Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 322: Chư Hầu cùng Tống Kiệt




Tống Kiệt nghĩ không sai, sở dĩ hắn vẫn còn nhảy nhót được ở Long Thành vì hai nguyên nhân.

Nguyên nhân đầu tiên trước khi tìm ra phương pháp khống chế dịch bệnh thì đám chư hầu sẽ không dở bài cần vương để nhập kinh thành.

Có nhiều người mới hỏi, thời này thì Đại Việt làm gì có chư hầu mà tác cứ bốc phét.

Đấy là mọi người không nhìn vào lịch sử cùng hướng phát triển tại Đại Việt mà thôi.

Trước Đinh, Lê, Lý thì Đại Việt chìm trong đêm trường bắc thuộc bắt đầu từ thế kỷ thứ hai trước công nguyên, hơn ngàn năm trong đó mảnh đất Đại Việt ngày này chỉ có những giai đoạn ngắn tự chủ.

Hai Bà Trưng tự chủ được 3-4 năm, Tiền Lý và Triệu Việt Vương tự chủ được 60 năn hơn. Cuối cùng thì sự kiện Khúc Hạo , Kiều Công Tiễn, Dương Đình Nghệ đã kết thúc ba ngàn năm bắc thuộc ( từ lần 1 đến lần 3 , tác gộp lại vì trước đó thời gian dành được độc lập quá ngắn không thể thay đổi được nhiều về chính trị xã hội).

hơn ngàn năm bắc thuộc đã phân hoá sâu sắc xã hội người Việt. Xuất hiện tầng tầng lớp lớp các thổ hào, quan lại người bản địa Việt có sức mạnh về kinh tế chính trị thậm chí là quân sự. Đây là nền móng tạo nên hiện tượng phân tán cát cứ của các thế lực người Việt, chư hầu chính là đây chứ đâu.

Biểu hiện rõ nhất về chư hầu chính là loạn mười hai sứ quân Tĩnh Hải, nó được so sánh chẳng khác gì xuân thu chiến quốc chư hầu cát cứ của người phương Bắc.

Sự kiện loạn mười hai sứ quân cũng chỉ cách thời này Lý Thái Tổ vẻn vẹn bốn mươi năm, còn nhớ Lý Thái Tổ khi mới lên ngôi vua còn phải dẫn quân nam chinh Bắc chiến dẹp loạn chư hầu nhiều lần . Từ Lý Thái Tổ đến nay tầm 60 năm liệu với thời gian đó đã đủ làm phai nhạt hoà toàn hệ thống cát cứ phân quyền đã hình thành trong ba ngàn năm?.

Thẳng thắn mà nói nhà Lý áp chế được các chư hầu nhưng không phải xoá bỏ hoàn toàn được họ, để xoá bỏ được hoàn toàn hệ thống chư hầu cát cứ phân quyền dai dẳng âm ỉ này có lẽ phải chờ đến Lê Triều của Lê Lợi mới giải quyết tận gốc được.

Cho nên thời này, thế gia chư hầu cúi đầu vì Lý gia quá mạnh, việc bước đầu quản lý tập trung quốc gia đi thep con đường trung ương tập quyền đã khiến Lý gia vơ vét được không ít tài nguyên, kể từ đó họ bành trướng thành một thế lực mà chư hầu chỉ có thể cúi đầu im lặng thuần phục.

Lại lan man, nói về nguyên nhân thứ hai mà đám chư hầu chưa ra tay với Tống Kiệt đơn giản vì họ không đánh giá cao thằng này.

Dù Tống Kiệt có múa có hát, có nhảy nhót ra sao thì trong mắt chư hầu hắn vẫn chỉ là một thằng hề. Vì các chư hầu biết điểm yếu của thằng này. Không có gốc gác, như lục bình không rễ, tuy xa hoa nhưng phù phiếm.

Nếu Tống Kiệt như Đổng Trác, Tào Tháo thì đám chư hầu có chết cũng phải diệt hắn ngay, không thể để Tống Kiệt ôm thiên tử lệnh chư hầu.

Nhưng nếu Tống Kiệt không có căn cơ, hành động lại ấu trĩ thì các chư hầu nguyện trương mắt nhìn Tống Kiệt nhảy nhót một hồi.

