Đúng như Ngô Khảo Tích đã giải thích rõ. Quách Quỳ ba mươi vạn quân đây là thông tin tìn báo xác thực từ Trịnh gia mang tới.
Quách Quỳ dĩ nhiên là danh tướng lại hiểu rõ người Liêu, hắn đánh với quân Liêu cả đời cho nên chẳng lan gì cách đánh Kỵ binh đồng đoàn của Liêu Đông quân.
Liêu Đông quân thiện dã chiến, nhưng công thủ thành thì là hạng bét, ngay cả khi được Ngô Khảo Ký buff tới bên các chiến trang công thành cũng chẳng thay đổi được điều gì. Cái này ăn sâu vào máu người thảo nguyên rồi.
Phụ nữ thảo nguyên có thể sinh con trên lưng ngựa, đứa nhỏ thảo nguyên biết cưỡi ngựa trước khi biết đi, trong chiến trận xuống lưng ngựa là người thảo nguyên mất đi năm phần tự tin rồi, chưa đánh đã yếu đi phân nửa.
“ Đại Vương, nhất định phải đi hướng Hàm Đan sao? cái này Bắc Bình, Thạch Gia Trang chúng ta đều một đường đánh thẳng, thành trì không hạ mà chỉ vòng qua quân Tống đồn trú nơi này có thể bất kỳ lúc nào cũng xuất binh chặn đánh hậu đạo của chúng ta, nếu chuyện đó xảy ra thì chúng ta sẽ là cô quân trong lòng Hà Bắc, tiến không thể vượt Hoàng Hà, lui không thể về tái ngoại. Kính xin Vương gia nghĩ lại”
“ Kính xin Vương Gia nghĩ lại”
Cả một đám Thiên Phu Trưởng, Vạn Phu Trưởng của quân Liêu Đông lúc này liều chết can dán Ngô Khảo Tước.
“Hoàng Nhan A Cốt Mẫn, Hô Luân Bối Đa, các ngươi cũng thấy rõ bản vương một đường ngắn nhất trực chỉ Kinh Sư của Đại Tống là sai?”
“ Nô Tài không dám, nô tài chỉ xin Vương Gia suy nghĩ lại, lần tiến công này vô cùng nguy hiểm Vương Gia thân thể đáng quý vạn phần không nên mạo hiểm tiến tới, ý của Nô tài đón là Vương Gia xin ngời tạm lui trấn giữ Tường Thành, việc công phạt Biện kinh hãy để lại cho chúng lão Thần liều chết, chúng ta nguyện không phụ kì vọng của Vương Gia, sẽ đón được Thế tử về Đại Mạc”
“Hô Luân tướng quân nói có lý, xin Vương gia về Bắc Bình chủ trì chiến cuộc ở đó, nếu có bất ngờ vẫn có thể lui về thảo nguyên”
Hoàng Nhan A Cốt Mẫn quỳ rạp trên đất cầu khẩn.
Ngô Khảo Tước nhìn một đám cha vợ quỳ rạp dưới chân còn ngoan hơn cho cún mà cảm thán.
Nhị ca đúng là nhị ca, một đạo mệnh lệnh khiến toàn bộ Liêu Đông không dám hé răng một tiếng kêu rên phản đối.
Việc lập Thế Tử khiến hậu cung của Khảo Tước hắn loạn như cào cào, năm ngày một trận cào cấu nhau, mười ngày một trận các vị mĩ nhân thảo nguyên động võ động cước. Nhưng một đạo ý chỉ từ Hoa Đông Hải truyền tới đã dập tắt tất cả. Một đạo ý chỉ khiến Trịnh gia đang lưỡng lự cũng nhảy cẫng lên quyết tâm đập nồi dìm thuyền lao vào vũng bùn này.
Ngô Khảo Ký theo Ngô Khảo Tích ý tưởng mà phong Ngô Gia bảo làm đích.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Ngô Khảo Ký có bản thân ý tưởng hắn lúc này không hoàn toàn dập khuôn nghe theo Ngô Khảo Tích làm việc.
Đúng thật Ngô Khảo Ký ép Ngô Khảo Tước phong cháu hắn Ngô Gia Bảo làm đích, nhưng không phải làm Liêu Đông Vương Thế Tử là là làm Nguyên Liêu Thái Tử.
Khốn nạn Ngô Khảo Ký lại dở trò khôn vặt, không xây được nhà Kim hắn xây luôn nhà Nguyên, nhưng không phải Nguyên Mông mà là Nguyên Liêu.
