Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 354: Lý Từ Huy nhập chủ Long Thành






Nửa đêm canh hai Lý Từ Huy chợt tỉnh giấc, nàng vẫn không thể nào hiểu nổi, cảm giác gợn gạo khó tả khi nghe tin Kiều Thung mang 4000 quân hồi Phong Châu vẫn lởn vởn trong đầu.

“Không được… chuyện này không đơn giản…phải rồi vẫn còn một túi gấm”

Lý Từ Huy lúc này mới nhớ đến bản thân có một túi gấm do cụ Lý Thường Kiệt đưa cho, túi gấm này là để Lý Từ Huy chuyển cho Ngô Khảo Ký, dặn rằng trước thắng lợi Thăng Long nếu có khúc mắc trong lòng thì mở ra coi.

Túi gấm là để chuyển cho Ký vì lúc đó ai cũng nghĩ Ký sẽ chỉ huy quân đội tấn công Thăng Long.

“ Lúc này Ký không ở đây… ta lại là người trực tiếp tấn công Thăng Long, địa vị thay đổi, do đó túi gấm này do ta mở ra mới phải đúng không nào?”

Lý Từ Huy tự hỏi bản thân một câu sau đó không nghĩ ngợi nữa mà mở túi gấm ra.

Bốn chữa đập vào mắt khiến nàng run rẩy.

“ Chú Ý Quảng Nguyên”

Con mẹ nó, Lý Từ Huy bật thốt lên.

“ Người đâu mang đến địa đồ quân sự …”

Nửa đêm nửa hôm Lý Từ Huy hét lớn nhưng đám nữ thị vệ vẫn rất nhanh nhẹn chạy tới thắp đèn sáng hơn cùng lật ra địa đồ.

“ Bọn hắn không chạy đi Phong Châu, đây là chướng nhãn pháp, đám chó này chạy đi Phú Lương sau đó vòng lên Thượng Nguyên – Quảng Nguyên..”

Lý Từ Huy vừa lần mò bản đồ vừa thì thào.

“ Quân bay đâu tụ hợp chúng tướng, điểm binh điểm binh… nhanh chongd điểm binh”

Lý Từ Huy hét lớn.

Tiếng kèn lệnh dồn dập vang vọng khắp doanh trại xếp dài như biển lều ở mé sông Tô Lịch, thậm chí Lý Từ Huy còn ra lệnh cho nổ pháo lớn để đánh thức mọi người.

“ Chủ Soái Có chuyện gì vậy?” Lý Nguyên Hào xộc xệch mũ giáp chạy tới đầu tiên.

“ Cái quái gì, kỵ binh của ngươi đâu, mau điểm kỵ binh theo ta vòng lên thành Bắc”

Lý Tử Huy sốt ruột.

“ Đại Soái…. “

“ Đại Soái…”

Lần lượt chúng tướng ở các doanh chạy đến họ hớt hải không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“ Ta đoán Kiều Thung chạy đi Phong Châu là giả, chỉ là một phép thử đối với quân ta. Thằng chó Kiều Thạch muốn chạy đi Quảng Nguyên… nhanh chóng tụ tập bịn mã bao vây cổng bắc… Lý Nguyên Hào dẫn kỵ binh của ngươi trước theo ta, chúng tướng bộ binh nhanh chóng theo sau”

Lý Từ Huy nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh, nàng thân chiến giáp gọn gàng nhảy lên lưng ngựa lấy roi chỉ vào chúng tướng mà ra lệnh.

Chúng tướng sững sờ không thể tin nổi, cho dù Liên quân đang gặp thuận lợi nhưng Kiều Thạc trong tay vẫn hơn hai vạn quân, trong đó một vạn siêu cấp tinh nhuệ thiên tử binh. Hắn không đến nỗi chưa đánh đã bỏ trốn chứ?

Chuyện này hơi quá khó tin mà.

Đúng lúc này phía Thành Thăng long khói lửa ầm ầm vang lên. Từ chỗ Bảo Khánh Môn thành Tây Thăng Long có thể nghe rõ tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm ầm ầm vang.

Không bao lâu Bảo Khánh Môn lở toang , từ đây có thể thấy quân Thăng Long nhung nhúc tuôn ra ngoài, lần này Kiều Thạc muốn dã chiến tấn công ngược lại Lý Từ Huy?

