Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 309: Đại sự kiện Huỳnh Dương thẩm án




Bỏ qua vấn đề Trịnh Châu hay Thái Nguyên tạm thời không nhắc đến , vấn đề Hà Bắc dư âm trận chiến sau ba ngày bắt đầu nổi cộm.

Được rồi đây không phải mưa bão gây vỡ đê nên thiên nhiên giận dữ đến lẹ đi cũng mau, chỉ sau một ngày dòng chảy tốc độ đã trở về bình thường , một vùng 2500 km vông ngập nước cũng không quá nguy hiểm. Công việc cấp cứu của cả hai bên được tiến hành gấp rút.

Quách Quỳ không thể trả lời câu hỏi của Lý Thanh Xương nhưng bọn Lý Thanh Xương cũng không làm gì hắn cả, Lý Thanh Xương cùng đồng bọn chỉ trèo thuyền qua mấy cái thành trì khác nói chuyện, còn nói chuyện gì ai cũng hiểu.

Cuối cùng đám mấy ngàn người của bốn thành trì sau hai ngày chờ đợi không thấy bất kỳ bè gỗ nào của quân Đại Tống quay lại thì đã không còn ôm hi vọng. Đói khát mệt mỏi khiến bọn họ quyết định sử dụng chiếc bè duy nhất mà người Liêu Đông ban tặng liều mạng vượt sông Hoàng Hà qua bờ Nam tìm cứu viện.

Tất nhiên nếu bờ nam biết bờ bắc còn vạn quân mắc kẹt trên đầu thành họ sẽ đóng bè cấp tốc qua sông mà cứu.

Quân báo tin của Bờ Bắc thành công qua bờ nam và nói thẳng. Mỗi thành còn lại trên dưới ba ngàn người sắp chết đói chết khát, cần bờ nam cấp tốc qua sông cứu viện. Nguy hiểm ư, các ngươi không cần lo lắng. Quân Liêu Đông thấy chúng ta tự bóp quá thảm đã không thèm đánh rồi.

Khốn nạn thay bờ bắc vừa định chuẩn bị thuyền bè qua cứu người thì yên vân cháy rực..


Cấp báo tám trăm dặm từ Huỳnh Dương. Mất chục vạn kỵ binh Liêu Đông Vượt sông đã vây kín Huỳnh Dương và chuẩn bị công đánh Trịnh Châu.

Thôi bỏ mẹ, không chạy lại ăn một quả nổ đê thì vỡ mồm.

Chỉ sau một canh giờ nghe tin mười mấy vạn Kỵ Binh Liêu Đông bằng một cách thần kỳ nào đó tiến được vào Trịnh Châu thì phản ứng của Triệu Húc là chạy... chạy ngay lập tức, thậm chí kim khố quốc gia hắn cũng không màng. Để cho quân đội dọn dẹp mang theo sau.

Bản thân Triệu Húc và đám quan viên dẫn theo người nhà với sự hộ tống của mười vạn cấm vệ quân hướng về Hứa Xương chạy thẳng không nhiều lời, không chít méo.

Vua chạy, quần thần chạy, dân chạy, tất nhiên dân phải chạy.

Một cảnh tượng kinh hoàng trong kinh hoàng hỗn độn, gần bảy triệu người bằng đủ thứ phương tiện kể cả chạy bộ tràn về Hứa Xương.

Năm vạn quân Hà Nam vừa từ bờ Bắc thoát chết trở về ngày hôm trước, ngay hôm sau lại được lệnh tử thủ Bờ Bắc, nếu kỵ binh Liêu Đông tràn vào Biện Kinh thì họ phải tháo nước đê nhấn chết mười mấy van quân Liêu Đông, tất nhiên năm vạn quân này cũng phải chết theo.

“ Những gì Lưu Thanh Xương nói là thật” một binh sĩ Hà Nam vừa đóng bè vừa nói.

Họ bây giờ chẳng còn hiểu mình đàn chiến đấu vì ai và vì cái gì. Cảm giác bị phản bội và bị bỏ rơi thật quá tồi tệ.

Cảm giác tồi tệ còn có ba vạn địa phương quân thủ Trịnh Châu và năm ngàn địa phương quân thủ Huỳnh Dương.

Họ cũng bị bỏ rơi không thương tiếc.

Quân Tống đóng bè vượt sông đưa gần vạn lính còn sống sót sau đại nạn về bờ Nam. Quân Bắc Nguyên mặc kệ không thèm tấn công, đôi khi quân Bắc Nguyên còn đưa lương thực cùng nước sạch cứu tế cho đám quân Hà Nam mắc kẹt trên đầu thành chưa được đón về bên kia sông.

