Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 269: Vương Mệnh Không Thể Cãi




“ Anh rể ngươi tại sao không dẫn binh thần tốc lao đến Tế Nam? Binh quý thần tốc nhé” Hoàng Nhan A Cốt Đả vừa ôm lấy mũ giáp vừa lên tiếng phát biểu, hắn biết mình mở miệng thế nào cái đầu này cũng bị sưng, vị anh rể Đại Vương này dù nói đúng hay nói sai đều tìm cớ gõ đầu hắn giống như có thù với cái trán của hắn vậy. Cũng may hành quân đánh trận nha, trán bóng loáng cạo đầu một nửa cho dễ đội mũ sắt, lại có thêm một lớp vải độn buộc trên đầu giảm sóc, cho dù anh rể là thần thông cái thế cũng gõ không đặng.

“ Ngu ngốc” Ngô Khảo Tước một bên thúc ngựa nhìn đáng vẻ của Hoàng Nhan A Cốt Đả cảm thấy thằng này quá ngu.

Ầy, cái cảnh tượng này sao giống giống một cái gì đó, xem nào, hình như là Đại bá hauy gõ nhị ca như vậy.

Nhị ca cũng có lúc ôm mũ sắt tham gia ý kiến kết quả đâu.

Để nhớ lại coi.

Boong.

Cán đao chạm vào mũ sắt con mẹ nó âm thanh thật vang dội.

Hoàng Nhan A Cốt Đả hai mắt đảo mòng mòng, tai ù đặc một mảng, trời đấy quay cuồng, may mà thằng lỏi này từ nhỏ sống trên lưng ngựa nên phản ứng tức thời rạp mình ôm lấy cổ ngựa mà thở dốc.

“ Đại Vương, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi cả ngày năm lần bảy lượt bắt nạt ta coi gì là anh hùng?”

Hoàng Nhan A Cốt Đả mặt mày méo mó hai mắt ướt nhẹp gào thét.

“ Á à, còn muốn gào, ngươi muốn tạo phản” Ngô Khảo Tước trợn mắt rồng uy nghiêm soi mói.

“ Hê hê … phản cài gì phản, cả thế giới thảo nguyên phụ ngài ta vẫn đi theo ngài đâu, ngài là thần tượng duy nhất của ta.” Hoàng Nhan A Cốt Đả khệch khệch nhe răng nhũn nhũn nói.

“ Nhớ lời ngươi nói hôm nay, Cốt Đả ngươi không phụ Tỉ Phu thì cả đời này ngươi chờ đó vinh hoa phú quý đi, ngươi chỉ cần có ý phụ Tỉ Phu, dù ngươi chạy đến chân trời cũng không thoát được bàn tay của ta” Khặc khặc, Ngô Khảo Tước cười lớn.

“ Hoàng Nhan nhóc con, đánh ngươi đó là tiền công, ta dạy ngươi hành quân bố trận, mưu tính vạn phu không thể không công đúng không. Tỉ ngươi gả cho ta đó là chuyện tình duyên tương nguyện không được xem là công, nhà ngươi thì nghèo đến ta cũng mặc cảm lấy của cải của ngươi, suy đi nghĩ lại đánh ngươi xem như trả công rồi” Ngô Khảo Tước cười cười , gương mặt anh tuấn, làn ria mép như đao ngước mặt hứng cương phong vồ vập mà lao đi.

Anh tuấn, tiêu sái, hào sảng , khí phách, hắn chính là nam tử mà mọi đóa hoa thảo nguyên dù là kiêu ngạo nhất chỉ cần nhìn qua sẽ gục ngã, hắn chính lã Khả Hãn trong Khả Hãn của thảo nguyên cao xanh.

“ Ây Ây, Đại Vương anh rể ngươi nói không giữ lời, ngươi đánh ta rồi vậy phải nói ta sai ở đâu” Hoàng Nhan A Cốt Đả ra gioi lao theo Đại Vương của lòng hắn.