Đám chư hầu ai cũng có tâm tư, bọn họ đang tính toán làm thế nào để lợi dụng bàn tay của Tống Kiệt đưa đến lợi ích lớn nhất cho thế lực của bọn họ.

Sau khi đạt đủ lợi ích, đủ lớn mạnh thì dĩ nhiên Tống Kiệt hết giá trị lợi dụng rồi.

Tất nhiên Tống Kiệt thông minh, hắn dựa vào lối tư duy tâm lý này của đám chư hầu để đạt được mục đích của bản thân, nhảy nhót trong khe hẹp sinh tồn. Lấy dịch bệnh làm tiểu căn cơ để phát triển thế lực một cách bồng bột.

Người khác coi thường, tính kế Tống Kiệt hắn cũng đang ngấm ngầm tính kế người khác. Tống Kiệt hai mươi năm chìm nổi vẫn có thể kiên cường sống tiếp, hắn không phải loại người đơn giản, với bấy nhiêu kinh nghiệm cùng học hỏi trường đời, Tống Kiệt lúc này không phải là một tên xuyên không lơ ngơ nghĩ mình bá chủ thiên hạ nữa rồi. Hắn cẩn thận lơn, thâm trầm hơn và đặc biệt nguy hiểm.

“ Tống Bảo đã đến lúc đi gặp vị Văn Hầu Lý Chiêu Văn này rồi, lần này ngươi đích thân đi sao.”

Tống Kiệt lúc này cung điện không có ai hắn nghiễm nghệ ngồi trên long sàng của Sùng Hoàng Đế Đại Việt mà ra lệnh cho một tên thái giám thân tín bên cạnh.

“ Chủ nhân chủ nhân yên tâm Tống Bảo sẽ không làm người thất vọng”

Tên thái giám vừa được gọi tên Tống Bảo vội vã hai tay nhận lấy hộp gỗ nhỏ đồng thời hèn mọn quỳ xuống ôm chân Tống Kiệt.

Nhưng Tống Kiệt không thấy được trong sát na kia vị thái giám mà hắn coi là chó trung thành lại loé lên một tia ánh mắt ngoan độc thâm hiểm.

Đây không phải là Lý Bảo Đốc Xưởng Công Long Thành hệ Đông Xưởng thì là ai, tại sao hắn lại đổi tên thành Tống Bảo rồi lại như chó la liếm Tống Kiệt, Lý Bảo đã phản bội?.

Không có à nha, nhóm Đông Xương – Cẩm Y Vệ ở Thăng Long được giao nhiệm vụ hết sức chú ý đến hành động của Tống Kiệt. Đám người này đã làm hết chức năng giám thị nhưng rõ ràng kiến thức không đủ cho nên có những hành động tưởng như bình thường của Tống Kiệt lại khiến cho họ bỏ qua , từ đó dẫn đến hậu hoạn khôn lường như ngày hôm nay.

Tống Kiệt muốn gieo bệnh trong hoàng cung không thể không liên hệ cùng thái giám cùng cung nữ. Đầu tiên một vài ca bệnh ban đầu là do Kỷ quân chúa vào cung thăm hỏi Ỷ Lan Thái Hậu “vô tình” tạo nên.

Có dịch bệnh phát tán gây sợ thì Tống Kiệt mới tiếp xúc với cung nữ , thái giám thông qua uy bức lợi dụ khiến họ phục vụ âm mưu của hắn.

Lúc này Tống Kiệt đã có quyền vào ra cung cấm để cung cấp dược vật, lương thực vật dụng cho nên tiếp xúc cung nữ thái giám không quá khó.

Dĩ nhiên nhiều năm làm mật vụ Đông Xưởng người đứng đầu Long Thành thì Lý Bảo làm sao không nhận ra sự bất thường ở đây, hắn chủ động ra nhập Tống Kiệt hệ thống từ đó làm rất nhiều việc cho Tống Kiệt để nhận được sự tin tưởng của đối phương.

Thậm chí Lý Bảo còn đổi họ thành Tống Bảo, quả thật trong mắt người khác Lý Bảo là một con chó không có tôn nghiêm.