Chỉ thấy chúng tướng Bố Chính Liên quân hò hét thuộc hạ lập trận bảo vệ doanh, còn về Lý Nguyên Hào và một số cánh quân chủ lực của Tân Bình Lộ đang chờ đợi mệnh lệnh của Lý Từ Huy sau đó lao ra chém giết.

Lý Từ Huy ngơ ngác nhìn về Phía Bảo Khánh môn miệng lầm bầm chán nản.

“ Xong rồi, đã muộn…”

Lúc này bên kia xa xa bờ bắc Sông Hồng một đám đèn đuốc sáng chưng góc trời.

Kiều Thạc gương mặt âm trầm thật đáng sợ. Thám báo đã rỉ tai vẫn tiếp tục thuật lại tình hình Thăng Long cho tên này.

“ Hừ… may mắn bản Thái Sư đã lường trước chuyện này mà chuẩn bị, Lũ khốn Thiên tử binh gia nô ba họ”

Kiều Thạc nghe thông tin binh biến ở Thăng Long thì chỉ biết mắng chửi lung tung như vậy mà thôi.

“ Hướng quân về Tư Nông ( Thái Nguyên ngày nay) , trong đêm di chuyển không chậm chễ”

Thì ra dự đoán của Cụ Lý Thường Kiệt là chính xác. Nếu Thăng Long gặp khó khăn thì họ Kiều chưa chắc chạy về Phong Châu, nơi này là cựu địa của Ngô gia, thêm nữa Phong Châu không có đường lui chiến thuật chạy về đây chỉ là chờ chết.

Nhưng nếu chạy đường Quảng Nguyên, Thượng Nguyên thì mọi chuyện lại khác.

Nói thế nào nhỉ, Cụ Kiệt tuy rời xa Thăng Long nhưng nói thật trước đó cụ một tay nắm quân quyền, một mặt yên chính trị phương Bắc Đại Việt, cái nhìn của cụ về các thế lực nơi này rất thoả đáng và thấu triệt.

Phương Bắc tuy có nhiều chư hầu quân phiệt nhưng thực có dã tâm không che đậy chỉ có một người đó chính là Lưu Kỷ.

Người này đã được nhắc tới rất nhiều, và cũng là kẻ mà Đại Việt đặc biệt lưu ý trong bố cục Bắc Chinh đánh Ung Châu.

Trong lịch sử đúng là Lưu Kỷ đã bay màu sau hai chiến dịch Bắc Chinh Ung Châu và Chiến dịch Bờ Như Nguyệt. Sau hai chiến dịch này và quá trình lằng nhằng đàm phán sau đó lãnh thổ Tống – Việt lại quay về nguyên trạng, nhưng thực tế là người Việt đặc biệt là Lý gia đã thu lợi cực lớn.

Lợi như thế nào?

Lợi ở đây là cả một vùng Phú Lương, Thượng Nguyên, Quảng Nguyên không còn thế lực cát cứ nào ra hồn và Lý thị đã mạnh mẽ áp đặt thống trị của mình lên các vùng này sâu sắc hơn. Để rồi sau đó cả trăm năm vùng Tây Bắc yên bình không có cuộc nổi loạn nào. Đây không phải lợi thì là gì?

Cho nên việc Lưu Kỷ bay màu chính là mục tiêu của Triều Lý, kể từ đó có thể thấy đám Lưu Kỷ , Hoàng Kim Mãn dã tâm bừng bừng không thể nào cụ Lý Thường Kiệt không hiểu.

Lưu Kỷ chiếm Quảng Tây lập Tây Mân quốc liệu dã tâm có giảm?

Xin lỗi chỉ tăng không giảm. Lúc trong tay hắn chỉ nắm mỗi Quảng Nguyên , Thượng Nguyên binh mã gần hai vạn đã có dã tâm, nay nắm được cả vùng rộng lớn Quảng Tây, quân số bảy tám vạn thì dã tâm chỉ tăng không thể nào giảm được.

Đối với Lưu Kỷ thì Thượng Nguyên chính là Long Trung chi địa của hắn, nơi phát tích của họ Lưu, đến nằm mơ hắn cũng muốn thu phục nơi này.

Cho nên nếu Đại Việt loạn, kẻ dám len lỏi chen một cước vào đầu tiên không phải là Ngô gia mà hẳn là Lưu Kỷ.

Cụ Kiệt già đời, cay cú chính trị cùng quân sự thật đoán không sai.