“ Binh pháp trên giấy là chết, người là sống, dụng binh biến hóa đa đoan, ta không nói là đọc sách không tác dụng mà là đọc sách để có tri thức nhưng không được cứng nhắc theo từng chương từng mục. Ví như binh quý thần tốc, nhưng binh giả quỷ đạo giả, hành binh phải thực thực hư hư không thể cho địch đoán biết được. Hai chữ bí mật dụng binh, binh kỳ xuất ý cũng quan trọng đâu kém. Cho nên đó là một ví dụ, dụng binh không phải một câu hai chữ mà là tập hợp của rất nhiều phương án”

“ Ví như lần này đối thủ của chúng ta là ai?” Ngô Khảo Tước khảo nghiệm Hoàng Nhan A Cốt Đả, nhưng một đám chúng tướng trẻ tuổi xung quanh đang vểnh tai lên nghe, thúc ngựa lại gần, nhoài người trên ngựa. Bọn này không ngu, Đại Vương dụng binh quỷ dị ai cũng đã thấy, một câu hai chữ của ngài nếu học được cho tốt đủ để làm một cái bản lĩnh giữ nhà nhé.

“ Là người Tống” Một tên trẻ tuổi em rể lên tiếng, thằng này là người Mông cổ phía Tái Bắc rất xa tên Hốt Tôn Đài.

“ Không đến lượt ngươi nói, là Quách Quỳ người Tống danh tướng bách chiến cùng Đại Liêu người hiểu rõ kỵ binh thảo nguyên” Một tên em rể người Hồi Hột tên Mạch Ca Lượng Cát tranh lanh lên tiếng. — QUẢNG CÁO —

“ Đây ta ta dạy tất cả các ngươi, sau này mỗi đứa sẽ là đại tướng giúp ta giữ một vùng đất đai cho nên được phép nói tất cả, nhưng mà… khặc khặc… cái này dạy dỗ cần trả công” Ngô Khảo Tước cười quỷ dị.

“ Đại Vương anh rể gõ đi” Mạch Ca Lượng Cát tháo mũ giơ trán dô trước mặt, cái thằng này không ngu, hắn đã thấy Hoàng Nhan A Cốt Đả đội mũ sắt trốn được gõ trán nhưng mà ăn một chuôi kiếp gần ngất xỉu, Chẳng ai ngu mà chọn con đường thứ hai cả, gõ trán đau nhưng chịu thấu nha.

“ Tướng quân người Tống dù giỏi hay tồi đều có một đặc điểm gì” Ngô Khảo Tước thăm hỏi tất nhiên tay không ngớt gõ một hồi. Cái thú vui này hắn đột nhiên có, bỏ không được.

“ Ai”



“ Ôi”

“ Đau”

“ Mẹ”

“ Thằng nào chửi bậy”

…………………..

Đám trẻ nhao nhao đáp lời, nào là kỵ chiến tồi, bộ chiến khoogn chịu được một kích, nhưng làm con rùa rụt đầu trong thành rất cừ.

“ Các ngươi sai, không nên đánh giá thấp địch nhân, luôn phải coi địch nhân cao một chút để tránh phạm sai lầm” Ngô Khảo Tước lại gõ, đây là cảnh tỉnh sự khinh thị trong lòng đám nhóc này với đối thủ tương lại của Nguyên Liêu Đại Quốc.

“ Tống tướng quân luôn có một điểm yếu trí mạng đó là bị triều đình Tống đám văn quan can thiệp quân vụ, can thiệp rất sâu”

“ Lần này ta bố trí tầng tầng lớp lớp hỏa mù che mắt đối thủ, nhưng vẫn chưa chắc lừa qua được cáo già họ Quách, các ngươi đừng há mồm. Người thông minh ắt có kẻ thông minh hơn, dĩ nhiên ta chưa thấy ai thông minh như nhị ca của ta Đông Hải Vương khặc khặc” Ngô Khảo Tước cười lớn

“ Đã không chắc lừa được đối phương tại sao Đại Vương lại lề mề tiến chậm” Hoàng Nhan A Cốt Đả dám chịu đau, giơ trán cạo bóng loáng của mình ra hỏi.

“ Cộp”

“ Không chắc lừa được nhưng vẫn phải bí mật hết sức có thể, đó là hành quân tập kích quan trọng nhất sự vụ. Người Tống tướng ở bên ngoài luôn bị triều đình chỉ đạo. Họ Quách dù không bị ta lừa nhưng chắc chắn vẫn phải chi quân về phòng thủ Trịnh Châu. Các ngươi nghĩ, đám rùa già cha của các ngươi chuẩn bị thuyền bè vượt sông, đám ngu ngốc quyển quý ở Biện Kinh chẳng lo đến bạc tóc mất ăn mất ngủ. Đám con rệp chỉ bo bo giữ mình ấy quan trọng gì Tế Nam sống chết, bọn họ sống chết an toàn mới là quan trọng nhất. Ta đi từ từ là để tin tức Liêu Đông ta chuẩn bị vượt sông đến tai Biện Kinh đám người, đám này chẳng không ép Quách Quỳ chia binh phòng thủ Trịnh Châu. Họ Quách dám nói một tiếng không thì ngày hôm sau bêu đầu nơi công doanh lại có một họ Mã, họ Hồ lên thay thế vị trí chủ soái, rồi lại cũng chia quân mà thôi”

