Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 463: Hiếp người thú vị sao?




Lại nói đến kỳ mưu không phải để chê bai, kỳ mưu không phải kém, người dùng kỳ mưu không phải không biết quy ước chiến.

Nếu vừa thiện kỳ mưu lại hay quy ước chiến thì quá tuyệt.

Kỳ mưu cũng không phải chỉ dành cho các trận nhỏ mà đôi khi nó cũng dành cho những trận lớn. Nhưng hiếm.

Kỳ mưu nếu vận dụng tốt sẽ tạo lợi thế cho những trận quy ước chiến mang tính quyết định.

Ví như Hàn Tín đã dùng minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, đây là kỳ mưu, đánh lừa quân địch có thể đưa quân thuận lợi ra Thục. Tạo thuận lợi cho những trận quyết chiến quy ước sau đó.

Cho nên Hàn Tính chuyên đánh quy ước, binh càng nhiều hắn càng mạnh đó chính là đặc điểm của tài năng quân sự quy ước chiến. Nhưng hắn vẫn dùng kỳ mưu đó sao. Mà hắn nổi tiếng và được người đời nhớ đến toàn là mấy cái tên kêu kêu của những trận kỳ mưu. Còn những trận đại chiến quy ước cực khó bố trí cực khó điều binh mấy chục vạn thì cấm thằng nào ghi rõ cũng cấm thằng nào đọc kỹ. Đơn giản ghi lại sự kiện toàn là mấy thằng quan văn, biết khỉ quân sự mà ghi nổi những trận đại chiến mấy chục vạn.

Đọc thì toàn mấy ông mơ màng về trí thông minh hơn người, đọc lên ngựa xuống tốt của quy ước chiến một là hiểu không được, hai là nhàm chán nên không đọc. Do vậy Kỳ mưu luôn nổi tiếng vì dễ chép lại, dễ nhớ dễ hiểu, dễ truyền bá… còn binh thư thì… đọc mù hiểu.

Ngày 14 tháng riêng năm Nguyên Ký Hưng Long thứ hai ( 1084).

Thật muốn viết nhiều muốn câu chương nhiều nhưng không thể vì Lưu Kỷ chết ngắc còn đâu mà viết cái gì cho mệt.

Lưu Kỷ ở thành Quế Lâm như mắt mù tai điếc, bởi lẽ thám báo của hắn không có đất dụng võ ngoài bán kính 40 dặm đồng bằng Quế Lâm.

Muốn vào núi vào thung lũng hạp cốc tìm hiểu thông tin là chết ngay lập tức không sống nổi.

Trước đây Lưu Kỷ có thể biết thông tin quân Đại Việt vào cốc ở đâu là do Ký thả hắn biết, giờ Ký muốn đánh đột kích Quế Lâm thì sao để hắn hay đây, Cho nên Miêu nhân là hoạt động hết cỡ săn thám báo, săn thám báo tính giá cao lắm. 20 cân gạo 4 con gà. Cho nên cấp thám báo nào sống nổi khi đi khỏi Quế lâm 40 dặm bán kính.

Khi người Miêu mở đợt tổng tấn công người Tráng trên núi thì hai vạn quân Tráng đã đi đến bên kia đầu hạp cốc và đối diện 2 vạn quân Mân của Thân Cảnh Phúc.

Thân Cảnh Phúc phối hợp cùng 4 ngàn quân Miêu trên núi, vừa chia cắt quân Tráng vừa đánh, lại tập kích đốt lương thảo.

Không mấy ngày đánh tan tác đội quân này.

Nhưng vấn đề là Thân Cảnh Phúc đang một bụng tà hỏa không buông tha mà dí theo quân Tráng đuổi cùng giết tận. Người Miêu cũng meo meo trên núi săn xuống kiếm gạo thịt. Cang lúc người Miêu càng đông vì bọn hắn không còn phải đánh với người Tráng trên núi nên tụ tập lại.

Quân Đại Việt – Miêu một đường giết máu chảy thành sông, cả hạp cốc dài 80 km thì 60km đâu đau cũng xác người, chân tay cụt, phanh thây mở bụng, máu thấm đá thành mầu thẫm. Ghê rợn.

Vì sao Thân Cảnh Phúc lại tà hỏa sát tình vậy?

Bởi thằng này sau khi về biết Lý Hoằng Chân , Lý Kế Nguyên để mắt lãnh địa của mình thì sao nhịn nổi, hắn méo tròn gì cũng là chúa tể một phương mà. Cho nên Thân Cảnh Phúc gặp hai người kia là gây sự.

Chuyện đến tai Ngô Khảo Ký. Trong mắt mọi người Thân Cảnh Phúc gây vô lý vì Lý Hoằng Chân và Lý Kế Nguyên chỉ phụng mệnh hành sự. Họ không hiểu nguyên nhân sâu xa.