Lưu Kỷ cùng Kiều Thạc đã có liên hệ ngầm từ trước đó, nếu Kiều Thạc gặp biến sẽ chạy lên Thượng Nguyên, Quảng Nguyên hội họp cùng Kỷ. Tất nhiên cái giá trao đổi trong đó là như thế nào, giữa Kỷ và Thạc ai lão làng già đời hơn, tất cả còn phải chờ đợi diễn biến sau đó.

Nhưng túm cái váy lại đúng là cụ Kiệt đã đoán trúng phóc rồi.

“ Anh cả …”

Trong bóng tối hai bên đường bỗng toát ra cả đám người lố nhố không đèn đuốc.

Kiều Thạc huy ngựa dừng lại, thân binh đã búa ra vây bên quanh hắn đề phòng trước mặt.

“ Kiều Mẫn?” Thạc hét lớn hỏi.

“ Vâng đúng là em đây, anh nhanh chóng thông qua để em đoạn hậu”

Kiều Mẫn lúc này mới lên lửa đốt đuôc tự soi rõ gương mặt của mình.

Thì ra đây là nhánh quân do lão Tam nhà họ Kiều chỉ huy.

Nhánh quân này đóng ở biên giới Phú Lương có nhiệm vụ bọc hậu đánh chặn quân Lý Từ Huy nếu Lý Từ Huy chia quân công chiếm Phong Châu.

Nhưng Lý Từ Huy lại sử dụng Ngô Cẩm cùng quân Mường đánh Phong Châu cho nên cách quân này không đất dụng võ. Thế nhưng không sao cả, Kiều Mẫn vẫn không được Kiều Thạc gọi về thăng long vì hắn có nhiệm vụ cao cả hơn đó chính là lo đường lui cho quân họ Kiều.

Người chưa nghĩ đến chiến thắng phải nghĩ đến chiến bại đường lui, Kiều Thạc không phải kẻ tầm thường, bố trí của hắn hết sức gian sảo, một nước đi tính năm bảy bước.

Đúng thật là khó có thể khinh thường ai.

Từ việc chế tạo đạn pháo nhét bông có chứa vảy đậu mùa nghiền nát có thể lây bện cho quân địch đã chứng minh đầu óc tên này rất sáng sủa không tầm thường. Biết suy nghĩ, biết tư duy độc lập, tính sáng tạo cực cao.

Thế mới nói không thể và không bao giờ được khinh thường người cổ đại, họ chỉ là sống kém chúng ta nhiều năm không có thông tin và công nghệ tôi. So IQ chửa hẳn thằng nảo ăn thằng nào. Dĩ nhiên để thi được vào một trường Y tế thì IQ của Ký cũng thuộc dạng khủng, IQ của Lý Từ Huy cũng không bình thường, cho nên chúng ta có một giả tượng người xuyên luôn mạnh mẽ. Nhưng mọi người hãy thử nghĩ và tưởng tượng cho một tên cá biệt trong lớp học của các bạn xuyên không hắn liệu có so sánh nổi Kiều Thạc hay không?

“ Lão tam làm rất khá, Tư Nông tình hình họ Dương như thế nào rồi?”

Kiều Thạc cũng không vội vã mà xuống ngựa đến bên Kiều Mẫn hỏi han.

“ Dương Tư Định lão già đó không có tại Tư Nông, thủ tướng cũng là Dương thị người nhưng đã chúng chiêu của đệ rồi, có lẽ lúc này thành Tư Nông đã đại loại. Dè chừng không cần quá khó khăn co thể chiếm lấy.”

“ Quảng Nguyên, Thượng Nguyên đây?” Kiều Thạc lại hỏi.

“ Binh lực trống rỗng, cả Tôn Đản và Lý Hoằng Chân đều không có mặt, những nơi này đã lây bệnh dịch không khó tiến công” Mẫn nhỏ giọng thì thầm.

“ Tốt tốt tốt… thằng Mẫn làm việc vẫn là đáng tin cậy nhất, công này đại ca ghi nhớ. Ngươi đọa hậu chờ đợi hội quân cùng Kiều Thung thì nhanh chóng đi về Thượng Nguyên rõ chưa?” Kiều Thạc lúc này tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều, hô ba tiếng tốt mà tung mình lên ngựa chạy đi.

Đoàn người ngựa của Kiều Thạc thông qua chốt chặn của Kiều Mẫn mà đi về phía trước.

Trong đám lính này không thiếu nhìn thấy trâu bò thồ nhiều gói lớn trên lưng, đây không có gì khác chính là hỏa pháo ở Thăng Long.