“ Ở đây muốn nói tuy cùng một tình huống giống nhau nhưng đối thủ khác nhau thì vận dụng mưu kế khác nhau. Ví như lúc này ở Tế Nam là quân của Gia Luật Tuân Đại Liêu thì chúng ta sẽ làm gì?”

Ngô Khảo Tước lại hỏi.

— QUẢNG CÁO —

“ Trong đêm bí mật rời doanh, ngày đêm bôn tập đánh bất ngờ Tế Nam, lúc này dùng binh quý thần tốc sách lược” Hoàng Nhan A Cốt Đả cào lớn.

“ Nói rất đúng”

“ Cộp”

“ Ái ôi, tại sao nói đúng cũng bị đánh” Hoàng Nhan A Cốt Đả đau đến chảy nước mắt.

“ Đấy là bản vương thưởng vì ngươi nói đúng… mau đi thôi, khặc khặc khặc”

Đây là trần trụi kiếm cớ gõ đầu trẻ nhỏ, nếu như Ngô Khảo Ký ở đây chắc phải há mồm kinh dị. Vị Kim Thái Tổ Hoàng Nhan A Cốt Đả lừng lẫy cả Trung nguyên lúc này lại bị bạo lực dạy dỗ đến vậy, lúc này lại thể hiện sự trung thành không thay đổi đối với đệ đệ hắn. Thế giới này hẳn không phải thế giới mà Ngô Khảo Ký biết trước đây rồi.

Tế Nam vùng, Tống quân đại doanh.

Đúng như Ngô Khảo Tước dự đoán, chiếu lệnh cần vương của Triệu Húc Tống Thần Tông đã đến nơi.

Không ngoài Ngô Khảo Tước dự đoán, đám người ở Biện Kinh quá lo sợ khi mười vạn đại quân thổi phồng thành hai mươi vạn đại quân chỉ cách Biện Kinh Thành Phủ Khai Phong hơn hai trăm dặm. Ai chịu nổi áp lực đó? Cho nên Tế Nam có là vùng đất có chiến lược quân sự quan trọng cũng kệ mẹ nó, lúc nầy ai đi quản thì quản, Triệu Húc ta không quản, Vương An Thạch ta không quản, Tư Mã Quang ta cũng không quản. Chúng ta chỉ quản an nguy của Biện Kinh.



Chạy, nói đùa gì đó là quốc thể, vua quan Đại Tống chạy khỏi Biện Kinh thì còn gì là quốc thể. Ở mệnh không bảo toàn, nếu thành Biện Kinh cáo phá chỉ có chạy đằng trời, Kỵ binh Liêu Đông tới lui như gió, đám người tái ngoại thậm chí có thể vừa ngủ trên lưng ngựa vừa truy đuổi, chạy sao thoát?

Ở thì sợ, chạy thì nhục, cho nên chỉ có thể điên cuồng soạn chiếu cần vương gửi đi khắp nơi.

Triệu Tiết đang đấm nhau ở Hàng Châu với Nam Mân Vương gia, tính toán nếu muốn về kinh sư cần vương cần đi qua Hợp Phì, vòng lên Kiến Nghiệp, xuôi theo Tô Châu lái vào Thương Khâu, chặng đường lến đến gần ba ngàn dặm, lại toàn là bộ binh, bốn tháng chắc gì về tới.

Trương Phụ đang cự với Đông Mân Tây Mân ở Trường Sa, nơi đó lại càng xa hơn nữa, địa hình toàn đồi núi chập chùng, sáu tháng chắc về đế Kinh Sư hốt xác Triệu Húc là vừa.

Tây An quân đang kháng cự Thổ Phồn có vẻ gần nhưng đám quân sĩ đó phân nửa lại là người Khương, ai dám cho bọn hắn về Kinh? Muốn có một phiên bản Đổng Trác thời Tống không?

Các lộ binh mã địa phương thì ối zời ơi, đấy là nông dân cầm đao kiếm, gọi về cần vương vẫn gọi nhưng hi vọng bọn họ bảo hộ Kinh Sư là không thể.