Tất nhiên Thân Cảnh Phúc mật nói cho Ngô Khảo Ký tất cả nhưng cuối cùng vì chúng tướng bê ngoài không thể lộ chuyện này để giải thích nên đang uỷ khuất bắt Thân Cảnh Phúc thủ Liễu Châu tách ra với hai anh em họ lý.

Thân Cảnh Phúc dĩ nhiên tà hoả ngập trời gặp quân người Tráng sẽ điên cuồng trút lên hoả nộ.

Người Tráng bị dí đến thảm 2 vạn còn 7 ngàn sống sót mang đầy thương tích chạy ra cốc. Số còn lại không bị giết cũng bị bắt.

Nhưng Thân Cảnh Phúc không bỏ, hắn di người Tráng như có thù giết cha sát mẫu. Cũng may cho người Tráng là đúng lúc này đội bè của Lý Kế Nguyên đến không hoi chết sạch sẽ rồi.

Lý Kế Nguyên theo Li Giang vượt vào sông đào Quế Lâm thì gặp đám quân Tráng đang tìm cách vượt sông.

Vui quá đỗi hắn điều quân lên chém giết.

Đúng lúc này Thân Cảnh Phúc dí đến, đã hận Lý Kế Nguyên lại thấy thằng này tưởng hắn cố tình cướp công nên xông lên cãi vã. Hai bên tí động thủ đánh nhau, quân Tráng may mắm bỏ lại 2000 mạng chạy mất.

Ngô Khảo Ký đến nơi giận tím mặt lôi hai thằng này ra đánh mỗi đứa 10 quân trượng cảnh cáo.

Tiếp tục Ngô Cẩm được điều dẫn đi 2 vạn quân về Liễu Châu vừa phụ giúp Đỗ Thần cự không cho quân Tống nhập Bắc Việt lại vừa đảm nhiệm vụ vận tải quân nhu cho chủ lực Đại Việt.

Đến đây mười vạn quân Đại Việt vây kín Quế Lâm thành.

Khổ cho Lưu Kỷ kiêu hùng một đời, có dã tâm nhưng không có lực, mãi thương nhớ Quảng Nguyên mà sinh chuyện.

Đại Việt quân vây thành chỉnh lý quân đội mà chưa đánh thì Quế Lâm mở cổng đầu hàng.

Một đám võ tướng làm phản Lưu Kỷ chém đầu hắn lập đầu danh trạng rồi ra hàng quân Đại Việt.

Cho nên Quế Lâm chẳng có gì để nói yên tâm lọt vào khống chế của Ký rồi.

Nha môn phủ tướng Quế Lâm.

Ngô Khảo Ký đi qua nhìn Lưu Kỷ xác không toàn thây nằm chỏng trơ trần chuồng trên chiếu rách. Mày kiếm khẽ nhíu tiến vào chính sảnh rồi ngồi vị trí lãnh đạo.

Hắn xoa nắn khẽ gương mặt một chút rồi tươi cười quay ra.

Lúc này yên vị hai bên hàng ghế phía dưới là tướng Đại Việt mặt không rõ thái đôn buồn vui. Không đánh mà chiếm được thành trì , không thương vong là vui. Nhưng không đánh thì lại không có công huân, thật khó nghĩ.

Xếp đầy phía dưới là tướng quân sĩ quan Tráng, thật ra Tráng Miêu đều cùng một loại, là các trại góp lại, có điều Tráng là bị Hán hoá mạnh, các trại chính là các làng, huyện ở đồng bằng. Số lượng người mỗi trại là lớn hơn đơn vị trại của Miêu nhiều.

Đứng đây là các thủ lĩnh các trại Tráng.

Một đám hưng phấn bồn chồn tay chân không biết để đâu. Một đám thì bị trói nghiến mặt mày bầm dập thậm chí thân thể bị thương máu tươi còn nhấp nhổm, ánh mắt họ ảm đạm, gương mặt chán nản. Thi thoảng có người liếc xác Lưu Kỷ một bên lén rơi lệ.

“ Các vị trung dũng trại chủ người Tráng các vị có thể kể cho ta chi tiết từng bước tru diệt kẻ này không? Ta thật rất tò mò” Ngô Khảo Ký chỉ vào xác Lưu Kỷ trần chuồng nằm chiếu rách bên ngoài cửa mà nói.

Cả đám phản quân sĩ quan Tráng bỗng nhiên sôi trào người này khoe người kia nhận khoa trương kể lại quá trình tạo phản ra sao , khống chế các trại khác thế nào , vây giết Lưu Kỷ và người nhà hắn ra sao.

“ Tốt…. tốt …. Tốt… Vậy là cả nhà hắn lớn bé đều chết hết?” Ngô Khảo Ký mặt thật vui vẻ hỏi.

Một vị trại chủ vội nhảy ra ngoài sợ người khác tranh công…

“ Bẩm thượng quốc Đại Tướng quân, cả nhà tên ác tặc này 63 người lớn bé đều giết gà chó không tha” hắn nhe một bộ răng ố vàng cươi cười nịnh nọt khoe khoang.