Ngô Khảo Ký đã mệnh lệnh rõ trong cái gọi là Chiếu thư. Lệnh quân Liêu Đông phải đánh hạ toàn bộ Hà Bắc sau đó lấy Bắc Bình làm Đại Đô xây dựng Nguyên Liêu Đế Quốc, Mệnh Ngô Khảo Tước làm Đại Hãn, con trưởng Ngô Gia Bảo làm Thải Tử Đại Hãn, mấy đứa con thứ đều được phong Tiểu Hãn mỗi đứa sau khi lớn lên sẽ cai quản một vùng đất phong.
Liêu Đông, Đại Mạc phía Bắc bị Ngô Khảo Ký vẽ mấy cái vòng tròn, mỗi vòng tính là một lãnh địa của đám con thứ của Liêu Đông Vương. Cái chết tiệt bản đồ này không quan tâm mảnh đất đó đang thuộc về ai cai quản, không thuộc về Nguyên Liêu đúng không? Đám cha vợ của Ngô Khảo Tước còng lưng ra roi đánh trận thôi, đánh thắng, cháu ngoại các ngươi được xưng hãn, bộ tộc các ngươi một bước lên tiên, đánh thua thì cam chịu đi.
Một đạo chỉ lệnh khiến cho ngay cả Ngô Khảo Tích cũng choáng váng.
Đây là cong mẹ nó thằng anh chưa lên Đế ở Đại Việt, thằng em út đã ở mạt bắc xưng đế.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại chuyện này... không phải không được nha.
Xung quanh Liêu Đông có mấy thế lực? Tống, Liêu , Triều Tiên , Nhật Bản thì hơi cách xa, Mạt Bắc các bộ lạc lớn nhỏ.
Ai lúc này có thể phản đối Liêu Đông Vương xưng Đại Hãn, dường như là không có.
Đại Liêu đã bị đánh cho tàn, quý tộc Đại Liêu phần lớn ngỏ ý muốn đầu hàng Liêu Đông chỉ xin được giữ lại lãnh địa và quyền cai quản bộ lạc. Đại Liêu vương triều có mấy người năng thần đều là bại tướng của anh em nhà họ Ngô, bọn chúng thà liều mình đánh Thái Nguyên, cũng không dám quay lại Thượng Kinh tranh dành vương trướng cùng anh em họ Ngô.
Trận pháo khích siêu kinh điển của Ngô Khảo Ký ở Thẩm Châu trận chiên đã khiến Gia Luật Tuân thà chết ở Thái Nguyên cũng không dám về Thượng Kinh tranh hùng cùng Ngô gia tiểu tử.
Đại Tống thì đàn bị Liêu Đông đè đánh, quyền lên tiếng không có.
Triều Tiên là phụ quốc của Liêu Đông không cần bàn nhiều, nếu Liêu Đông Vương tiến lên Đại Hãn, thì người mà Triều tiên phụ thuộc là Đế Quốc chứ không phải một Tiểu Vương nho nhỏ. Nếu tính như vậy việc phụ thuộc này không hề mất mặt mà có phần thêm mặt mũi cho Triều Tiên, ít nhất đứng nói chuyện cùng Nhật Bản thì Triều Tiên dám to tiếng cãi cọ. Tao là Đế Quốc Nguyên Liêu đàn em, mày giỏi xông vào đây cắn bố cái coi, chủ tao chẳng vả cho mày vỡ a lô. Đó là Triều Tiên. — QUẢNG CÁO —
Nhật Bản gĩ nhiên không muốn bên cạnh hàng xóm mình lại có thêm một thằng Đế Quốc, nhưng phản đối vô hiệu vì Nhật Bản lúc này kiệt quệ rồi. Hải quân nhóm chiến hạm bị đánh cho tàn phế, lại còn bị cướp bóc một lần, phe quân sự thế gia vừa trải qua một đợt sóng gió mất hết mặt mũi, thứ họ cần lúc này là lấy lại vị thế trong nội quốc Nhật Bản, không rảnh hơi chú ý bên ngoài xa ngàn dặm Liêu Đông.
Mấy bộ tộc Mông cổ trên Thảo Nguyên Mạn Bắc? Thành Cát Tư Hãn vẫn chưa sinh, đám này chỉ là một lũ ô hợp không thành hình, không có tổ chức, phản đối vô hiệu.
Do đó Ngô Khảo Tước xưng đế dường như là không có một lực cản nào đáng kể.
Nhưng hắn xưng Đế có lợi hay có hại?
Dĩ nhiên vạn phần lợi tiểu phần hại.