Triêu Húc khóc, thề nếu Quách Quỳ về chậm hắn chém cả nhà họ Quách, ấy là thề trong lòng mà thôi.

Nhưng lời lẽ trên chiếu cần vương rõ ràng rất nặng nề nghiêm trọng thúc dục, không thể không ngay lập tức đưa binh về Cần Vương.

“ Ta còn làm tướng làm Soái để làm gì?”

Quách Quỳ sau khi nhận chiếu cần vương thì tự nhốt mình trong lều chướng mà đập phá phát tiết một hồi. — QUẢNG CÁO —

Hắn đẫn binh Tây Lộ muốn chặn đứng đường tiến của Ngô Khảo Tước thì bị gọi về Tế Nam, hắn chân ướt chân ráo chạy đến Tế Nam chưa kịp làm gì thì chiếu cần vương lại kêu hắn về Trịnh Châu.

Mấy vị ở Biện Kinh thực sự nghĩ hành quân là cái trò mấy vị cắm cắm mấy lá cờ trên bản đồ, cắm một cái là quân ta có thể na di đến nơi kháng địch đối trận?

Hành quân cần có sách lược, cần một chữ ổn trong đó, mỗi lần điều quân cần suy tính chuẩn bị lương thảo, quân nhu, doanh trại tiếp tế, thậm chí mỗi ngày đi đến đâu đi qua địa hình nào đều phải suy tính kỹ lưỡng để vừa cân bằng sức chiến đấu không tiêu hao quá nhiều, lại vừa không ảnh hưởng tốc độ hành quân.

Là người không phải máy, đám quân này của Quách Quỳ đã đi từ Thái Nguyên đến Bắc Bình, lại từ Bắc Bình vòng qua An Dương tới Tế Nam, nay lại từ Tế Nam muốn về Trịnh Châu, chỉ cần chạy thôi đã chết mệt, không cần đánh nhau với người Liêu Đông cái gì nữa.

Hành quân đâu đơn giản là cắm cờ?

Lại nói trước kia khi hành quân qua mỗi quận mỗi huyện sẽ có thám báo đi trước báo tin, quận huyện sẽ dùng dân phu xây sẵn doanh trại cho quân đến nghỉ ngơi sau đó lại di chuyển.

Nhưng lúc này Hà Bắc lấy đâu ra dân phu?

Một ngày đi đến nửa ngày phải dừng lại xây doanh trại, không xây doanh mà dã ngoại ngủ thì nói thẳng quân Liêu Đông ập đến chẳng cần chém giết gì chỉ cần hù dọa một cái thì bộ binh cả đám loại tung phèo tự dẫm nhau mà chết rồi.

Quách Quỳ không thể không phát tiết, hắn là ủy khuất tướng quân, hắn tận trung báo quốc nhưng …. Hắn có được thoải mái tận trung hay không? Cứ đánh trận kiểu này Quách Quỳ hắn có là thiên thần hạ phàm cũng chịu đựng không nổi.

“ Hạ lệnh, kỵ binh ngày đi trăm dặm, vừa thám thính tình hình vừa thanh tước trước mặt cho trung quân. Liên tục giữ thám mã liên lạc trung quân. Cao Tuấn tướng quân xin đừng phụ sự kỳ vọng của … của … triều đình” Quách Quỳ không thể không chán nản ra lệnh.

“ Bộ Binh chia làm hai doanh, một doanh phòng thủ Nghi Lâm nhìn chằm chằm Tế Nam, Lý Hiến tướng quân xin cẩn trọng làm đầu, giữ vững Nghi Lâm, nếu gặp khó khăn cấp báo sáu trăm đặm cho bản tướng:

“ Trung quân còn lại theo ta xuôi Nam Cần Vương, tiên phong bộ binh Lưu Xương Ngạc. Tả quân Lý Phụ Khuê, Hữu quân Chủng Ngạc tướng quân. Hậu quân Tô Tả Võ, tất cả chúng tướng nghe lệnh trong ngày nhổ trại xuất phát”

“ Đại tướng quân, khinh xuất như vậy điều quân, một ngày toàn quân động, chúng ta sao tránh nổi loạn” Cao Tuấn và chúng tướng vội khuyên can.

“ Vương mệnh khó cãi a” Quách Quỳ thở dài ngồi bên Tướng ỷ gương mặt như già đi mười tuổi vậy.