Giảng Võ trường Hoàng Thành Thăng Long.
Một thiếu niên tuấn tú nằm sõng xoài nơi đất thở phì phò.
Bên cạnh hắn là một thanh niên cao lớn với ria mép được tỉa tót cẩn thận, gương mặt anh Tuấn vô cùng.
Thiếu niên mặc cho đây là bãi cỏ, hắn nắm ngửa mặt lên trời hai tay gối sau gáy ngắm nhìn trời mây.
“ Bầu trời thật đẹp, nếu ta chết đi thì cũng nên chọn một nơi nào đó dễ nhìn một chút để trôn cất a”
Thiếu niên lầm bầm lại như nói chuyện lại như thự thân than thở.
“ Mới bao tuổi mà nghĩ đến chết chóc như cụ non”
Thanh niên ủ ê xoa mông nghiêng người.
“ Ài ài , mông quá đau”
Thanh niên làu bàu.
“ Chị họ ra tay nặng vậy sao?” thiếu niên như thấy chuyện lạ tò mò mà bớt đi ủ ê.
“ Ngươi thử khắc biết” Thanh Niên cau có nạt.
“ Anh rể, ngươi sắp giết ta sao? Ta không có yêu cầu gì, chỉ là yêu cầu được chôn ở nơi nào đó chút yên tĩnh, không gian có chút đẹp, có khi nào hồn ma có thể thấy được phong cảnh không?” Thiếu niên bất chợt không đầu không đuôi hỏi tới.
Thanh niên giật mình quay qua chăm chú nhìn chòng chọc thiếu niên nhân.
“ Ai dạy ngươi điều này…?”
“ Không .. không ai dạy cả, ta tự biết.. ta có thể đọc sách hiểu” Thiếu niên nhân lắp bắp bối rối trả lời, hắn không dám nhìn vào cặp mắt sắc bén của thanh niên nhân.
“ Nói dối… ngươi đã gặp… người không nên gặp? Người thanh niên lúc này có chút lớn tiếng quát hỏi.
“ Ta… ta … ta…” thiếu niên bối rối lại sợ hãi trốn tránh.
“ Ngươi không nên gặp người ấy… gặp chỉ có hại cho ngươi, đây là anh rể thành thật khuyên bảo, còn chuyện giết ngươi, ta chưa từng nghĩ quá mà cũng sẽ không nghĩ quá” thanh niên người không phải ai khác mà là Ngô Khảo Ký.
— QUẢNG CÁO —
Mấy ngày này hắn trộm lười, chẳng gặp ai, thiết triều cũng trốn. Lúc này đều ở trong cung bồi Lý Càn Nhân chơi đùa, học cưỡi ngựa bắn cung.
“ Ta nghe nói… nghe nói.. anh rể mấy ngày này sở dĩ tốt với ta để ta có thể có đoạn thời giạ vui vẻ trước khi … trước khi… ta rất vui, nói chung là những ngày qua ta thoả mãn cảm ơn ngươi anh rể” Lý Càn Nhân Sùng Đế lên tiếng.
Rõ ràng là hắn không tin những lời Ngô Khảo Ký nói rồi.
“ Hồ nháo, nghe lời bậy bạ, chuyện này ta sẽ mách Nhiếp Chính Vương , để xem nàng trị ngươi ra sao… Hừ… tốt với ngươi thì ngươi nghĩ ta sắp giết ngươi. Ở đâu có cái lý này?”
Ngô Khảo Ký quá bực mình, mưu đồ chính trị len lỏi khắp nơi ở Thăng Long, trộm một ngày nhàn cũng không được.
Ngô Khảo Ký biết thừa tiêm nhiễm va thứ độc hại này vào đầu óc Sùng Đế khôn ai khác đó chính là Ỷ Lan Thái Hậu.
Nàng đã được thả khỏi lãnh Cung Thượng Dương nhưng lại bị hạn chế trong cung Thúy Hoa.
Thế nhưng Càn Nhân đã nhiều lần tới gặp Ỷ Lan Thái Hậu , điều này sao có thể qua mắt được hệ thống Đông Xưởng lúc này đã mở rộng vô số lần ở Thăng Long?
