Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 307: Cọc công lao trên trời rơi xuống




Khoan hãy nói về cuộc so găng giữa Võ Tùng tương lai đả hổ đồi Cảnh Dương và lão tứ nhà họ Ngô.

Lúc này ở một góc bản đồ. Năm ngàn binh mã Đại Nguyên gốc Thái Nguyên trong lòng đang rạo rực liên miên bất định.

Họ bao gồm toàn bộ là kỵ binh thuần một màu quân phục Bắc Nguyên giáp lưới đang hành quân trên đường.

Đám này là đi cùng đại quân của Hô Luân Bối Đa từ An Dương đến Mục Dã lại theo lộ ven núi phía Tây địa hình cao mà đi tới Mã Thôn Sơn Dương.

Đến đây quân đội chia hai ngả, sáu vạn Kỵ với sự giúp sức của Vương Chính Trung mà qua sông vòng qua khe Tam Hoàng Lĩnh bất ngờ tới Huỳnh Dương nhập Trịnh Châu.

Nhánh năm ngàn kỵ Thái Nguyên tiếp tục tây tiến men theo dãy Trường Sơn tiến về Viên Khúc.

Đoạn đường từ Mục Dã đến Viên Khúc chỉ có 120km nhưng đội quân toàn kỵ tốt của Chu Ký dẫn đầu phải mất hơn ba ngày mới tới nơi, đơn giản vì họ mang theo quá nhiều ngựa thồ , đường đi lại nhiều đồi núi rất không thuận tiện.

Nơi này năm ngàn kỵ di chuyển đã khó, muốn để đại quân triển khai nơi này là không được.

Nhưng nhiệm vụ Chu Ký tới nơi này không phải chiến tranh mà là trao đổi cho nên không cần quá nhiều binh lực đầu nhập.

Không sai, Chu Ký cùng các đồng bọn Thái Nguyên của hắn là đang theo tiểu lộ tiến vào Thái Nguyên đón người nhà.

Uy danh của Tước ở Hoa Bắc rất rất ngáo ộp, cho nên khi hắn gửi sứ đến Tây Hạ cùng Tàn Liêu đòi người, cả hai thằng này không nói hai lời mà đồng ý ngay. Kể cả Gia Luật Tuấn có thù với Ngô Khảo Tước cũng không dám bố láo trong hoàn cảnh này.

Gia Luật Tuấn cần rất rất nhiều thời gian để tiêu hoá một nửa Thái Nguyên mà hắn vừa chiếm được. Nếu lúc này Ngô Khảo Tước trên thảo nguyên tổ chức một nhánh quân nhỏ tập kích hậu phương Tàn Liêu thì Tuấn chỉ có khóc.

Cho nên anh Tước chỉ gửi hai chữ thả người cộng thêm một bản danh sách là Tuấn ô kê nghe liền không dám trái.

Tuấn là kẻ biết điều, thông minh, hiểu thời thế . Nếu không hắn cũng không thể từ nghịch cảnh bị cả Ngô Khảo Tước lẫn Gia Luật Ất Tuân tính kế mà vẫn chạy ra được sau đó đánh hạ một nửa Thái Nguyên.

Gia Luật Tuấn tính rồi, lúc này hắn cần nhất là thời gian, có thời gian hắn tiêu hoá Thái Nguyên sau đó vững chắc mới có quyền vật tay cùng Tước. Vì vậy lúc này dù chịu nhục vẫn phải co mình lại làm chó, chỉ khi biết nhận nhục mới có cơ hội phục thù. Người như vậy mới đáng sợ.

Với Đông Đột Quyết Tây Hạ thì Ngô Khảo Ký sẽ khách khí hơn, đặt quan hệ ngoại giao hoà hảo, cả hai bên hứa hẹn hợp sức chia miếng bánh đại Tống, giữa Bắc Nguyên và Tây Hạ còn cách Đại Liêu của Gia Luật Hồng Cơ và Tiểu Liêu của Gia Luật Tuấn. Phía Nam lại có Đại Tống phân cách hai quốc cho nên theo chính sách xa thân gần đánh. Bắc Nguyên và Tây Hạ khách khách khí khí giao hảo.

Ngô Khảo Ký đồng ý lấy giá cao , muối, vũ khí ( rác thu được của quân Tống) đổi lấy gần vạn hộ gia đình quân sĩ Bắc Nguyên gốc Thái Nguyên.

Vì Tây Hạ và Tiểu Liêu chia cắt Thái Nguyên cho nên một phần gia quyến quân Bắc Nguyên gốc Sơn Tây nằm trong tay Gia Luật Tuấn, một phần trong quyền quản hạt của Lý Bỉnh Thường.

