dụng hàng tướng mới có được.

Trên địa đồ chi tiết Ngô Khảo Ký đang trình bày kế hoạch.

“ Đánh Hành Dương?”

Chúng tướng sợ hãi.

Đây là nơi kẹp giữa Sâm Châu và Trương Đàm.

Trương đàm ước 17 vạn quân.

Sâm Châu tầm 4 vạn cộng thêm Hạ Châu ước 14-15 vạn.

— QUẢNG CÁO —

Đánh chỗ này xong là bánh mì kẹp thịt rồi. Hai bên giáp công là chịu không nổi.

“ Bẩm Thống Chế, nơi này kẹp giữa địch nhân mấy chục vạn quân, sợ rằng có nguy hiểm” Lý Kế Nguyên đứng ra cho ý kiến. Tất nhiên là phản đối nhưng phải lựa mà nói.

Ngô Khảo Ký trầm ngâm: “ Rất nguy hiểm là khác, nhưng nếu biết căn chỉnh đúng thời gian lại không sao”

“Các ngươi nhìn xem địa thế một cách tỉ mỉ”. Ngô Khảo ký đưa ra địa đồ do đám Cẩm Y Vệ, thám báo Bố Chính cả chục ngày nay do thám quanh Vĩnh Châu.

“ Ô ..”



“ Hít hà”

“ Thì ra nơi này còn có địa hình vây?”

Tất nhiên bản đồ nảy chỉ là ước lượng nhưng các vẽ cùng chú thích là chuẩn mực Bố Chính.

“ Các vùng phía bắc và xa phía nam tạm thời chưa thám thính đến phải có thời gian mới có thể chi tiết đưa”

“ Nhưng ta đã thám thính rất chi tiết Vĩnh Châu cùng Hành Dương”

“ Vì sao Lưu Kỷ có thể nắm Vĩnh châu bấy lâu? Vì chỉ có một con đường độc đạo đi vào Vĩnh Châu xung quanh bao phủ hết là núi cao. Chỉ có từ Hưng Giang mới ra được bên ngoài”

“ Nhưng cửa ngỏ thông thương bên ngoài chính là Hành Dương”

“ Hành Dương nhìn là nơi tứ trống không chỗ hiểm yếu thủ, chưa từng là nơi quân sự trọng yếu trước đây do Vương Thị quản. Nhưng các ngươi để ý nơi đây và nơi đây.”

Ngô Khảo Ký chỉ vào hai điểm.

“ Phía bắc Hưng giang chảy qua một nơi là Hành Sơn… nơi này mà bố trí phục binh thì tuyệt, nếu có quân Tống tiếp viện cho Hành Dương thì sao? Các ngươi phải nghĩ đến lúc này là thời đại của hỏa pháo không còn là thời đại chỉ dùng cung tên và đao kiếm. Nếu ta dùng 500 hỏa pháo khóa chặt nơi đây? Tống và Mân đang đánh nhau rất mạnh ở phía Bắc, bọn họ dám điều bao nhiêu quân hỗ trợ Hành Dương?”

“ Cho nên mối lo của chúng ta là Sâm Châu cùng Hạ Châu ở phương Nam. Hạ Châu có rất nhiều quân Tống nhưng bọn hắn mât bao lâu mới có thể hội quân cùng Sâm Châu? là 700 dặm mới có thể tới Hành Dương mà toàn đường rừng, cứ cho bọn họ đi nhanh nhất có thể vậy cũng phải một tháng mới tới.”

“ Nếu chúng ta có thể công phá Hành Dương thật nhanh thì có thể thông qua Trà Lăng liên hệ Lê Lăng để phối hợp cùng quân Bắc Mân đây là điểm cực có lợi”

“ Điều đáng ngại chỉ là Sâm Châu” Ngô Khảo Ký chỉ vào Sâm Châu cách Hành Dương chỉ hơn 200 dặm mà nói.

Đúng lúc này Lý Hoằng Chân đứng ra.