Ngô Khảo Ký cũng không quá coi trọng chuyện này bởi lẽ toàn bộ Thăng Long từ trong ngóc ngách đều nằm dưới con mắt của Cẩm Y vệ và Đông Xưởng. Cấm quân lại hoàn toàn là người Bố Chính, làm sao có thể có biến.
Thên vào đó thanh danh cùng uy tín của Lý Từ Huy trong dân Thăng Long mỗi ngày mỗi thịnh, nói thật muốn gây loạn ở Thăng Long đúng là không có cửa.
Nhưng những đầu độc tư tưởng mà Ỷ Lan Thái Hậu tiêm nhiễm vào đầu Sùng Đế khiến Ngô Khảo Ký không vui. Vì sau này thế nào Ngô Khảo Ký cũng thả Sùng Đế đi Quảng Tây, do đó nếu không làm tốt công tác tư tưởng có khi đây lại là mối họa sau này.
Ngô Khảo Ký quyết định thẳng thắn nói chuyện cùng Càn Nhân.
“ Thật ra với lẽ thường tình , Ỷ Lan Thái Hậu nói không sai. Nếu là một người khác lựa chọn có lẽ anh rể sẽ giết ngươi không sớm thì muộn. Nhưng Càn Nhân, ngươi đừng dùng ánh mắt tầm thường ấy nhìn ta, ta tuy không phải thánh nhân gì nhưng cũng không đến mức phải giết một đứa nhóc không có sức phản kháng để cướp ngôi”
Ngô Khảo Ký nói thẳng, ở đây cũng chỉ có hai người, hắn nghĩ rồi, thà thẳng thắn còn hơn âm ỉ kéo dài hiểu nhầm.
Sùng Đế muốn lên tiếng thì Ngô Khảo Ký ngăn lại mà hỏi.
“ Theo ngươi thì giữa Anh Rể cùng Càn Nhân ngươi ai làm Hoàng Đế sẽ tốt hơn cho Đại Việt?”
Thật trên trời dưới đất, cổ kim chưa từng có một cuộc nói chuyện nào như thế này.
Quyền thần nói chuyện cùng ấu đế sử dụng xưng hô quan hệ anh rể em vợ nói thẳng. Lại còn không che dấu ý đồ muốn cướp ngôi, nói nhẹ nhàng như chuyện đi chợ thường ngày vậy. Không che che lấp lấp, không chít chít méo méo.
“ Là anh rể” Càn Nhân khuất nhục cúi đầu thì thào.
Càn Nhân tuy mười tuổi nhưng thông tuệ vô cùng, những ngày qua hắn thấy hết đám thế gia hung hăng, thấy hết anh rể cùng chị họ bá đạo càn quét thế gia. Hắn tự nghĩ mình không có năng lực ấy, ít nhất là chưa có năng lực ấy, và Lý gia cũng đã mất đi năng lực ức chế thế gia.
“ Ngươi nói đúng mà cũng không đúng… có lẽ lúc này thời điểm này ta làm hoàng đế sẽ mạnh hơn ngươi, vì ta đã ba mươi tuổi, có kinh nghiệm có tri thức, lại có quân quyền trong tay. Nhưng tương lai đây ai đoán trước được đúng không? Có thể ngươi còn thông tuệ hơn ta, giỏi hơn ta đâu.”
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký cười cười cũng nằm xuống bên bãi cỏ ngước mắt nhìn trời xanh.
Càn Nhân lật người nằm nghiêng nhìn Ký.
“ Cũng là lý do này mà ta phải chết?”
“ Là Thái Hậu dạy ngươi?” Ngô Khảo Ký cười hỏi.
Càn Nhân đôi mắt hắc bạch trong vắt vẫn chưa nhiễm nhiều ô trọc thế gian lúc này hung hăng gật đầu.
“ Lẽ thường là vậy, nhưng ta khinh thường làm chuyện này, chờ ngươi lớn đi , muốn cướp lại chiếc ghế này cứ phóng ngựa tới, anh rể tiếp ngươi” Ngô Khảo Ký ha ha cười lớn.
“ Ta mới không điên mà phóng ngựa tới” Càn Nhân chu mỏ ngửa người nhìn mây bay.
