Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 305: Mẹ kiếp Liêu Đông Vương




“ Lang Tổng Kỳ, Lang Tổng kỳ không được nóng vội, không đi chém người được... “

Đúng lúc này tên phó tổng kỳ xông tới can ngăn.

“ A Ngưu đó là cha mẹ ta mệnh, em gái ta bị bắt ngươi cản ta...”

Tiểu Cẩu trợn trừng mắt lớn tức giận như phún lửa.

“ Không cản không cản, mà phải làm theo luật, phải có xét xử, ai đáng tội chém, ai vô tội tha, chúng ta là binh không phải phỉ, Ngươi đã quên lời Đại Vương dặn dò? Cố nuốt cơn giận lại, cứ đúng luật mà làm các vị Đại Nhân chẳng nhẽ chiếu cố người ngoài.?” Phó kỳ A Ngưu vẫn thành tâm khuyên can.

“ Được nghe ngươi, chuyện này ta báo cáo Hô Luân đại nhân, Hoàng Nhan đại nhân, xin lệnh tróc nã hung đồ” Tiểu Cẩu nén cơm giận dữ, hắn bình tĩnh lại, chết cũng đã chết rồi, báo thù không cầm vội nửa khắc. Nên đúng luật mà làm. Trước khi đến Hà Nam chính lệnh của Đại Vương đã ban xuống.

Nếu người Hà Nam chống cự hoặc tấn công, hoặc có ý định làm hại đến Liêu Đông quân thì cho phép Liêu Đông quân tấn công không nhân nhượng.

Nhưng cấm tiệt vô cớ giết chóc, cấm cướp bóc gian dâm, cấm nhiễu nhương bách tính Hà Nam, vi phạm trảm thủ.

Vấn đề dân Hà Bắc ở Hà Nam bị ức hiếp, bị ô nhục, bị uất ức cũng có một bộ xử lý. Đầu tiên phải báo cao lên cấp cao Thiên phu trưởng, thiên phu trưởng đồng ý mới cấp lệnh bắt người, bắt người xong sẽ có xét xử công khai. Công đường xử án ... lại là Đại Tống công đường, quan xử án là quan Tống nhưng người giám sát xử án là Chỉ Huy Liêu Đông.

Cái này có vẻ rắc rối lằng nhằng nhưng đầy thâm ý. Tước ở đây chơi chiêu rất thâm, nói thật nghe Tước giải thích xong thì Tích cũng toát mồ hôi.

Chuyện này khoan hãy nói, lại quay về câu chuyện của A Ngưu và Tiểu Cẩu.

“ Tổng Kỳ khoan đi, oan khuất như nhà ngươi anh em trong đội còn có mấy người, tập hợp lại báo lên một thể, ngươi đi lẻ tẻ báo cao không sợ đại nhân phạt chết... “

A Ngưu tên là trâu nhưng đầu óc lại lanh lẹ hơn A Cẩu nhiều.

“ Phải Phải... nhưng ta không biết chữ ghi chép sao được?”

“ Cái này có gì khó”

“ Bà con Hà Bắc, ai biết chữ đứng ra, Đại Vương Liêu Đông giờ vào Hà Bắc , lúc này Đại Vương lệnh cho chúng ta qua sông đón các ngươi về quê nhà. Cấp nhà cửa lương thực để qua mùa đông không đói rét, cấp nông cụ , trâu cày để mùa xuân năm sau tái canh tác trồng chọt. Nhưng chúng ta cũng không đi ngay. Đại Tống lừa chúng ta vào Hà Nam nói cấp nhà cấp đất, cấp thức ăn nhưng lại bỏ đói chúng ta , cho chúng ta màn trời chiếu đất. Cái này thôi đi chưa thèm tính. Đại Vương của chúng ta sẽ tính xổ với Vua Tống sau. Nhưng người Hà Bắc chúng ta bị người Hà Nam khinh nhục, cái này thù phải tính thì mới vê quê được. Ai biết chữ đứng ra ghi những khuất nhục của dân Hà Bắc lại để chúng ta trình lên các vị đại nhân đòi lại công đạo cho dân Hà Bắc.”

Trời trời... Tiểu Cẩu há mồm kinh dị, đây không phải bài văn mà các vị đại nhân bắt học thuộc trước khi vào Hà Nam sao? Mẹ kiếp cuống quá quên mất để thằng khốn A Ngưu này dành công.

“ Bà con Hà Bắc nghe rõ, kể tội Hà Nam dân thì được , chúng ta sẽ dựa đó đòi công đạo các ngươi. Nhưng ai dối trá dựa cớ vu hãm người tốt.. nếu phát hiện thì chém không tha”

Tiểu Cẩu nhớ lại đoạn văn sau mà hét lớn.