Nhưng Chu Kỳ lãnh kỵ binh gốc Sơn Tây đến rồi Viên Khúc quan ải bỗng thấy chuyện không bình thường.

Nơi đây không những xuất hiện Tây Hạ kỳ doanh trại còn có Tiểu Liêu Gia Luật Tuấn doanh Trại. Xa xa còn có cả Liêu Đông đại kỳ phấp phới một doanh nhỏ.

Đây là cái mẹ gì trận hình?
— QUẢNG CÁO —

Không phải chỉ là trao đổi hai vạn hộ gia đình, tám vạn người thôi sao?

Sơn Tây binh như Chu KỲ không lạ gì phong tục thảo nguyên, Đột Quyết.

Nơi đây đóng binh toàn là nhân vật tai to mặt lớn của cả hai bên, thêm một điểm lạ đó là có Đại Kỳ Liêu Đông doanh lọt thỏm ở giữ.... Đây là cái quái gì chuyện?

“ Hạ trại phòng thủ.. Chu Năng ngươi lên xem phía trước là chuyện gì xảy ra...”

Chu Kỳ là phó tướng của Nhạc Tín Bằng , kinh nghiệm trận mạc siêu cấp, thiện thủ nhưng cũng thiện công. Chu Kỳ chính là chấp trưởng kỵ bịnh Thái Nguyên chiến ở Hà Bắc. Hắn là người sẽ ra thành tập kích quân địch công thành, cho nên thằng này rất gan dạ và thiện chiến.

Tinh binh Thái Nguyên bị điều đi Hà Bắc có bốn vạn, Hai vạn theo hầu Quách Quỳ, Hai vạn phân chia các thành trì Tế Nam Thiên Tân, Bắc Bình vv...

Hai vạn Thái Nguyên tinh binh bị Tước lỡ tay đồ sát ở Tế nam mất tầm hơn hai ngàn, còn lại vạn tám đến một vạn là Kỵ binh tất cả đều được Tước tị dùng. Tám ngàn Thái Nguyên bộ binh góp với một vạn bộ binh Hà Bắc thủ Tế Nam, bên ngoài có năm ngàn kỵ binh Thái Nguyên đóng trại tạo thế ỷ dốc phòng Nghi Lâm đâm lén. Thế vững như bàn thạch.

Năm ngàn kỵ Thái Nguyên đi theo Chu Kỳ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thái Nguyên con em, đủ một sức đánh với thảo nguyên binh của Đại Liêu hay Đột Quyết. Tất nhiên là đánh không lại tinh binh Liêu Đông vì cùng cấp trang bị, người thảo nguyên vẫn hãn hơn một chút nếu đấu kỵ.

Dù có năm ngàn kỵ binh thôi nhưng Chu Kỳ gặp biến không loạn. Nơi này núi đồi không đủ để dàn nhiều quân, bên kia cả Đột Quyết lẫn Tiểu Liêu chưa hẳn ép cược Chu Kỳ hắn.

“ Lùa đoàn ngựa thồ về sau hai ngàn bước tụ tập”

“ Kỵ binh tại đây lập trại, một nửa dựng trại một nửa canh phòng, giáp không được cởi, vũ khí không rời tay”

Chu Kỳ bắt đầu đi khắp nơi trong doanh vừa hạ lệnh vừa quan sát theo dõi bịn sĩ.

Phía bên kia doanh lều cả quân Đột Quyết và Liêu quân đều đã nhìn ra chuẩn bị cẩn thận của người Bắc Nguyên.

“ Thật là kiêu binh hãn tướng, đây là tinh binh Bắc Nguyên các ngươi” Lý Bỉnh Thương quốc chủ Đột Quyết cầm roi da chỉ về phía quân Bắc Nguyên gốc Sơn Tây mà hỏi Chu Năng sứ giả.

“ Quốc chủ khen quá lời, chúng tôi chỉ là bại quân Thái Nguyên được Bệ Hạ miễn cưỡng thu nhận sử dụng. Ngài cũng biết kỵ binh quan nội khó so quan ngoại . Chúng tôi đây kỵ binh chỉ xếp tầm hạng ba ở Bắc Nguyên mà thôi”

Chu Năng không tồi, nghe qua tưởng là người khiêm tốn nhưng hắn là đàn khoe khoang võ lực người Bắc Nguyên.

Nói thật đội năm ngàn kỵ Chu Kỳ dẫn không tệ, đã được xếp vào hạng hai kỵ binh ở Bắc Nguyên.

Xếp hàng đặc biệt chính là Tinh Kỵ binh chọn lọc làm Cấm Vệ Kỵ Bịn của Ngô Khảo Tước, đám này sức chiến đấu khó hình dung, trang bị , hoàn mĩ.. đồng đều, chiến mã thượng đẳng.