Thăng Long nói thật có rất nhiều hỏa pháo số lượng chỉ thua kém Bố Chính mà thôi.

Lý thị có giàu không?

Xin thưa rất giàu có, nhất là sau những lần buff của Ngô Khảo Ký thì họ giàu vô cùng. Thêm vào đó mỏ sắt, mỏ than đều rất gần Thăng Long, không hề khó khăn như Bố Chính cho nên với công nghệ rác của Bố Chính thì Thăng Long trở thành một khu công nghiệp siêu cấp lớn của thế giới lúc này.

Việc đúc hỏa pháo với người Thăng Long đó là cái gì chuyện bình thường, trong kho chứa thậm chí chòn có đến mấy trăm thanh pháo đủ loại mới tinh. Nếu không bị hạn chế về số lượng thuốc súng thì Thăng Long mới chính là nơi rất đáng gờm.

Lúc này Kiều Thạc chạy trốn dĩ nhiên hắn bí mật góp rất nhiêu thuốc nổ cùng hỏa pháo đi rồi. Trâu bò là Thạc có nhiều, hắn sau khi chiếm Thăng Long thì dường như thu hết trâu bò ở lân cận rồi. Thật ra Thạc Thu trâu bò để dự chữ làm thuốc vaccine, nhưng lúc này hắn lại tận dụng sức trở của đám gia súc này để vận chuyển pháo.

Pháo của Đại Việt chỉ nặng 300kg, một con trâu có đủ sức đơn đọc gánh trên lưng mang đi rất xa.

Thăng Long thành Tây, Bảo Khánh Môn.

Một tên thiên tử binh đang quỳ một chân trước mặt Lý Từ Huy mà hét lớn.

“ Hiệu Úy Long Dực Doanh Lý Thành Trung ra mắt Nương Nương thiên tuế”

“ Đứng lên nói đi” Lý Từ Huy gương mặt nhàn nhạt ngồi trên lưng ngựa cất tiếng.

“ Dạ”

Vị Hiệu Úy thiên tử quân vội vã đứng lên kính cẩn một bên thưa gửi.

Thì ra Kiều Thạc mấy ngày nay liên tục điều binh trong thành, đám thiên tử quân được dồn hết về phía Tây và Nam thành chuẩn bị quyết chiến với quân Tân Bình Lộ khi đường đất thành hình.

Việc điều quân này cũng là hợp lý không có ai nghi ngờ cả. Không ngờ đây chỉ là một màn dối trá, quân Phong Châu Kiều gia bất ngờ trong đêm trốn đi, từ cổng Bắc.

Tống Kiệt tuy bỏ đi nhưng Thủy Doanh của Lý Chiêu Văn chỉ huy vẫn còn nhiều chiến thuyền, bè lớn, đám chết tiệt họ Kiều đã bố trí vượt sông rất âm thầm.

Chỉ trong một đêm bảy ngàn quân Kiều gia đã thoát đi.

Bốn ngàn quân trước đó Kiều Thung giả bộ đi về Phong Châu chỉ là đánh lạc hướng chú ý của quân Tân Bình Lộ mà thôi.

Đúng là cáo già.

Lý Từ Huy dè chừng việc thiên tử binh lên kế hoạch trảm thủ Kiều Thạc đã bại lộ, thằng này thấy không ổn nên âm thầm rút đi.

Lý Từ Huy đoán không sai.

Nghe được các bô lão nói rõ tình hình vì sau thiên tử binh hết theo Tống Kiệt lại theo Kiều Thạc thì nàng hiểu được thiên tử binh không phải gia nô ba họ. Họ chính là bị hai tên khốn này lấy dịch bệnh đe dọa an nguy người nhà. Do đó họ không thể không cầm vũ khí đứng lên chống lại Lý Từ Huy hay Phụng Càn Vương.

Hiểu lầm chấm dứt thì Lý Từ Huy lên kế hoạch cho người nhà của thiên tử binh đột nhập thuyền nhỏ từ bờ sông Hồng tiến vào ngoại thành Thăng Long tiếp xúc cùng thiên tử binh rồi thuyết phục họ.

Trong thành Thăng Long có Ngự Long, Vũ Thắng, Long Dực, Quang Vũ bôn cánh quân mạnh nhất Đại Việt. Tống Kiệt vì muốn chế tạo khủng bố nhất loạn thế cho Đại Việt cho nên đã không động đến tứ cánh quân này, để lại chúng cho Kiều Thạc có sức mạnh quấy đảo Đại Việt.