“ Ngưu ca , ta nghe hơi hồ đồ. Liêu Đông Vương không phải đánh vào Hà Bắc giết người Hà Bắc sao? Giờ nghe sao lại thành Liêu Đông Vương giúp người Hà Bắc giữ công đạo rồi?”

Một người có vẻ hiểu biết đứng ra hỏi A Ngưu , có vẻ hắn quyen A Ngưu.

“ Ấy Lưu Tú Tài , tại sao ngươi ở nơi đây?”

Tú Tài thời Tống cũng coi là khá, có lương do triều đình ban tuy ít nhưng tằn tiện vẫn đủ sống, quan trọng vẫn là người biết chữ và có học.
— QUẢNG CÁO —


Ở đây người biết chữ và người Đọc sách là hai khái niệm. Thi Hương đỗ Tú Tài thời Tống cũng coi là người biết chữ nhưng là người đọc sách đó là tầng lớp khác. Tạm gác lại chuyện này sẽ nói sau.

“ Ngưu ca chuyện dài lắm không tiện kể lúc này, ngươi giải thích một chút đến nay ta vẫn không rõ lắm”

“ Có gì không hiểu, Là Liêu Đông Vương nghe Vua Tống cầu khẩn mới đem binh thu lại Mười Sáu Châu Yên Vân từ tay người Liêu cho người Tống. Vua Tống qua cầu rút ván bội bạc thừa cơ đánh lén sau lưng Liêu Đông Vương lại bắt vợ con Liêu Đông Vương làm con tin”

“ Cái này hay rồi, Liêu Đông Vương nổi trận lôi đình tụ quân ở biên giới , nhưng đó chỉ là doạ nạt bắt Vua Tống thả vợ con ngài ra. Tám tháng ngài đóng quân tái ngoại cũng có vào Hà Bắc đâu, cái này lại vui nữa, Vua Tống chết nhát sợ hãi lừa dân Hà Bắc ta đến Hà Nam rồi bỏ đói lăng nhục, cái này Lưu Tú Tài ngươi biết rõ không kể nữa”

“ Sau đó Tế Nam Bá Lưu Hữu Tài không chịu nổi Hoang Đế Tống bội tín bất nhân bất nghĩa nên dấy binh ở Bộc Dương một đường đánh tới Tế Nam, quân Quách Quỳ chạy đến muốn giết năm mươi vạn nghĩa quân là người Hà Bắc ta.”

“ Lưu Hữu Tài Tế Nam Bá cầu viện Liêu Đông Vương, Liêu Đông Vương không đành lòng thấy dân Hà Bắc chịu khổ nên vào Hà Bắc bình loạn. Nói chung chẳng có người Hà Bắc nào bị Liêu Đông Vương giết cả , trừ vài kẻ hỗn láo trộm cướp mà thôi”

“ Nay Hà Bắc đã yên cho nên Đại Vương lệnh chúng ta qua sông đón con em Hà Bắc về cố thổ, không về còn chờ ở đây mùa đông chết rét sạch? Không về còn ở đây cho người Hà Nam ức hiếp?”

A Ngưu giảng lại câu truyện một lần, nghe có vẻ hơi sai sai, nhưng lại hợp lý, tìm mãi không thấy sai ở đâu.

Ở đây người nhiều, một truyền mười mười truyền trăm, bắt đầu có dị bản , dị bản là theo bản tâm người mà dị thành, thường là tâng Liêu Đông Vương nhân đức tận trời còn Hoàng Đế Tống là ác nhân vô cùng. Lưu dân Hà Bắc chịu đủ tủi nhục, khổ cực họ đến chết còn không sợ sợ gì nữa. Ở đây thêm ba tháng đến chính Đông là chết cả rồi còn đâu.

Nay có người làm chủ cho họ, mà người làm chủ lại cực cường , nhìn quân quân Liêu Đông hoành tráng diễu võ dương oai, quân Tống thì như mèo hen sợ hãi nấp trong thành. Mạnh yếu quá tương phản. Đám người Hà Bắc sợ gì không bàn tán.

“ Mẹ kiếp Liêu Đông Vương”

Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn làm kinh hãi mọi người, lúc này dám đứng giữa đám Hà Bắc binh cùng Hà Bắc dân mad chửi Liêu Đông Vương, kẻ này quá gan.

Xoẹt xoẹt xoẹt....

Đao ra khỏi vỏ, đám Liêu Đông binh gốc Hà Bắc, không phải nói là đám kỵ binh Bắc Nguyên gốc Hà Bắc bạt đao mắt tràn ngập sát khí tìm kiếm.