Nhưng như hi sinh của Lý Bảo đã được đền đáp, hắn được Tống Kiệt ban cho vaccine sau hai ngày sốt nhẹ đã bình phục và không sợ dịch bệnh.

Lý Bảo làm việc cẩn thận, hắn giả vờ lôi kéo được thêm một nhóm bảy tám thái giám, cung nữ cho tổ chức Tống Kiệt kiến thằng này vui vẻ ra mặt.

Tống Kiệt nào biết rằng đây toàn là mật thám trung kiên của Đông Xưởng Bố Chính.

Số mật thám Đông Xưởng trong cung còn nhiều lắm nhưng Lý Bảo không thể ôm hết bọn họ vào bên cạnh Tống Kiệt được, điều đó dễ sinh ra nghi ngờ cùng bại lộ. Cho nên trong lần đại dịch này không ít mật thám Đông Xưởng ở Long Thành Bị xoá sổ rồi.

Tống Kiệt đưa cho Lý Bảo một chiếu chỉ đầy đủ lệ bộ con dấu các kiểu , cái này chiếu chỉ là dành cho Văn Hầu Lý Chiêu Văn người đang thống lãnh hai doanh thuỷ binh thiên tử binh đóng quân tại Thuỷ Trại Phú Lương , phòng ngự là Sông Như Nguyệt.

Trong tính toán mưu đồ của Tống Kiệt thì thuỷ quân có tầm quan trọng rất lớn, hắn muốn ăn vào bốn ngàn thuỷ binh tinh nhuệ này rồi.

“ Còn nữa, bên chỗ Tấn Vương Lý Kế Nguyên cũng cần cử người đi qua thông báo, lệnh hắn đưa quân phong toả không cho Ngô Khảo Ký xuôi nam”

Tống Kiệt gõ gõ tay trên long ỷ suy tư.

“ Ý của chủ nhân là dùng thứ này với Tấn Vương?” Lý Bảo nhìn hộp gỗ trên tay dò hỏi.

Hộp gỗ này nhìn như nhỏ bé nhưng là thứ chết chóc ác ma, đây là mủ vảy của người bị bệnh đậu mùa thể cấp tính nặng sau đó phơi xe khô giã nát thành bụi. Thứ này rất dễ hạ độc người chỉ cần tung ra không khí người hít phải chắc chắn lây bệnh.

“ Không không… Lý Kế Nguyên còn sống tốt hơn, hắn là kình thiên trụ của Lý gia, ta chưa đốn gục hắn thì đám chư hầu vẫn cong đứng ngoài xem thời cơ, Lý Kế Nguyên Ngã xuống thì cục diện sẽ rất loạn”

Tống Kiệt âm trầm tính toán, hắn rất thích bàn chuyện cùng tên Thái giám thông minh này, dù hèn mọn thái giám nhưng là con chó ngoan thi thoảng có nhiều chủ ý rất tốt.

Ở nơi Này Tống Kiệt đất khách quê người không căn cơ, hắn biết chia sẻ cùng ai? Cho nên Lý Bảo thông minh tháo vát được chọn làm cánh tay phải đắc lực phụ tá của Tống Kiệt.

Phú Lương doanh trại thủy quân tức là nằm ở Bắc Ninh ngày nay ven sông Cầu. Khoảng cách từ Thăng Long đến nơi theo đường chim bay là bốn mươi km , tuy nhiên có đường sông từ Hồng Hà qua sông Đuống chạy thẳng đến Phú Lương tuy vòng vèo một chút nhưng có lẽ đi hai ngày thư thả vẫn đến nơi.

Tất nhiên Lý Bảo sẽ không không tận dụng cơ hội này để bắt liên lạc với bên ngoài hệ thống mật thám của Bố Chính. Hắn không hề phản bội Bố Chính, hắn chỉ là hi sinh tôn nghiêm để thâm nhập lòng địch mà thôi.

Theo những gì Lý Bảo hiểu về Bình Nam Vương, hiểu về Tân Bình Lộ chư hầu thì Tống Kiệt chỉ là thằng hề nhảy nhót, Lý Bảo thông minh sẽ không đi con đường ngu ngốc cọn phe chứ nhỉ?