Quách Quỳ lúc này ra sao?

Binh biến đã có thân binh của Quách Quỳ không chống nổi bị giết đến sạch, Quách Quỳ toan muốn tự tử thì bị bọn Lý Thanh Xương khống chế bắt trói gô lại.

Tất nhiên Ngô Khảo Tước cũng không còn ham hố tấn công bờ nam sông Hoàng Hà như dự định, thay vào đó hắn cho người bủa ra tìm kiếm những người gặp nạn.

Quân Bắc Nguyên mạnh hơn nhiều quân Đại Tống lúc này, số bè mà Ngô Khảo Tước chuẩn bị không chỉ có vậy mà còn có rất nhiều được đóng ở Bộc Dương và An Dương.

Tất nhiên những bè nầy đều là bè nhỏ sơ sài đóng vội , không thể chịu sóng to gió lướn.

Nhưng hồng thủy qua đi thì đầm nước ở bờ bắc sông Hoàng Hà rất lặng, loại bè nhỏ mấy người đứng này vẫn hoạt động tốt.
— QUẢNG CÁO —


Nhất là bề trúc, dễ tạo, nổi tốt lại khá chắc chắn.

Vậy là không kể hết bè gỗ bè trúc nhỏ từ Bộc Dương mà xuống đàm nước bơi về phía Đồi Tân Diễn đón quân đội Bắc Nguyên về Bộc Dương, An Dương.

Ngô Khảo Tước không muốn tiếp tực chiến tranh rồi.

Quá trình khắc phục hậu quả chiến tranh sau đó mới là kinh người mệt mỏi.

Xác chết trôi nổi khắp nơi nếu không giải quyết tất có dịch bênh, trong quân doanh của Bắc Nguyên chính là thầy thuốc xuất thân từ Bố Chính truyền nghề kiến thức. Cho nên họ hiểu rõ rất rõ nguy cơ của vấn đề.

Ngô Khảo Tước cũng là xuất thân Bố Chính, tuy không học qua lớp y thuật nhưng những kiến thức cơ bản hắn biết đấy. Những cảnh báo những kiến nghị của đám người quân y là hắn nghe hiểu và tích cực xử lý hết mức có thể.

Nhưng có thể nói một câu đó là khó khăn, khó khăn vô cùng.

Quân Bắc Nguyên lúc này rất rất nhiều bè gỗ xuất trận không phải để chiến đấu mà để kéo xác quân Tống vào bờ chôn cất.

Hơn một trăm bốn mươi ngàn người chết chôi nổi khắp nơi trong phạm vi năm ngàn km vông, trục vớt hết đó là công việc bất khả thi.

Thêm đó còn có gần ba mươi vạn chiến mã xác chết khắp nơi cũng tăng thêm gánh nặng, trục vớt người dễ, trục vớt chiến mã cực khó.

Lại nói đến bảy mươi vạn chiến mã thực tế lại không chết nhiều, trừ bị va đập chết tại chỗ thì bọn này sức sống mạnh mẽ siêu cường khả năng bơi lội tốt.

Một đám bị sóng đánh dạt vào vùng Bộc Dương Mục Dã hoàn toàn có thể tự lên bờ chạy loạn và bị bắt lại.

Một đám thì không may mắn lạc bên ngoài bơi kiệt sức mà ngộp nước chết. Tổng cộng pha đổi ngựa tốt thành ngựa già làm vật hi sinh của Ngô Khảo Tước lại vẫn bảo tồn được gần bốn mươi vạn, số này để làm ngựa kéo phân cho nông dân Hà Bắc ổn định cuộc sống nông nghiệp là tiết kiệm được một khoản.

Sau bốn này nước bắt đầu rút đi, nước quay ngược về sông kéo theo vô khối xác chết chiến mã cùng xác người trôi ra Hoàng Hà.

Tổng kết lại Ngô Khảo Tước trong những ngày qua đã huy động tất cả nguồn lực thiết bị chỉ trục vớt được ba ngàn xác quân Bắc Nguyên và hai mươi ngàn xác quân Đại Tống cùng mười ngàn xác ngựa.

Ước chừng mắc kẹt lại khu vực đàm nước bờ bắc sông Hoàng hà tầm năm mươi đến sáu mươi ngàn xác, chảy ra được đến Hoàng Hà cũng chừng ấy số lượng.

Quả thật là một cảnh tượng kinh khủng khi xác chết lúc này đã kẹt cứng một đoạn bãi bồi Hoàng Hà Sông.

Bãi Bồi này lại gần ngay Liên Thành của quân Bắc Nguyên cho nên một lần nữa Ngô Khảo Tước lại phải thân chinh dẫn theo đại lượng dân binh tiến về Liên Thành giải quyết hậu quả.