“ Sâm Châu chỉ có 3-4 vạn binh, cầm quân là Địch Viễn không tên tuổi, bề tôi nguyện lĩnh một vạn chặn thằng này”

Ngô Khảo Ký lắc đầu…

“ Không không… không hề đơn giản. Ta đã thông qua mật thám dò hỏi lại nhiều lần quá trình chiến đấu ở Lê Lăng. Có khá nhiều lính Tống đã chính thức tham chiến ở đó miêu tả lại tình hình”

— QUẢNG CÁO —

“ Nào là Địch Viễn một bước không tiến được bị quân Mân tập kích liên hồi, còn Lý Tín thì áp sát chân thành thậm chí tiến lên đầu thành…”

“ Hơn hai hết ta hiểu năng lực cùng tâm tư của đại ca ta Ngô Khảo Tích. Người ngoài không hiểu nhưng ta hiểu. Chỉ có kiêng rè Địch Viễn thì Ngô Khảo Tích mới làm vậy. Kẻ này rất không tầm thường. Chính vậy ta mới lo lắng chuyện Sâm Châu.”

“ Hàng tướng Nùng Cao Xương xin lĩnh hai vạn đi chặn Địch Viễn, vùng này mạt tướng nắm rõ địa hình, cho dù Địch Viễn mạnh như lời Thống Chế nói, nhưng Bề Tôi tự tin không thắng được hắn nhưng cầm chân cầu hoà vẫn có thể”

Nùng Cao Xương chắp tay vái. Đám tướng Đại Việt có vẻ không vui, ở đây chúng ta chưa lên tiếng có chỗ hàng tướng như ngươi sao?

Nhưng Ngô Khảo Ký lại trầm ngâm suy nghĩ suy nghĩ.

“Được ngươi làm chủ tướng chặn Địch Viễn Hoàng Thừa Trí phó tướng, pháo ta cấp ngươi 100 thanh cùng pháo binh. Chặn được là tốt nhất nếu không thì cầm chân đánh tiêu hao không thể để Địch Viễn tiến nhanh.”

“ Lập tức cấp báo cho Đỗ Thần, phát hiện quân Tống ồ ạt rút khỏi Hạ Châu thì ngay lập tức ra cốc , phối hợp Miêu Nhân công mạnh Hạ Châu ép quân Tống một phần quay lại cứu viện. Nếu công phá được Hạ Châu thì cũng không cố thủ ở đó.Quân Tống quay lại thì rút vào cốc Tránh đụng độ chính diện”

Ngô Khảo Ký ban lệnh.

Thăng Long Thành những ngày này nam nhân đi lại hơi cúi đầu. Ngẩng sao cao được khi ba người đứng đầu có hai là nữ giới?

Đứng đầu là nữ xếp thứ ba là nữ trong đó nữ chỉ có 200 người tham gia so với 3800 nam giới.

Cái này Lý Từ Huy biết lý do, không phải nam giới kém hơn nữ giới mà là yếu tố quyết tâm cùng sự chăm chỉ.



Nữ nhân lần đầu được đi học, lần đầu được dự thi cho nên lòng quyết tâm siêu cường, nhất là phụ nữ Việt luôn có truyền thống quật cường.

Thứ đến nam tử nhóm lần này có vẻ hơi bất cẩn.

Thứ hai đó là sự lựa chọn môn thi tự do của Nam Tử nhóm toàn là đao to búa lớn như hình luật, dân sự luật mấy môn rất khó điểm cao.

Các môn như Nông Nghiệp , Thuỷ Lợi, Thương Nghiệp, Cấu Tạo Cơ Khí, Xây Dựng, Thuỷ Lợi, Luật kinh tế . Ai cũng hiểu những môn này thi sẽ được sắp xếp lựa chọn làm quan viên quản các ngành nghề chức sẽ không thể nào cao.

Cho nên tư tưởng muốn làm phải làm lớn khiến đa phần nam nhân chọn đề khó.

Chỉ có bần hàn học sinh hay nhóm học sinh con các đối tượng ngành nghề rất thực dụng, co thương nhân chọn Thương Nghiệp đề thi, con công tượng chọn Cơ Khí cấu tạo đề, Xây Dựng đề. Con nông dân dĩ nhiên chọn Nông Nghiệp thuỷ lợi đề quen thuộc với họ rồi.

Tất nhiên không kể những người có tài năng có đam mê với Luật, chọn luật không chỉ vì chức quan cao mà còn về đam mê ngành nghề.

Mà thế gia nhóm… ôi mẹ đã là bằng giả nhưng toàn chọn luật thôi.