“ Là thằng chó nào dám chửi Đại Vương có ngọn bước ra, tao chém mày nát nhừ” một tên hãn binh Bắc Nguyên- Hà Bắc quát lớn.

“ Là ông đây chửi, Khốn kiếp Liêu Đông Vương, Khốn Kiếp Liêu Đông Vương, ông đây chửi ngàn lần hu hu hu”

Người chửi mắng xông ra, hắn là một tráng hán cao lớn nhưng thân thể đã gầy dộc vì thiếu ăn, có thể thấy kẻ này đã từng là một người có sức mạnh không tầm thường, khung xương quá lớn, quá chắc chắn.

“ Chơ chết bại hoại Hà Bắc người, Liêu Đông Vương nhân nghĩa , không có ngài người Hà Bắc đã mười chết tám chín cả rồi, ngươi dám chửi ta chém ngươi” Tiểu Cẩu cầm đao xông tới.

“ Ta cứ chửi.. khốn kiếp Liêu Đông Vương, hắn dừng chân tái ngoại tám tháng làm chó gì, hắn vào Hà Bắc sớm hơn thì con trai ta đã không đói ăn mà chết, vợ ta đã không bị bắt đi làm kỹ nữ... mẹ kiếp ta chửi đấy. Tại sao Liêu Đông Vương lúc này mới vào Hà Bắc... tại sao hắn không vào sớm hơn ... hu hu hu... giết ta đi.. ngươi giết ta đi...”

Tráng hán quỳ dưới đất hai mắt huyết lệ gào khóc, hắn không thiết sống nữa rồi, nhà cửa tan nát, vợ con không còn. Hắn hận, hận Liêu Đông Vương chần chở ở tái ngoại không vào Hà Bắc sớm hơn...

“ Cha ... cầu xin không giết cha ta”

Một tiểu cô nương người như que củi quần áp rách rưới bẩn thỉu đang liêu xiêu đi tới che trước phụ thân nàng...

Tiểu Cẩu giơ đao lên, ánh đao lấp loé hàn quang, nhưng hắn không hạ xuống được, vì... hắn cũng đang nghĩ, nếu Liêu Đông Vương nhập Hà Bắc sớm hơn vài tháng, nếu hắn có thể qua sông sớm hơn vài tháng thì cha mẹ hắn vẫn còn đúng không? Em gái hắn không bị bắt đi đúng không.
— QUẢNG CÁO —


Tiểu Cẩu cũng khóc...

Cả mấy ngàn lưu dân Hà Bắc bắt đầu khóc theo, không ai dâm chửi Liêu Đông Vương, nhưng họ vẫn là oán trách Liêu Đông Vương vào Hà Bắc quá muộn.

“ Các vị các vị hương thân phụ lão nghe ta nói một lời. Liêu Đông Vương hẳn là có cái khó của ngài, thân không làm cá làm sao biết cá vui? Chúng ta không đứng ở vị thế của ngài làm sao biết ngài khó. Oán trách Liêu Đông Vương là sai lầm. Lúc này quan trọng nhất là ổn định tình hình cứu chữa người ốm đau, chăm sóc trẻ em yếu nhược. Rồi lại cả việc đòi lại công đạo cho người Hà Bắc. Liêu Đông Vương nhân nghĩa đến đón chúng ta, giờ chúng ta oán trách là trái đạo làm người là lấy oán trả ân”

Lưu Tú Tài lúc này đứng ra chạy đông chạy tây khuyên bảo, học theo hắn còn có mấy người hiểu biết có chút học hành biết chữ cũng tham gia khiến cho quần tình an ổn lại. Đám người Hà Bắc nghe điều phải thì cũng xấu hổ vô cùng không dám oánh trách nữa.

Đúng lúc này một chiến mã cao lớn đến bên Lưu tú tài.

“ Ngươi rất khá” Người lên tiếng là Ngô Khảo Trung con trai trưởng của Ngô Thường Lâm, Ngô Thường Lâm là vị con thứ ba trong nhà gọi Lý Thường Kiệt Đại ca , gọi Ngô Thường Hiến Nhị Ca.

Sau khi Ngô Thường Hiến bị cách chức tộc trưởng thì Ngô Thương Lâm lên thay, nhưng Lâm lên thay chỉ là biểu tượng che mắt bên ngoài, thực tế công to việc lơn vẫn là Kiệt cùng Hiến chỉ đạo. Ngô Khảo Tích vẫn là đời sau tộc trưởng nhân tuyển.