Đó là vấn đề Hà Bắc, coi như xác chết khắp nơi nguy cơ bệnh dịch là một vấn đề, nhưng Tước thân làm hoàng đế tự mình lăn lộn chỉ đạo một lượng lớn người cố gắng khắc phục hậu quả trước khi xác chết thối rữa cũng đã làm dịu phần nào tình hình.

Quay lại Trịnh Châu. Nơi này đang xảy ra một chuyện bất khả tư nghị, không thể nào tưởng tượng nổi.

Huỳnh Dương thành.

Nếu một người phương xa tới nơi này sẽ chỉ chỏ mà bảo… đây là quân đội của hai quốc gia anh em? Thật vậy, hi hữu hiện tượng cả quân Bắc Nguyên và quân Đại Tống đều trong một tòa thành, không xảy ra xung đột, cũng không có thù hằn gì ánh mắt. Tất cả bình bình thản thản như tự nhiên vốn đã vậy.

Người đời sau gọi đây là sự kiện Thẩm Án Huỳnh Dương.

Phải… là Thẩm Án sự kiện mà không phải là Thảm Án sự kiện.

Không hề có giết chóc, không hề có máu tanh, trừ ngày đầu tiên quân Liêu Đông vào thành có mấy trăm binh Tống bị chém chết.
— QUẢNG CÁO —

Sau khi huyện Bộc Dương các cơ cấu được hình thành, có nha môn đầy đủ các thành phần thì Thẩm án bắt đầu. Mọi ức hiếp của người Hà Bắc phải chịu trong mấy tháng qua được lôi ra xét xử công khai.

Bắc Nguyên quân yêu cầu quân Huỳnh Dương mở thành, với lời hứa hẹn vào thành sẽ tôn trọng luật pháp Đại Tống không có gây sự.

Nhưng quân Đại Tống làm gì dám tin cố tình đống cửa run rẩy nấp trên cửa thành.

Đêm đó một đám bịt mặt không rõ đâu đến có mấy trăm cao thủ tấn công một cổng thành chớp nhoáng mở ra cổng đón quân Bắc Nguyên vào thành. Không cần nói nhiều đây là lực lượng Thám Mã Quân Ty Nam ty rồi.

Đám áo đen cao thủ đến như lôi điện lui như gió thoảng biến mất.

Quân Bắc Nguyên ùn ùn vào thành chỉ trong chớp mắt đã khống chế được năm ngàn quân không có tinh thần chiến đấu của người Tống nơi đây.

Lạ thay quân Bắc Nguyên cũng không chém giết, không bắt giam gì cả, chỉ là tước vũ khí của họ.

Ngày hôm sau cả thành người dân bàng hoàng chuẩn bị chịu đựng một phe cướp bóc hãm hiếp, giết người cướp của . Nhưng chờ hoài chờ mãi mà không có thấy gì.

Có người hé cửa nhìn ra ngoài thì thấy một đội quân Bắc Nguyên và một đội quân Đại Tống đi cạnh nhau rêu rao thông báo.

Bắc Nguyên vào thành là thiện ý không cướp bóc không làm chuyện xấu, bà con yên tâm sinh hoạt, ai đi chợ bán hàng đi chợ, ai ra thành làm ruộng ra thành, ai mở cửa hàng cứ mở.

Có ai tin không?

Không ai tin.

Nhưng lúc này lưu dân Hà Bắc ngang nhiên đi vào thành không sợ hãi khiến đám người ở Huỳnh Dương đang trốn trong nhà phải tò mò.

“ Ngươi nghe thấy đám người Hà Bắc đang la gì vậy?”

“ Là yêu cầu huyện thái gia Huỳnh Dương xét xử thẩm án gì đó, người Hà Bắc bị ức hiếp gì đó”

“ Quân Liêu Đông không cướp bóc giết người?”

“ Nào biết đâu”

Đúng lúc này tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên khiến cho đám người trong nhà hoảng loạn.

“ Mở cửa, đây là quân đội Đại Tống yêu cầu các ngươi đến nha môn xem xử án..”

“…” Im lăng.

“ Không đi ra chúng ta phá cửa vào đừng trách” Đại Tống binh sĩ quát nạt.

Cái quái gì đây, quân Liêu Đông vào thành không o ép bá tánh quân Đại Tống lại đi dọa nạt bá tánh.

Đùa gì vậy, mấy anh quân Tống cũng đang khóc đây này, mấy đại ca Bắc Nguyên đã nói rõ cần tìm đủ hơn hai ngàn bá tánh đến xem xử án, không tìm đủ thì … hừ hừ hừ…

Bá tánh Huỳnh Dương mặt xám như cho tàn bị ép đến công đường nha môn.