Trong bốn cánh quân này thì có Quang Vũ quân người nhà nằm bên ngoài thành Thăng Long, chính là đám bô lão đến gặp Lý Từ Huy cầu xin nàng không đồ sát con cháu họ.

Đám người nhà của Quang Vũ quân lẻ tẻ đi vào Thăng Long qua bờ sông hồng rất dễ, chỉ cần dùng thuyền đánh cá cập bờ sông hồng.

Phòng tuyến nơi này có bắt người cũng sẽ thả ra vì sau khi người này khai danh tính cùng thân nhân của Quang Vũ sẽ có Quang Vũ quân đến xác nhận. Đúng là người nhà thì ai dám làm khó họ.

Cho nên Quang Vũ rất nhanh được thuyết phục.

Quang Vũ quân bắt đầu chắp nối bạn bè của họ ở các doanh Ngự Long, Vũ Thắng, Long Dực, vaccin cũng được theo thuyền đánh cá người nhà dần dần đưa vào nội Thăng Long.

Người nhà được an toàn, dĩ nhiên đám thiên tử quân sẽ không tuân phục Kiều Thạc nữa, bọn họ trong mấy ngày đã tập hợp được trên bốn ngàn người chiếm nửa số thiên tử quân.

Dự định kế hoạch hai ngày sau sẽ đột nhập phủ Thái Sư trảm thủ anh em nhà họ Kiều.

Bốn ngàn Thiên tử binh sức chiến đấu siêu cường vì sau không đánh luôn cho nhanh? Cần gì mệt mỏi mưu đồ.

Xin lỗi các bạn nếu cứ lấy con số một cộng một là hai như vậy rồi đưa ra quyết định chính là tự sát.

Lúc này Lý Từ Huy vẫn cho đánh nghi binh mạnh ở thành Tây, quân lực Thăng Long điều phối liên tục. Doanh Quang Vũ không ở gần phủ Thái Sư, muốn đánh vào thì phải vượt qua nội thành cổng gác, nơi này toàn là Kiều gia quân. Với hai ngàn Quang Vũ không thể đánh một đường dài từ thành tây về Nội thành rồi công phá Phủ Thái sư được.

Đám còn lại thì lại đang rải rác ở ba quân doanh khác, không thể tụ tập thành một cỗ lực lượng.

Cho nên ý đồ của thiên tử quân vẫn là nên tiếp tục thuyết phục thêm nữa đồng đội, sau đó toàn bộ thiên tử quân ít nhất ba doanh cùng tiến mới chắc chắn thắng lợi. Bọn họ dự trù sau hai ngày nữa sẽ tấn công thái sư phủ.

Nhưng chuyện này chẳng hiểu sao bại lộ.

Kiều Thạc biết nhưng ỉm đi, hắn không đánh rắn động cỏ bại lộ với thiên tử binh, lúc này thể hiện thái độ là ép thiên tử binh tạo phản ngay lập tức, nếu nội thành đánh nhau to, quân Lý Từ Huy lại ùa vào, Thạc hắn chết không chỗ chôn.

Chính vì lý do này Thạc cho dù căm lắm thiên tử binh nhưng hắn ngoài mặt lại tỏ vẻ không hay biết gì, sau đó điều binh như trên rồi chạy trốn.

Lúc này quân Quang Vũ phát hiện Thạc bỏ trốn thì đã muộn, từ thành Tây qua thành Bắc là không đơn giản, bọn Thạc lại để lại không ít cảm tử quân Kiều gia canh gác nơi hiểm yếu. Cho nên Quang Vũ quết định mở cổng nghênh đón Lý Từ Huy vào Thăng Long, sau đó đợi chỉ đạo từ vị Nương Nương này.

Dĩ nhiên một số phần tử thiên tử binh vẫn không hay biết câu chuyện cho nên mới xảy ra đánh nhau ở cổng Bảo Khánh.

Tất nhiên quân Quang Vũ vừa đánh vừa lớn tiếng giải thích, quân Vũ Thắng canh cổng Bảo Khánh cũng không ít người cũng đã hay biết chuyện cho nên ra sức khuyên can đồng đội.

Chính vì vậy Vũ Thắng cùng Quang Vũ doanh có va chạm nhưng không có thương vong, chỉ một vài người bị thương nhẹ được cấp cứu rồi. Lúc này cổng Thăng Long đã mở, chờ Lý Từ Huy hiên ngang tiến vào nhập chủ Thăng Long.