“ Hừ hừ…. chết đáng lắm...” Ngô Khảo Ký hài hòng “ Có hãm hiếp không? bản Vương hận không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nhà hắn bị hãm hiếp đây” Ngô Khảo Ký gương mặt đầy biến thái dò hỏi.

Chúng tướng Đại Việt thấy lạ, hình như Thống Chế không đúng câu hỏi và cũng không giống ngày thường.

Thế là cả cám sĩ quan Tráng mô tả lại cảnh họ hãm hiếp người nhà Lưu Kỷ ra sao cả đám khoe khoang mô tả đến chi tiết. Nghe thật rất buồn nôn.

“ Ha ha ha… thú vị, bản Vương lại hỏi, các vị vì sao lại chém tên này vậy? Vì muốn hàng phục vào bản Vương sao?” Ngô Khảo Ký cười tươi lắm , cảm thấy thú vị thú vị.

“ Bẩm Vương gia thượng quốc, tên ác tặc này ngày thường đối xử mọi người như nô bộc, lại còn ngu dốt mạo phạm uy nghiêm thượng quốc, thượng quốc đánh đến đáng ra hắn phải hàng lại còn cố chấp. Chết đáng tội”

“ Hắn lại còn muốn mang người Tráng vào sâu đất Tống, vào đó người Tráng còn cửa sống sao. phải chém”

Cả đám mồm năm miệng mười kể tội Lưu Kỷ.

“ Ha ha ha… thập đại gian ác tội. Đúng là đáng chết mà” Ngô Khảo Ký vui vẻ vui vẻ..” Mà các vị biết thượng quốc mà các vị nói đến, quốc gia của ta ở đâu không?” Ngô Khảo Ký cười.

Cả đám lúng túng.. chợt có thằng đứng ra nói.

“ Bẩm thượng quốc Vương gia, các ngài là Đại Việt phương Nam lãnh thổ còn rộng hơn Tống mạnh hơn Tống, là đứng đầu thượng quốc”

“ Nói hay nói hay … đáng khen, ban thưởng ngồi mấy vị này, còn công trạng của các vị chờ ta sét xử lũ tội đồ này rồi sẽ công bố” Ngô Khảo Ký nói lớn sau đo rỉ tai an bài cận vệ bên cạnh.

“Các ngươi đã biêt tội của mình? Tại sao thấy Thiên Triều quân đến mà không hàng?” Ngô Khảo Ký cầm chiến đao gõ mạnh xuốn đất, hai tay chống cán đao ngồi thẳng, lông mày xếch lên dữ tợn.

Một người bị trói bước ra tên này mặt mũi thâm tím, đầu còn rỉ máu.

“ Ta không thể hàng, Lưu Vương đối chúng ta trọng, lại không cho người Hán o ép chúng ta, cho người Tráng có cuộc sống tốt hơn. Ta không thể phản hắn mà đầu hàng. Thượng Quốc Vương gia, các người thắng, xin hãy giết ta nhưng xin hãy thương sót mà tha cho trại người của ta, họ vô tội không biết gì”

“ Nói láo.. Lưu Kỷ hắn ác tặc vơ vét ức hiếp cướp bóc của dân..” một vị sĩ quan bên phe đảo chính đứng lên quát.

Ngô Khảo Ký cười giơ tay cản hắn lại “ Trại chủ yên tâm, mấy kẻ này tội chết rõ ràng lời bọn chúng không ai tin đâu..” Ngô Khảo Ký trấn an.

“ Tiếp theo ngươi vì sao không hàng…?” Ngô Khảo Ký chỉ vào một người trẻ tuổi hơn trại chủ.

“ Cùng lý do, muốn chém muốn giết tùy ngươi, mỗ không hàng , người Vi Trại không sợ chết, ngươi cứ giết là được…” thằng này cứng hơn nhiều không cầu xin không lý do, chỉ nói thẳng muốn chém giết cứ tới.

“ Còn ngươi?..” Ngô Khảo Ký chỉ một tên khác.

“ Ăn lộc của Lưu Vương, chết cho hắn là phải, ta thua các ngươi muốn làm gì thì làm” Tên này cũng rất thẳng.

“Ngươi” Ngô Khảo Ký chỉ thêm một người

“ Ta muốn hàng, nhưng là trại của ta hàng, hàng xong ta xin phép được chết” Người này trả lời.

“ Ngươi tên gì?” Ngô Khảo Ký tò mò.

“ Hoàng Thừa Trí”

“ Cởi trói hắn, đứng một bên chờ…” Ngô Khảo Ký ra lệnh.

Binh sĩ đứng lên cởi trói người này.

Ngô Khảo Ký tiếp tục hỏi thêm từng người cho đến hết. Sau đó mặt hắn trầm ngâm suy tư, suy tư rất chăm chú.