Xếp hạng một chính là đám thân binh kỵ của các thủ lĩnh bộ lạc, cũng là hàng tuyển thảo nguyên, nhưng bị Tước bóc lọt gom ra một đám siêu cấp dũng sĩ, hàng thải để lại cho đám thủ lĩnh.

Xếp hạng hai chính là các chiến sĩ thông thường thảo nguyên có trang bị chiến giáp cùng vũ khí cơ sở của Bố Chính, và quân của Chu Kỳ được đánh đồng với những người này.

Xếp hạng ba dĩ nhiên là kỵ binh Hà Bắc cùng dân chăn that thảo nguyên chưa từng tham gia chiến trận.

Nay Chu Năng tự hạ thấp bản thân nhưng là nâng tầm võ lực Bắc Nguyên.
— QUẢNG CÁO —


Cần phải nói, lúc này danh xưng Liêu Đông quân đã bỏ. Đám hàng tướng hàng binh một mực coi họ là người Bắc Nguyên, là quân Bắc nguyên phục vụ cho Bắc Nguyên Hoàng Đế.

Cái này rất khác biệt, nếu là dùng danh xưng cũ thì đó chỉ là Liêu Đông Vương, có nghĩa đám hàng binh đang làm việc cho người Liêu Đông, khu vực Liêu Đông thảo nguyên.

Nhưng xưng Bắc Nguyên có nghĩa đám hàng binh này làm việc cho Hà Bắc cùng thảo nguyên, tức là hoi tự làm việc cho bản thân họ. Đây là sự khác biệt hoàn toàn về hệ tư tưởng. Cho nên sống chết hàng quân sẽ xưng hô họ là Bắc Nguyên quân Bắc Nguyên người và gọi Ngô Khảo Tước là hoàng thượng, bệ hạ. Mặc dù Ngô Khảo Tước còn chưa chính thức đăng vị.

Lý Bỉnh Thương nghe sứ giả Bắc Nguyên vẻ mặt tự hào tuy ngạo nhưng không đáng ghét mà tràn đầy vẻ tự tin thì trong lòng lộp bộp một tiếng. Liêu Đông.. à không là Bắc Nguyên không thể coi thường.

“ Quốc chủ. Nếu không có chuyện mạt tướng xin lui về quân doanh báo cáo cho tướng quân nhà ta sự việc bên này”

“ Ngươi đi đi” Lý Bỉnh Thường phất tay.

Chu Năng lại chạy một vòng lều trại quân Liêu.

“ Chu sứ giả ngươi phải làm chứng cho bản Vương, sự việc lần này là do Gia Luật Hồng Cơ lão gia hoả làm ra. Là bản Vương nghe tin nên ngày đêm thúc ngựa dẫm binh cứu viện nương nương, điều này ngươi có thể gặp Nương Nương đối chất”

“ Đáng hận là lão hồ ly họ Ly kia cũng đến muốn cướp công của bản Vương, cái nà sứ giả đại nhân, ngươi phải tin tưởng ta”


Không ngờ Gia Luật Tuấn cũng có mặt ở đây, mẹ kiếp quốc chủ cả Tây Hạ cùng Tiểu Liêu cùng đến cái quan ải be bé này rồi dằng co tranh chấp.

Rốt cuộc sự việc ra sao?

“ Đại vương điện hạ, chuyện này ta một cái nho nhỏ tín sứ không quyết được, nhưng trân thành của Đại Vương đanh cho bệ hạ ta nhất định thuật lại không thiếu.”

“ Không có việc gì ta xin cáo lui tới gặp Trịnh Nương Nương?”

“ Mời ...Mời tín sứ đi thong thả.”

Tư thế của Gia Luật Tuấn mười phần thấp kém , mười phần nhún nhịn. Ngay khi Chu Năng rời đi thì hắn thẳng người đứng dậy khí chất thay đổi một trời một vực, lúc này đâu còn một Gia Luật Tuấn mười phần hèn mọn mà là một tiểu kiêu hùng thảo nguyên đường đường chính chính.

“ Mẹ nó đã sắp xếp đến vậy mà vẫn bị con cáo Già họ Lý chen một chân, khốn kiếp”

Lúc này ở doanh trướng cắm cờ Liêu Đông quân.

“ Khởi Bẩm Nương Nương. Mạt Tướng Chu Năng , Phó Chỉ Huy Sứ Thái Nguyên Doanh Kỵ xin vấn an Nương Nương, Nương Nương Thiên Tuế, Thái Tử Thiên Thiên Tuế”

Ngọt sớt nịnh nọt, Chu Năng cảm thấy con mẹ nó nhà mình mộ bốc khói xanh, vốn dĩ nhiệm vụ đón người thân của quân Thái Nguyên sẽ chẳng tính là lập công lao gì, nhưng chữ tình chữ hiếu thì quân Thái Nguyên nhận việc này là đúng nhất rồi, không dám ý kiến.