Cho nên ấy mà lần này thi lộ tẩy sạch.

Đứng đầu khá bất ngờ là con gái phú thương Thăng Long tên Lê Thị Vi Lan. Vị này chọn môn thi không phải thương nghiệp mà là Luật kinh tế. Trời con thương nhân dĩ nhiên cả ngày ôm luật kinh tế mà đọc rồi, toàn trúng tủ cỡ gì nàng không điểm cao.

Kẻ xếp nhì kéo lại chút chút thể diện chon nam giới là một vị con trai nông hộ cũng ở Thăng Long lên Nguyễn Viết. Tên rất cụt nhưng rất khá, môn tự chọn là Nông Nghiệp- Thủy Lợi. Chấp nhận thôi, đây là cha truyền con nối nghiệp rồi.

Vị thứ ba là con cháu thế gia Đỗ Mỹ Phượng nhà họ Đỗ Thăng Long bên đường mẹ của Ngô Khảo Ký. Nói chung thế gia vẫn có tài năng đừng đùa. Nàng chọn là Hình Luật môn khó nhất khoai nhất. Không ngờ điểm rất cao xem chút hạng hai.

Đề thi là trắc nghiệm, có thể công bố sau khi thi, không ai cãi ai được cả. Không có chuyện chấm láo. Ai đúng ai sai tự biết. Thắc mắc muốn phúc thẩm, chiều hết, giấy trắng mực đen đầy đủ.

— QUẢNG CÁO —

Vì là trắc nghiệm nên chấm bài siêu nhanh. Cứ theo hệ thống mà vạch điểm thôi.

Tất nhiên nổi thì nổi lên hai nữ minh tinh nhưng nói thật đám còn lại nữ giới quá thê thảm, đậu không nổi bao nhiêu.

Ngày vinh danh ba vị đứng đầu diễu phố, con gái phú thương ngồi cao nhất trên xe ngựa đỏ trang trí mắt nhìn thanh niên bên cạnh là lạ.

“ Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi à” nàng khe khẽ hỏi.

“ Còn nhớ việc Phong Vương cho Tây An Vương?” vị Thám Hoa vì thua cay cú nên rất cọc cằn trả lời … hắn tính cũng cọc sẵn, nông hộ tính tình.

“ Oa ha ha…hóa ra là ngươi thằng nhóc ấy” Cô Nương Trạng Nguyên nữ đầu tiên của Đại Việt như muốn nhảy dựng lên cười.

“ Hai người các ngươi giữ yên tĩnh chút, đang dạo phố đấy…” Đỗ Mỹ Phượng cau mày..

“ Ha Ha, Phượng tỉ , cái thằng này là người quen, cãi nhau bên quán nước ấy” Vi Lan ghé xuống tai Mỹ Phượng mà nói.

Thật hai người biết nhau Vi Lan biết thừa là mình kể cả thông minh hay học thức kém Mỹ Phượng, chẳng qua vụ lợi mà ăn thôi nên có dám hống hách, hai người là bạn khuê nữ ấy. Học chung lớp chung trường đâu.

“ Ta nhận ra hắn, mặc kệ đi” Đỗ Mỹ Phượng thua vẫn không quá phục…

“ Chị Phượng, ngươi tính thật đi Hình Bộ làm? Toàn là án án giết giết, sợ hãi, sao thích hợp cho con gái?” Vi Lan vẫn không rõ sao vị này chọn môn khó mà thi.

“ Hừ… đàn ông làm được, đàn bà chúng ta sao không làm được… ngươi nhìn Bệ Hạ chẳng phải cũng phụ nữ?” Đỗ Mỹ Phượng nghiêm túc răn.

Vi Lan mắt đảo tròn mòng mòng. Kể cũng phải.

Ngày hôm nay đổ ra đường hai bên xem ba vị đầu danh… nhiều nhất lại là chị em phụ nữ Thăng Long….đàn ông có vẻ cúi và tránh.

Nhưng vấn đề không ở đó. Gằn trăm học sinh các nơi, kể cả xa như Nghệ An đã đến Thăng Long quỳ ở Đoan Môn kêu oan.

Họ là Hàn môn nông hộ, hay tiểu thương bị thế gia tư thục gạt khỏi danh sách ứng thi mặc dù kết quả tốt. Thù này không thể không kêu, oan này không thể không báo.