Cỗ máy chiến tranh Bố Chính ầm ầm chuyển động.
Thật ra nó đã khởi động trước đó 30% công suất tổng để hỗ trợ Thăng Long Bắc Phạt.
Nhưng Thăng Long Bắc phạt chục vạn quân chưa đủ để Bố Chính gồng mình công suất.
Thật ta đánh Lưu Kỷ toàn dùng là vũ khí có sẵn. Trước đó Bố Chính chuẩn bị khá đủ cho Lý Từ Huy đánh Thăng Long cho nên về mặt vũ khí là không có hỗ trợ thêm nhiều cho chiến dịch Bắc Phạt.
Đối với Bắc Phạt của Thăng Long cần nhất là lương thực, mặc dù kho Thăng Long vẫn đầy nhưng kiểu đánh quân của Bố Chính không có vận gạo mà là lương khô. Cho nên Bố Chính phải ra sức.
Nhưng chắc cũng không cần hỗ trợ quá nhiều vì dây truyền sản xuất lương khô đã về Thăng Long từ lâu và đang hoạt động hết công suất rồi.
Như vậy Bố Chính hoàn toàn không cần phải nghĩ nhiều về Phương Bắc. Xin đừng khinh khả năng sản xuất của Thăng Long khi nó đã trở lại hoạt động.
Đáng sợ nhất là lò bessemer hạng nhỏ với công suất 2 tấn nỗi mẻ đã được đem đến Bố Chính.
Đây là loại lò được xưởng sản xuất sông cẩm làm ra cho nên đừng mong sao chép. Nếu muốn sao chép chắc phải đi lục sắt vụn của Bố Chính tìm lò cổ thủ công. Nhưng khốn nạn là những loại lò ấy đã bị nung cả rồi.
Thế mới nói rằng là công nghệ Bố Chính đã đi đến mức mà các thế lực khác có nhìn thấy cũng bắt trước không được.
Ví như Nga- Mĩ đưa cho Peru thiết kế tên lử đầu đạn hạt nhân thì. Peru đem làm giấy chùi đít còn tác dụng hơn.
Búa máy hạng trung cũng được chuyển đến Thăng Long chuẩn bị cho khu công nghiệp mới, lại thêm cả một lò sản xuất xi măng dây truyền .
Tất nhiên những thứ này không thể sao chép nhưng vẫn được bảo quản bí mật, chỉ những nhân viên được sàng lọc kỹ càng qua hệ thống Cẩm Y Vệ mới được tiếp xúc làm việc với mây móc Bố Chính.
Đấy là Thăng Long, nói qua để biết tuy nơi đó không định hướng công nghiệp nặng nhưng những khu công nghiệp nhẹ có thể triển khai, ít nhất với sức lao đông của 2 triệu người cùng vô vàn thợ thủ công tay nghề tốt sẽ cho ra rất nhiều sản phẩm phụ trợ cho Bố Chính.
Quay ngược lại Bố Chính thì Ngô Khảo Ký đã thành công có được pháo cối cho mình.
Khả quan, hết sức khả quan chất lượng.
Thật không thể tưởng tượng nổi sức sáng tạo của con người, Ký gợi ý một thì đám kỹ sư đã có năng lực suy ra ba.
Pháo nhẹ lắm, chỉ 35kg nòng và thêm tầm 30k đế càng. Sở dĩ nhẹ vì pháo mỏng, vỏ thép thì mỏng rồi, quan trọng nhất là đạn nhẹ, lượng thuốc nổ giảm nhưng tầm xa không giảm. Lượng thuốc phóng giản đồng nghĩa vỏ pháo được bào đi một tầng mà không ảnh hưởng.
Nói về sức sáng tạo của con người thật là vô biên giới.
Đạn tròn cắm ngòi đốt bằng ống đồng nhỏ bên trong… quá lỗi thời.
Trong lúc chế tạo đạn một tên kỹ sư Bố Chính đã nghĩ ra cách lạ.
Tại sao phải cắm mấy cái ống đồng làm gì phức tạp hoá vấn đề?
Hắn cho đúc hai nửa quả đạn, một nửa có lỗ thủng kèm sẵn ống sắt nối thông từ đó khi ép thuốc nổ thì ống sắt này cắm thẳng trung tâm khối thuốc nổ bọc trong túi giấy.
Nhưng không dừng ở đó thằng này nghĩ đến việc mũi tên bay có lông vũ luôn thẳng hướng, vậy có thể làm như vậy với đạn pháo không?