“ Cũng chưa biết được, chuyện tương lai mà… Để anh rể giảng ngươi nghe. Không phải ai sinh ra cũng làm vua được. Thời thế vận mệnh hội tụ đủ mới có thể. Trước đây Lý gia ngươi cũng chỉ là một thế gia chư hầu mà thôi, kể ngược lại thì Ngô gia cũng từng làm vương làm đế đó. Còn có Đinh, Lê các đời, sinh ra đâu phải đã là Vua? Cho nên việc này anh rể chỉ biết nói với ngươi cho dù không can tâm cũng không có cách nào”
Càn Nhân im lặng không nói, nhưng hắn gật đầu coi như đồng ý.
“ Ngươi yên tâm, anh rể còn sống ngày nào không ai làm hại được ngươi cả, còn cái ngôi vị đó, nếu muốn anh rể sẽ thẳng thắn đòi ngươi, không có cái gì ám sát này nọ đốn mạt chuyện, lúc này ta còn chưa nghĩ đến chuyện ngồi vị trí đó” Ngô Khảo Ký cười cười.
“ Thật sao?” Càn Nhân nhổm người ngồi dậy chăm chú nhìn Ngô Khảo Ký.
“ Ta đảm bảo, việc của ngươi lúc này cần học tập để làm một vị tốt Hoàng Đế, không phải đi nghe ngóng ba thứ bát nháo vớ vẩn kia. Ta vào đây chơi cùng ngươi vì cả cái Thăng Long này đâu đâu cũng mùi vị âm mưu tranh quyền đoạt vị, mệt mỏi, muốn trộm mấy ngày lười nhác mà thôi” Ngô Khảo Ký cười cười ngắt một ngọn cỏ đưa lên môi cắn cắn.
“ Anh rể đã nói rõ đến vậy ta trước sau gì chẳng nhường ngôi, học làm Hoàng Đế làm gì, lại thành cái gai trong mắt của chị họ và ngươi?” Càn Nhân không hổ là rất thông minh phụng phịu lời nói.
“ Ai nói cho ngươi là sau khi nhường ngôi thì ngươi không phải Hoàng Đế?” Ngô Khảo Ký quay qua nhìn hắn cười.
“ Một núi không có hai hổ, một nước không có hai vua, đạo lý này ta hiểu, đừng coi ta là trẻ con.” Càn Nhân giọng đầy tiểu đại nhân mà chống nạnh nói.
“ Ngươi thì tính gì là hổ, chỉ là con mèo con ấy à..” Ngô Khảo Ký cười lớn nhí trán thằng này.
“ Ngô Khảo Ký phạm thượng , bay đâu bắt lấy” Càn Nhân cũng học đùa giả vờ hô hoán kêu lên.
“ Thôi không đùa nữa, nói cho ngươi yên tâm… Anh rể tính đánh xuống ngàn dặm giang sơn ở Quế Lâm đưa cho ngươi lập quốc, ngươi vẫn là Hoàng Đế. Ta người Việt phương nam nọi là Việt Nam, ngươi lập quốc phương bắc gọi là Việt Bắc, cho nên ngươi vẫn phải học làm hoàng đế cho giỏi.” Ngô Khảo Ký ngửa bài.
“Quế Lâm? Là chỗ của Lưu Kỷ?” Càn Nhân thất thố hô lên.
“ Phải, thằng ấy coi như đã chết rồi, anh rể nhắm vào hắn đó, sao nào, vùng đất này đủ lớn cho ngươi chưa?” Ngô Khảo Ký cười hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Lớn thì lớn nhưng toàn người Mân” Càn Nhân phụng phịu nhưng hắn đã vui vẻ lắm rồi trong lòng, cuối cùng nút thắt cũng đã được cởi ra, còn sống bao giờ cũng tốt hơn nhiều đúng không. Không làm Đế phía Nam lên phía bắc làm đế cũng được mà.
Vốn dĩ lúc hắn nghe Ngô Khảo Ký nói không giết thì Càn Nhân chỉ nghĩ cuối cùng chắc mình sẽ là nhàn tản Hầu Tước gì đó sau khi nhường ngôi, không ngờ vẫn được làm Hoàng Đế nha. Tuy có hơi xa nhà.