Ngô Khảo Trung ở Long Trung không nổi bật, hắn chỉ tính là trung bình khá văn võ đều được đào tạo bài bản. Lần này vì hỗ trợ Ngô Khảo Ký không ít con cháu kiểu như Trung đi theo Tích đến Hoa Bắc.


Trung ở Thăng Long hay ở Ngô gia đều khó xuất đầu, nơi đây đất địa linh nhân kiệt, tài năng người chạy đầy đất, không có chỗ cho Trung múa may.

Nhưng đến Hoa Bắc trong điều kiện Ký và Tước đều khan hiếm nhân tài thì Trung dĩ nhiên được trọng dụng, lại là người nhà nên được tin tưởng giao nhiều việc quan trọng.

Lần này xuất quân Hà Bắc, chủ soái là Hô Luân Bối Đa , lão tướng Liêu Đông đi theo Tước từ ngày đầu. Tả Phó tướng Hoàng Nhan Thác Bạt Lý , Hữu Phó Tướng dĩ nhiên là Trung rồi.

Nhiệm vụ của Trung là hậu cần cùng an trí người dân Hà Bắc, đánh đánh giết giết đã có Hô Luân Bối Đa và Hoàng Nhan Rùa Đen. Hai thằng này đánh nhau điều binh thì được, để lo chuyện dân chính... không có cửa.

Trung vẫn là thừa hưởng gien tốt nhà họ Ngô, cao lớn anh tuấn, tuổi cũng chỉ hai sáu tương tương Ký ca.

Nhìn thấy Khảo Trung khí chất phi phàm Lưu Tú tài vội chắp tay.

“ Tại hạ , Lưu Hữu An tự Chính Học xin ra mắt đại nhân”

Khảo Trung cũng không làm giá mà nhảy xuống ngựa đưng đó.


“ Nghe nói Chí Học là tú tài?” Khảo Trung cười cười mở miệng hỏi như đang nói chuyện phiếm cùng người quen.

“ Thưa đúng, học sinh đỗ tú tài năm Hi Ninh thứ sáu” Lưu Hữu An một bên khiêm kính.

“ Lưu Tú tài thất kính thất kính” Khảo Trung đáp lễ, thằng này nho khí hơi nặng nếu gặp phải Ký ca chắc bị chỉnh một chập rồi.

“ Tại Hạ Ngô Khảo Trung tên tự có điểm trùng hợp Học Viễn, chúng ta lấy thân phận học sinh cùng đàm đạo tốt rồi, Chí Học huynh theo ngài, nên an trí chỗ này người Hà Bắc ra sao?”

Khảo Trung bắt đầu dò hỏi.

Lưu Hữu An lúc này vẫn khiêm cung một bên : “ Thư đại nhân, theo học sinh thì vẫn là thống kê hai chữ quan trọng. Thống kê có bao nhiêu người, già trẻ bao nhiêu, bệnh tật bao nhiêu người, có bệnh truyền nhiễm không , nếu có cách ly. Từ đó thống kê ra lương lực, vật tư cần thiết để có thể hồi hương . Sau đó lại cần xây dựng một đội ngũ giữ trật tự trong nhóm người tương tự như quan sai nha môn, giải quyết tranh chấp, giải thích thắc mắc, phân phối vật phẩm công bằng...”
— QUẢNG CÁO —


Lưu Hữu An thao thao bất tuyệt nói một đống lớn giải pháp, nghe khá hoàn chỉnh.

“ Chí Học huynh có ý tứ tới Bắc Nguyên làm quan?” Khảo Trung cười cười.

Nhiệm vụ của hắn lúc này đi Hà Bắc rất rất quan trọng , đó là sàng lọc nhân tài đem về Hà Bắc.

“ Bắc Nguyên?” Lưu Hữu An ngẩn ngơ.

“ Là Đại Vương nhà chúng ta sẽ nối liền Liêu Đông Hà Bắc hợp làm một xây dựng nên Bắc Nguyên Quốc , từ đây tái ngoại cùng qua nội làm một nhà , không còn cảnh hàng năm tái ngoại thảo nguyên người xung đột cùng quan nội người”

Khảo Trung cười cười nhẹ nhàng giải thích.