Vậy là hắn kéo dài ống sắt gá thêm đuôi xé gió cho thanh sắt này.
Kết quả cho ra một viên đạn tròn nhưng có đuôi xé gió điều hướng.
Ngòi nổ sẽ lắp sẵn ở đuôi này khi bắn ta chắc 100% ngòi sẽ bị đốt cháy.
Rau …
Ngô Khảo Ký chửi ầm, mẹ khiếp thằng khốn kỹ sư này đã phát minh ra cánh điều hướng cho đạn pháo tại sao không chế đạn hình trụ đi? Không chế đạn hình giọt nước đi, tại sao phải để lại hình tròn với một cái que gắn đuôi xé gió?
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký rất muốn lôi thằng này ta đấm đạp một trận. Tất nhiên hắn không làm vậy được ngược lại còn phải thưởng huân chương lao động, thưởng tiền cùng tuyên dương.
Ngô Khảo Ký không dám gợi ý nói nhiều với tên này sợ phạm quy chỉ có thể động viên cùng ám chỉ hắn:
“ Cố gắng nghiên cứu tiếp, hãy sáng tạo thêm đừng bị gò bó khuôn mẫu cũ”
Đúng là chỉ dám nhắc nhở vậy thôi.
Bao năm trồng người của Ngô Khảo Ký hắn đã bắt đầu thu lại được thành quả rồi.
Tất nhiên cho dù không phải đạt giọt nước nhưng có cánh điều hướng và không có cánh điều hướng là hai chuyện khác hoàn toàn nhau.
Quỹ đạo bay của đạn dĩ nhiên thẳng hơn và chuẩn hơn nhiều, thậm chí tầm xa tốt hơn đạn tròn thông thường.
Đạn tròn hoả pháo thời này thường khó chuẩn xác hoàn toàn đó là vì đạn thường phải nhỏ hơn lòng súng thì mới nhét vào cửa trước mà không kẹt. Cho nên khi thuốc phóng hoạt động thì đạn sẽ va đập lung tung trong thành pháo mà bay ra ngoài theo quỹ đạo rích rắc ấy.
Vì đạn quá nặng và tốc độ bay cao nên mắt thường không quan sát được, nhưng nếu quay chậm có thể thấy được điểm này. Do đó đạn pháo, đạn súng nạp đầu nòng thời này thường quỹ đạo bay đến điểm tới hạn sẽ mất khống chế.
Tất nhiên đạn pháo quá nặng nên nó sẽ có quỹ đạo ổn định hơn nhưng đạn súng hoả mai thì ngoài 50m sẽ xảy ra hiện tượng thay đổi quỹ đạo thẳng rồi lệch trái phải thậm chí bay vọt lên, rất là cười.
Thậm chí trước khi nòng khương tuyến ra đời bịn sĩ Anh đã dùng giấy tẩm dầu mỡ bọc lấy đạn để nhét vào súng nhằm giảm thiểu hiện tượng trên.
Nhưng cái sáng tạo nho nhỏ đuôi điều hướng của tên kỹ sư kia đã giúp ích quá nhiều, đường đạn ít nhất ổn định hơn 30%. Tầm xa vượt trội 15%.
Đừng nhìn chỉ in ít như vậy, đối với công nghệ vũ khí, hơn 1% tức là rất khác bọt nhau rồi.
Ba ngày sau thằng khốn kỹ sư kia lại chạy đến khoe thành quả.
Nửa quả cầu bên dưới vẫn chưa thanh sắt đuôi có điều cho thêm hai lá điều hướng thành bốn lá , như vậy độ cân bằng trọng lượng cao hơn lại có thêm cánh điều hướng. Đây là cải tiến của Ký vì điều này không phạm luật.
Ký tưởng thằng này nghĩ ra đạn giọt nước nên quá vui vẻ gọi hắn vào trình bày.
Rau má đậu xanh.
Vẫn vậy, vẫn đạn tròn, chỉ là nửa quả cầu đạn phía trước có thêm mũi nhọn. Quả thì một mũi dài quả thì ba mũi ngắn sắc lém.
Thằng này giải thích là đạn nổ thường nổ sớm hay nổ muộn, sợ là không nổ đúng lúc gần mục tiêu cần tiêu diệt cho nên hắn thiết kế cái này.
Đạn đã bay tạm ổn định theo cánh điều hướng, tròn mười lần bắn có đến bảy lần nửa vỏ đạn phía trên va vào mục tiêu văng ra mới nổ. Đấy là đối với pháo nòng dài bắn thẳng hay bắn góc thấp.