Nhưng vấn đề là họ thấy nơi đây vẫn thuộc Đại Tống nha. Không tin à ngồi trên cao chính vị vẫn là Huyện Lệnh Lão gia Huỳnh Dương đấy thôi.

“ Các vị hương thân phụ lão… tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Lưu Hữu An là Huyện Lệnh Bộc Dương, Bắc Nguyên quốc. Chiến tranh Bắc Nguyên- Đại Tống đã chấm dứt lâu rồi”
— QUẢNG CÁO —


“ Quân Bắc nguyên đến đây không phải gây chiến mà là để đón người Bắc Nguyên về Hà Bắc”

“ Nếu các vị thấy quân Bắc Nguyên làm càn hay ức hiếp người dân Đại Tống cứ báo với ta, ta sẽ thay các vị làm chủ trừng trị hung thủ”

Lưu Hữu An một thân quan phục Bắc Nguyên tinh long hoạt hổ đứng ra giới thiệu.

“ Vị đại nhân này… Bắc Nguyên là quốc gia nào ở đâu? Lão nghe không hiểu” một vị già lão trống trượng đứng ra nói.

“ Các vị lão bá tánh hẳn nghe về Liêu Đông Vương?”

“ Có ta biết, Liêu Đông Vương ai không biết”

“ Ta biết mà”

“ Ta cũng biết nữa”

Lưu Hữu An giơ hai tay lên bảo đám người yên lặng.

Hắn lại tuyên truyền tích cũ về việc Tống bội ước, Liêu dấy binh, Hà Bắc nạn, dân Hà Bắc khổ sở, Liêu Đông Vương gon Hà Bắc, Liêu Đông lập Bắc Nguyên quốc xưng Hoàng Đế. Được rồi không hổ là người đọc sách, cách nói chuyện của Lưu Hữu An còn kín kẽ hơn nhiều, chỗ nào cần qua loa lấp liếm sẽ qua loa lấp liếm chỗ nào cần nhấn mạnh sẽ rất chậm rãi nõi.

Ở phía trên Thôi Huyện Lệnh Huỳnh Dương mấy lần muốn mở mồm nhưng lại nhìn ánh mắt giết người của đám Bắc Nguyên quân mà thôi.

“ Vậy nên ruốt cuộc các vị là muốn tìm công đạo cho đân Hà Bắc- Bắc Nguyên tìm đến huyện thái gia Đại Tống để kiện? Và theo luật Tống để xử?”

Một người dân Huỳnh Dương lớn mật lên tiếng.

“ Chính xác là như vậy” Lưu Hữu An cười tươi như hoa nở mà trả lời.

“ Vậy sao các vị công thành giết lính Tống, hôm qua ta còn nghe rõ tiếng chém giết”

Một phụ nhân chua ngoa Hùy Dương lên tiếng.

“ Là Huyện Lệnh Huỳnh Dương không chịu tiếp án, chúng ta buộc phải phá cửa xông vào. Các vị thấy quân Bắc Nguyên đã cướp phá đốt giết gì không? Các vị trên đường tới đây không thấy quân Bắc Nguyên và quân Đại Tống hảo hữu đi cạnh nhau sao? Chuyện tối qua là bất đắc dĩ hiểu nhầm thôi. Nói lại cho con dân Huynh Dương một lần nữa, nếu có bất kỳ lính Bắc Nguyên nào tơ hào cái kim sợi chỉ của Huỳnh Dương, cứ đến đây kiện, bản quan không nhốt tù cũng trảm hắn” Lưu Hữu An đầy chính nghĩa la lớn.

“ Đến đây chỉ là để xử án dân Hà Bắc bị ức hiếp? thật sao?”

“ Cũng không hẳn vậy” Lưu Hữu An cười cười.

“ Biết ngay có chuyện mà” Dân Huỳnh Dương xì xào bàn tán.

“ Tiện thể mấy khi qua sông, Bắc Nguyên quân cũng giúp bà con Huỳnh Dương một chút, án oan án khó của các vị hương thân, ai bị cường hào các bá, tham quan áp bức, chúng tôi giúp giải quyết hết” Lưu Hữu An lúc này mới lộ ra nanh vuốt.

Một nửa đám dân Huỳnh Dương xếp hàng nơi đây tái mặt, một phần tư hoài nghi, còn một phần tư ánh mắt lóe lên hận thù muốn làm một vố.

Đến rồi sự khiện Thẩm Án Huỳnh Dương đến rồi