“ Mân gì mà mân, ta cho ngươi mang theo một triệu người Việt lên đó lập quốc, không có người Việt ngươi chống không được”
“Đọc sách địa lý chưa?” Ngô Khảo Ký chợt khảo bài.
“ Ta đã đọc qua” Càn Nhân lúc này rất hứng thú, dù sao trẻ con thích được tặng quà, hắn coi Quảng Tây như món quà được tặng, lúc này rất muốn nghiên cứu nó rồi.
“ Tây Mân vùng đất ước tính bao nhiêu dân, có những vị trí hiểm yếu nào, tiếp giáp những nơi nào, thế lực nào?” Ngô Khảo Ký khảo bài một loạt câu hỏi.
Càn Nhân bắt đầu suy nghĩ, hắn đang lục lại kiến thức đã đọc trong sách giáo khoa.
“ Vùng Tây Mân hay còn được gọi là Quảng Tây trong sách. Có Ung Châu , Bách Sắc, Liễu Châu, Hà Tri, Liêm Châu, Khâm Châu Ngọc Lâm các quận lớn, nhưng Triều đình cắt Khâm Châu cho Hoàng Kim Mãn, Liêm Châu và Ngọc Châu cho anh rể Thân Cảnh Phúc, dân số ước tính bốn triệu người gồm phần lớn người Mân, có người Choang, người Thái, Tày, Nùng. Bắc qua Ngũ Lĩnh giáp Đại Tống, Nam giáp Đại Việt ta. Đông giáp Vương Mân Vương thị, Đông Mân Thân Cảnh Phúc, Tây giáp Đại Lý. Phòng thủ hiểm yếu ta không biết, trong sách không có ghi nhưng ta nghĩ Ngũ Lĩnh là nơi phòng thủ hiểm yếu, phía Đông thì hơi trống vì thế lực Hoàng Kim Mãn, Thân Cảnh Phúc ăn sâu vào, nhưng Thân Cảnh Phúc nổi tiếng trung thành nên không lo lắng. Còn phía Tây, ta không biết” Càn Nhân thao thao bất tuyệt bắt đầu xòe ngón tay tính toán.
“ Rất khá”, Ngô Khảo Ký thật sự khen ngợi, đúng là con nhà đế vương sẽ trưởng thành sớm, học tập rất được.
“ Cái ngươi làm Hoàng Đế nơi này cần chú ý nhất là dân số, quan trọng nhất lại là tỉ lệ dân số. Nếu người Mân quá áp đảo dù ngươi có làm Hoàng Đế. Là người Việt nhưng trăm năm sau con cháu ngươi cũng sẽ bị Mân Hóa, lúc đó quốc gia của ngươi là Mân quốc gia. Cho nên khi ngươi đi Quảng Tây ta sẽ cho ngươi mang theo một triệu người Việt làm căn cơ. Sau đó lại lấy đi một triều rưỡi người Mân về Đại Việt.”
“ Một triệu rưỡi so với hai triệu rưỡi, mà văn hóa người Việt cao hơn hùng mạnh hơn thì sawu trăm năm sẽ từ từ đồng hóa người Mân. Nhất là phải phổ biến chữ Việt Sách việt, Chỉ cần ngươi chú ý vận chuyển tốt thì đó mãi mãi là vương quốc của người Việt rồi” Ngô Khảo Ký cười.
“ Đúng vậy” Càn Nhân hai mắt ánh lên nhiệt huyết đầy vô tư của trẻ con, hắn quyết định chơi tốt món đồ chơi Quảng Tây được tặng này.
“ Cho nên lúc này ngươi cần học là đạo đế vương, phải chăm chỉ theo chị họ luyện tập, quân sự , mã đao võ nghệ cũng không lơi là. Đến rồi Quảng Tây khả năng phải đánh trận rất cao. Bắc chống Tống Tây đánh Lý không đơn giản. Không phải lúc nào Việt Nam cũng kịp hỗ trợ Việt Bắc ngươi hiểu không?” Ngô Khảo Ký căn dặn.
“ Ta hiểu cả, sẽ không đi Cung Thúy Hoa nữa, tuyệt đối không đi, đi theo chị họ học tập”
“ Trẻ nhỏ dễ dạy” Ngô Khảo Ký ha ha cười lớn nằm lười ngắm nhìn mây bay.