Còn đối với cối thì 100% nửa bán cầu không có đuôi điều hướng va chạm mục tiêu.
Cho nên thằng này nghĩ gắn thêm một cái mũi sắt vào, hoặc gắn hẳn ba mũi nhọn. Nếu va vào mục tiêu đạn sẽ có mũi nhọn xuyên vào sau đó chờ nổ . Như vậy 100% đạn nổ tác dụng lên mục tiêu rồi.
“ Có lý , sáng tạo, rất tốt nhưng vấn đề đạn hình trụ chóp nón, đạn hình gọt nước tại sao ngươi không nghĩ ra?” Ngô Khảo Ký gào thét trong lòng kiềm chế ham muốn đánh người.
Lại tặng huân chương, lại thưởng vàng.
Ngô Khảo Ký mân mê thứ này. Đánh tường thành thứ này không quá lợi hại, nhưng đánh tàu gỗ thì con mẹ nó kinh.
Đạn nổ công tàu gỗ không mạnh như đạn đặc , đơn giản vì sức xuyên phá yếu, nhẹ rỗng. Thường thì đập vào thành gỗ văng xuống nước rồi tịt ngòi. Nhưng…
Với thiết kế củ khoai làng này. 100% đạn tròn khoảng cánh 300m rất dễ ghim vào tàu gỗ sau đó nổ. Chu choa… được của nó.
Vẫn tiếc là đạn bản chất vẫn là hình cầu.
Có còn hơn không.
— QUẢNG CÁO —
Tất nhiên Ngô Khảo Ký vẫn phải thiết kế lại.
Đạn vỏ vẫn là đạn gang đúc có rãnh như quả dứa, thứ này không bị phạm quy. Đôi chỉnh hướng sẽ là cấu trúc thép được lắp ghép sau đó. Mũi cũng bằng thép , có loại mũi dài cho công thành, có loại ba mũi cho bắn tàu bè gỗ, công sự gỗ.
Tất nhiên công nghệ tân tiến thêm một vạch, đó là nhúng chì bên ngoài. Tác dụng đơn giản là làm giảm độ phá hoại của đạn với lòng pháo khi bắn tăng tuổi thọ lòng pháo.
Pháo thì phải khu công nghiệp nặng mới chế được nhưng đạn thì toàn bộ các khu công nghiệm xung quanh Bố Chính đều có thể chế tạo. Từ khi thành hình tạo khuôn giờ gần một tháng trôi qua đã có rất nhiều pháo, đạn được thành hình chuẩn bị cho chiến tranh.
Đương cử như pháo vì nhỏ gọn cho nên rất dễ chế tạo, các búa máy hạng trung có được khuôn thì ngày đêm đập phôi nóng thành phẩm khỏi cần nói nhiều.
Vấn đề lại nằm ở chân đế, chân đế có hệ thống ngắm bắn căn chỉnh . Chân lại cần gien ốc điều chỉnh, những thứ đó chế tạo lại mất thời gian.
Cho nên ….
Pháo cối tiêu chuẩn có chân đế, có thể chuẩn xác cao tác chiến chỉ có 75 khẩu. Nhưng loại pháo đơn sơ gắn đế gỗ có 3 mức điều chỉnh góc độ thì nhiều đến hơn 200 cái.
Trung bình mỗi ngày Bố chính có thể sản xuất tầm năm mươi nòng pháo cối cỡ này nhưng vì áp lực chế đạn mới số lượng lớn cho nên họ dừng ở chỗ 30 ngày chế ba trăm nòng pháo.
Đây đã thể hiện sự khủng khiếp của năng lực công nghiệp nơi đây. Ngay cả châu âu thế kỷ 18 cũng phải ngã mũ đấy.
Tất nhiên mọi so sánh đều là khập khiễng , cối Châu Âu thời hiện đại là nòng khoan chất lượng siêu đẳng, độ bền thuộc dạng tính bằng chục năm.
Còn mẻ này cối Bố Chính e rằng sau trận chiến này phải thay cả loạt. Cũng chấp nhận thôi, chế gấp chế vội lấy đâu ra chất lượng cao được?
Ngày G xuất chinh đã đến gần quân pháo binh Bố Chính liên tục bắn cối đì đoàn cả ngày để làm quen vũ khí mới.
Ký cũng lên dây cót tinh thần chuẩn bị lên thuyền Nam Hạ diệt Tam quốc.