Lý Bảo dự định lợi dụng thời cơ ra ngoài làm việc sẽ bắt liên lạc với hệ thống Cẩm Y Vệ hoạt động bên ngoài thành Thăng Long. Nhưng hắn đâu biết Cẩm Y Vệ đã có lệnh của Lý Từ Huy mà rút cả về Hoa Lư, Thiên Trường còn đâu.

Còn lại lác đác Cẩm Y Vệ mắc kẹt ở phía Bắc Thăng Long Thành cũng là tự mình cố thủ đã mất liên lạc hoàn toàn với tổng bộ. Chuyện này đột nhiên trở nên rất khó khăn.

Lý Bảo một đường đến Phú Lương thủy doanh đã để lại không ít mật tin mà hắn chuẩn bị trước trên đường đi. Nhưng hắn thất vọng rồi, đến tận Phú Lương vẫn không có người bắt liên lạc cùng hắn.

“ Mẹ kiếp thứ dịch bệnh này thật kinh khủng, cũng may Vương gia đã về đến Đảo Nam Hải, nếu không tình hình còn bê bết nữa” Lý Bảo hung hăng thầm nghĩ, hắn vẫn tin tưởng Ngô Khảo Ký có các sử lý vấn đề dịch bệnh trên, đó là một niềm tin mù quáng mà thôi.

Thật ra Lý Bảo cũng đoán được lờ mờ cách khống chế dịch bệnh, thông qua các thông tin thám báo của Đông Xưởng – Cẩm Y vệ trong nhiều tháng qua về Tống Kiệt thì Lý Bảo với chức trách là người đứng đầu hệ thống thám báo của Bố Chính ở Long Thành cũng có những suy luận của hắn. Hắn suy luận việc khống chế bệnh dịch mà Tống Kiệt làm có lẽ liên quan đến trại bò ở Ba Vì, dĩ nhiên đây chỉ là linh cảm suy đoán, nhưng hắn vẫn cố sống cố chết lần này truyền tin ra ngoài cho Ngô Khảo Ký. Hi vọng Ngô Khảo Ký sẽ từ đó có được manh mối giải quyết vấn đề.

“ Văn Hầu quỳ xuống tiếp chỉ thôi”

Lý Bảo không kiêu không nịnh, không thể hiện thái độ gì cả mà chỉ như một thông thường thái giám truyền chỉ.

Hắn không điên mà lên mặt với Lý thị ở địa bàn Lý thị cầm quân đội, trừ khi hắn muốn chết.

Dĩ nhiên Văn Hầu sẽ không tại chỗ giết Lý Bảo vì đó là công khai tạo phản, nhưng mà trên đường về Văn Hầu sẽ có một ngàn lẻ một cách khiến Lý Bảo chết không có chỗ chôn.

Lý Chiêu Văn và bộ tướng miễn cưỡng quỳ xuồng tiếp chỉ, họ không hề muốn tiếp chỉ nhưng đây chưa phải lúc vạch mặt nhau, đám Tông Thất lọ Lý đóng quân bên ngoài vẫn chưa nhất quán được phương án xử lý tình hình Thăng Long, Lý Chiêu Văn không thể công khai kháng lệnh triều đình lúc này để gánh tội phản nghịch.

Cách tốt nhất là cứ tiếp chỉ, còn thực hiện hay không đó là việc khác.

Lý Bảo hữu tình cố ý đi hai bươc về phía trước gần hơn với Văn Hầu mà nói.

“ Văn Hầu đâu cần quỳ gối tiếp chỉ… ngài… ngài đứng lên đi”

Lý Chiêu Văn dĩ nhiên không muốn người ta dựa cớ bắt thóm cho nên vẫn quỳ đó mà đáp.

“ Vẫn là quỳ gối đi, lễ không thể bỏ, xin vị công này ban chiếu”

Lý Bảo đạt được mục đích đến gần cả Văn Hầu cùng đám tướng sĩ cho nên cùng không quấn quýt việc quỳ hay không quỳ nữa.

Hắn vô tình hữu ý mở mạnh quyển lụa chiếu văn.

Một số bụi mùi từ trong đó lơ phơ bay tung tóe trong không khí.

Đám tướng sĩ có phần khó chịu nhưng không rõ tiền căn hậu quả cho nên không nói nhiều.