“ Là Liêu Đông Vương nhân nghĩa, học sinh thay mặt Hà Bắc người cảm tạ ân đức Liêu Đông Vương.. à không Bắc Nguyên Bệ Hạ, học sinh nguyện ra sức khuyển mã”

Lưu Hữu An không ngu, hắn đầu nhập lúc này là lúc Bắc Nguyên lập quốc nhân tài khan kiếm cỡ tua tài như hắn sẽ leo leo được rất cao, tuy không sánh được với đám công thần khai quốc đánh thiên hạ. Nhưng về lâu về dài thì... chưa biết. Đánh xuống quốc gia phải trị quốc nhé, đám thảo nguyên lưng ngựa trị quốc được? Lưu Hữu An hắn không tin. Với tư cách lão thần trị quốc đời đầu... Lưu Hữu An mộ tổ bốc khói khi ngặp được vị này. Nghe tên cũng là Ngô Khảo.. rất giống tên huý của vị Liêu Đông Vương kia. Không anh em cũng họ hàng. Lần này Lự gia phát.

“ Tốt rồi, lần này nạn dân Hà Bắc chết quá nhiều, thổ địa nếu dựa theo cũ khế ước mà phân chia thì có nơi sẽ chẳng bóng người mất , vả lại nếu dựa theo tìm người về trốn cũ sẽ cực tốn kém và phí thời gian. Mùa Đông thì sắp đến rồi.”

“ Trước khi ta đến đây Vương huynh đã dặn dò, người Hà Bắc lưu dân, cùng thôn cùng vùng thường có xu hướng tụ lại bão đoàn cho nên nếu gặp đơn vị lưu dân trên dưới hai trăm thì lập thành thôn, năm trăm lập trấn, hai ngàn đổ lên lập huyện. Tính từ Bộc Dương đi đến Bắc Bình Tế Nam mà an trí. Cho nên nhóm của Chí Học huynh có lẽ hơn ba ngàn sẽ an trí tại Bộc Dương Huyện. Chí Học huynh có bằng lòng làm Huyện Lệnh Bộc Dương?” Khảo Trung cười nói.

“ Vương huynh, bổ nhiệm Huyện Lệnh, ta gặp thần tiên gì thế này” Lưu Hữu An sóng to gió lớn trong lòng suy nghĩ.

“ Học sinh dĩ nhiên nguyện ra sức , nhưng mà không có ý chỉ của Bệ Hạ...”

Được lắm thằng nhãi họ Lưu muốn ăn chắc mặc bền đây mà. Khảo Trung cười thầm, trò ma mãnh này... còn thấp.

“ Ở đây ta có chiếu bổ nhiệm tạm thời Huyện Lệnh của Vương huynh ban cho, tất nhiên chính thức bổ nhiệm cần về Hà Bắc gặp mặt Vương huynh xem xét, nhưng chỉ cần làm tốt công việc xắp xếp dân chúng về Hà Bắc ta nghĩ giữ tạm thời đến chính thức bổ nhiệm rất mong manh” Khảo Trung cười, làm việc với bọn trí thức rất mệt đầu, trong não bọn này luôn ma mãnh đủ trò, Tước ca dặn cấm có sai.

“ Hạ quan đội ơn Thánh Thượng”

Vãi cả Lưu Hữu An hướng ngay về phương bắc khấu tạ. Thật là kẻ cơ hội.

Cỡ như Lưu Hữu An ở Đại Tốn còn phải rất rất lâu phấn đấu , thi cử mới lên được huyện lệnh, đôi khí không thể lên được, lý do sẽ nói sau. Cho nên khi có được cơ hội này hắn sẽ ngay lập tức nắm lấy. Hướng phương bắc lạy dài nịnh hót, là để cho vị em trai hoàng đế Bắc Nguyên nhìn đấy.

Khảo Trung vẫn bộ mặt tươi cười lấy từ túi da một đoạn công văn điền tên Lưu Hữu An vào rồi giao cho hắn một con dấu Bộc Dương huyện lệnh.

“ Về phần Huyện Thừa , Chủ Bạ, Đồng Tri thì Lưu Tri Huyện hẳn là biết những người có học , biết chữ trong nhóm này. Xin mời ngài tập hợp bọn họ lại cho mỗ hỏi han một hai?” Khảo Trung nói rõ lập trường của mình, hắn không dựa vào Lưu Hữu An tiến cử mà muốn tự mình khảo thí.

Lưu Hữu An toát mồ hôi, may mà lúc nãy hắn nhanh trí đứng ra an ủi nhân dân cho nên lọt mắt vị này mà cầm vào tay chức Tri Huyện, mẹ nó cỡ tú tài nghèo như hắn tròn đám này còn có ba người, mà có tên còn ma mãnh hơn cả Lưu Hữu An hắn. Kém chút thì mất cơ duyên, vẫn là Lưu gia mộ tốt, về Hà Bắc việc làm gấp là đem mộ tổ tiên chuyển về Bộc Dương thờ cúng rồi.... phù phù