Nhưng sự đời đâu như là mơ.
Đúng lúc này phía thượng nguồn Sông Gianh Đô Hộ Phủ cấp báo tám trăm dặm có quốc Vương Jayavirahvarman II của Lục Chân Lạp dẫn quân tới.
Đô Hộ phủ quân canh gác không cho qua vì vị này mang quá nhiều binh mã đến nơi này.
Người ở Bố Chính đều biết ba vị em kết nghĩa của Vương gia.
Nhưng kết nghĩa thì kết nghĩa không có nghĩa là tự tiện đem quân số lượng lớn vào lãnh thổ Bố Chính được.
Nếu là đến chơi mang mấy ngàn, mấy trăm quân còn được, mang mấy vạn quân là cái trò gì.
Muốn xâm chiếm Bố Chính à.
Muốn đánh nhau hử.
Đô Hộ phủ biên thủy phía tây nói thật có tiếng không có miếng, nơi này có tầm 1000 binh người Mon, đóng cho vui, thi thoảng bắt tiểu tặc trộm cắp vặt. Vùng này chẳng có tiếp giáp cái thế lực nào ra hồn cả.
Nhưng đứng trước đầy đồi đầy núi quân Khmer thì một ngàng quân Bố Chính không lui bước, thậm chí rất hùng hổ dàn trận không cho một ai qua.
Có thể nói người Bố Chính sau sáu năm phát triển đã có cái hồn của họ, rất bố đời.
“ Xuất trình bằng lái voi”
“ Không có hả, thế thì voi ở lại người qua.”
Jayavirahvarman II tái mặt, nhưng Mỹ Dung có biết về Bố Chính thông qua thư từ cùng chị em cho nên đứng gia giải thích cho Chồng.
“ Bản Vương xuống voi được chưa” Jayavirahvarman II lơ lớ tiếng việt hét lớn.
To cao đen hôi Jayavirahvarman II mặc chiến giáp la mã xộc xệch cả rồi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn thảm hại thua, đã đau đớn đến đây còn bị bắt nạt tịch thu voi.
“ Mời quốc Vương, Vương Phi….” Đô Hộ Phủ Quân Tướng Trấn Thủ làm động tác mời.
Một cỗ xe ngựa kéo khá sang trọng được đưa đến.
Quân tướng Bố Chính lương rất cao toàn là thằng giàu có. Cho nên việc Trấn Thủ nơi này có một cỗ xe ngựa hạng sang BMW là bình thường.
Hắn biết đây là em kết nghĩa của Vương gia nên cũng hết sức ưu ái.
Nhưng chức trách tại thân hắn không để quá một trăm lính Khmer vượt qua biên giới Đại Việt lúc này.
Ngồi vào xe thì Jayavirahvarman II cảm giác thoải mái hơn một chút.
“ Vị tướng quân này, lúc này chị dâu của ta vẫn ở Bố Chính chứ?”
Chị dâu ở đây nhắc tới Lý Từ Huy rồi.
“ Thưa quốc Vương, Nhiếp Chính Vương của chúng tôi đã đi Thăng Long Kinh Sư, lúc này tại Bố Chính là Bình Nam Vương đang tại” Sĩ quan này cũng thông linh tin tức , Ngô Khảo Ký về Bố Chính một tháng hắn ở Đô Hộ phủ cũng hay tin.
“ Anh trai ở Bố Chính , quá hay quá hay rồi, chúng ta được cứu” Jayavirahvarman II to cao đen hôi hưng phấn la lớn.
Phải rồi, việc này gặp Ngô Khảo Ký rõ ràng sẽ thuận tiện hơn gặp Lý Từ Huy nhiều lắm.
Xe đến Thành Cẩm thì khoái mã đã chạy đến Chính Hòa báo cáo cho Ngô Khảo Ký chuyện này.
“ Cái quái gì vậy, cả một giang sơn đến mấy trăm km chiều sâu mà không thủ được 2 tháng, con heo này làm trò gì vậy?”
Ngô Khảo Ký nhận được tin thì đoán ngay thằng này bị đánh bật khỏi Lục Chân Lạp.
Mẹ kiếp bảy năm trước thằng khốn này một lần chạy về Bố Chính rồi gặp Ngô Khảo Ký. Bảy năm sau lại dở trò không khác. Làm người đúng là khá nên không nổi.
Ngô Khảo Ký điên tiết lắm rồi, nhất định phải cho thằng này vài đạp.