Thế nhưng không hiểu sao đi một hồi lại thành cục diện đón được Trịnh Quý Phi… khả năng sẽ là Hoàng Hậu Bắc Nguyên cùng Thái tử về nhà.

Đây là công hộ giá công lao thiên đại to lớn đếm không được.
— QUẢNG CÁO —


Nếu sau này Thái tử đăng cơ, Chu gia hắn có thể bốc phét rồi. “ Các ngươi biết không, năm đó tuyết rơi, chính là lão tử một người một ngựa phấn chiến bảo hộ Hoàng Thượng từ Sơn Tây về Bắc Nguyên đấy” . Mẹ nó biết bao công trạng biết bao uy phong.

Cái này chính là bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu.

Hắn lại là người đầu tiên được tiếp xúc Nương Nương cùng thái tử, ấn tượng có khi còn mạnh hơn đường ca Chu Kỳ của hắn kìa.

Tiểu tâm tư nở rộ Chu Năng run lên bần bật quỳ lạy ngoài lều.

“ Tướng quân vất vả rồi, mau đứng lên đi, người đâu ban ghế ngồi”

Tiếng nói thánh thót như chuông bạc từ trong lều vang lên, giọng Hà Nam nhưng pha âm vực thảo nguyên, nhưng ngày tháng này Trịnh Tú Tú vây quanh toàn là người thảo nguyên cho nên nhiễm nặng.

Trịnh Tú Tú không phải người thảo nguyên cho nên lễ giáo Trung Nguyên ăn đậm, nàng sẽ không tự tiện ra ngoài chạm mặt người lạ, nhất là nam tử. Bên ngoài lều của nàng có quay một bạt lớn để che gió cũng là nơi đón tiếp các vị sĩ quan đến đây thưa gửi nếu có việc.

Ngay lập tức hai nữ chiến sĩ thảo nguyên đưa dến ghế ngồi cho Chu Năng, hắn ngồi xuống nửa mông giáng vẻ cực kỳ cung kính.

“ Khởi bẩm Nương Nương cùng Thái tử vẫn mạnh giỏi? Bên ngài có cần thiết vật dụng? Mạt tướng xin về trại ngay lập tức đem qua đây. Mong nương nương chờ đợi thêm chút thời gian, mạt tướng nhanh nhất sẽ đưa được Nương Nương cùng Thái Tử qua bên kia doanh”

Chu Năng tràn đầy nhiệt huyết mà tấu, dường như hắn mới là người có quyền quyết định ở Bắc Nguyên Doanh bên kia vậy. Để Chu Kỳ nghe thấy thằng này tranh công có khi hắn bóp chết thằng đường đệ này rồi.

“ Chu tướng quân vất vả, điều kiện bên này khá tốt, Tây Hạ cùng Gia Luật Tuấn đối đãi ta không tệ, Thế nhưng lòng ta nóng lắm muốn về bên Đại Vương, mong Chu tướng quân thêm sức”

Trịnh Tú Tú thực sự nhớ Ngô Khảo Tước lại muốn cho con trai nàng gặp mặt cha cho nên rất nóng ruột muốn về đến khu vực của Ngô Khảo Tước cai quản.

Mười tám mười chín tuổi đã phải vác theo con nhỏ chạy trốn đất khách quê người xa ngàn dặm, nang đã rất kiên cường rồi nhưng không thể kiên trì thêm quá lâu.

“ Nương Nương yên tâm, Chu Năng có gan óc lầy đất cũng bảo hộ Nương Nương cùng Thế Tử về Hà Bắc…”

“ Về Hà Bắc? Không phải Liêu Đông sao?”

“ Khởi bẩm nương nương, Đại Vương cách xưng hô đã bỏ, giờ đây phải gọi là Bệ Hạ, Bệ Hạ đã chiếm cứ Hà Bắc – Liêu Đông nối liền một cõi lập nên Nguyên Liêu Đại Quốc , gọi tắt Bắc Nguyên, giờ đây Bệ Hạ đang ở An Dương thành ở Hà Bắc, rất gần nơi này, chỉ cách tầm năm trăm dặm mà thôi”

Không có tiếng đám lời chỉ có tiếng khóc nho nhỏ từ trong lều vọng ra.

Trịnh Tú Tú khóc, nàng cuối cùng bao nhiêu uất ức tủi nhục cũng không nén nổi mà phát tiết ra ngoài, trượng phu của nàng, chỉ cách một khoảng gần vậy sao.

Đối với người thường năm trăm dặm là xa nhưng đối với một cô gái trẻ đã bôn ba mấy ngàn dặm tìm chồng thì… năm trăm dặm… không đáng kể.