Từ khi Ngô Khảo Ký vượt qua một cái khảm nào đó trong tư tưởng hắn đã bắt đầu đi theo con đường dã tâm kiêu hùng. Một tên iq không thấp, có thông tin lịch sử hàng chục triều đại làm tham khảo, lại có tiểu lưu manh thông minh tích cách trong người. Một khi đám này tính cách kết hợp sẽ cho ra một quái vật rất khó hình dung.
Quyền lực là một thứ ma mị siêu cấp ma túy đàn ông, nhất là những người đàn ông có năng lực hay những người tự cho rằng mình có năng lực thì ham muốn quyền lực của họ cực trọng. Ngô Khảo Ký là đàn ông chính hiệu, hắn cũng tự cho rằng mình có năng lực, hắn cũng có đủ quyền lực trong tay để có thể mơ tưởng những thứ cao xa hơn. Chẳng qua trước kia hắn là vô thức trong suy tư chỉ là hành động bản năng đi đến bước đường quyền lực tranh đấu.
Vì là vô thức cho nên hắn có những bước đi ấu trĩ đến ngờ nghệch tạo nên hết sai lầm này đến sai lầm khác, nhưng một khi hắn tỉnh ngộ, hắn ý thức được việc mình làm thì tên này sẽ rất rất nguy hiểm.
Ví như lần này một đạo chỉ ý cho Ngô Khảo Tước đã làm toàn bộ thế cục Đông Á thay đổi đến không ai có thể nhận ra.
Ngô Khảo Tước nếu lên Đại Hãn sẽ có thật nhiều lợi ích. Đầu tiên có thể nói Trịnh gia ở Huỳnh Dương lcus này đã như gà chọi hăng máu, như chó điên lên cơn sẵn sàng cắn bất kỳ ai đụng vào Trịnh Tú Tú hay Ngô Gia Bảo.
Đùa cái gì vậy, nếu Liêu Đông Vương là một cái Vương gia ở tái ngoại Liêu Đông khổ hàn chi địa, Trịnh gia có coi trọng nhưng không quá để tâm. Dù sao nếu ở Liêu Đông quá xa Huỳnh Dương trung nguyên cái nôi văn hóa người Hoa Hạ rồi. Với cái tư tưởng tự coi mình là thượng đẳng người, Hoa Hạ sẽ không quá để ý Liêu Đông tái ngoại. Có chăng thì Trịnh Gia sẽ đầu tư một phần tư nguyên về Liêu đông, xây dựng một chi nhánh nhỏ Trịnh gia ở Liêu Đông phụ giúp Liêu Đông Vương Quý Phi Trịnh Tú Tú.
Nhưng nếu Liêu Đông Vương là Đại Hãi, lại định Đô Bắc Bình, lãnh thổ kéo đến Nam Hoàng Hà thì đó lại là chuyện khác. Đó không còn là Tái Ngoại Khổ hàn chi địa mà mà mà mỡ miền bắc trung nguyên. Ngô Gia Bảo không còng là con trai một cái Liêu Đông Vương khổ hàn chi địa. Giờ đây nó là tương lai của cả Trịnh gia xem có thể bước lên một bước Ngoại Thích Đại Hãn hay không.
Đây là nhà ngoại của Hoàng Đế Nguyên Liêu tương lai, Trịnh gia muốn hay không muốn? Bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu quyền lực… nào có thể đong đếm.
Cho nên Huỳnh Dương thành một cái chảo lửa ngay bên cạnh Biện Kinh.
— QUẢNG CÁO —
Trịnh gia thế gia một cái mười đời sĩ phu gia tộc, không thiếu người đọc sách, không thiếu con em trong quốc tử giám, không thiếu các mối liên hệ sĩ phu khắp nơi.
Trịnh gia dĩ nhiên không điên mà dùng bạo lực đối phó Tống triều nhưng bọn hắn có vũ khí của mình, ngòi bút.
“ Binh đao chuyện không họa hoạn vợ con, hành vi hại tính mệnh Liêu Đông Vương vợ con đó là phi quân tử, không đúng theo thánh hiền đạo”
“ Các ngươi có giỏi thì trên chiến trường đánh phục Liêu Đông tự thu về Yên vân Thập Lục Châu, cớ sao sức dài vai rộng đi bắt nạt yếu đuối nhai mẹ con không lực phản kháng”
“ Nói đùa cái gì, Yên Vân Thập Lục Châu là Liêu Đông Vương giúp người Tống chúng ta lấy lại từ tay người Liêu, vốn dĩ triều đình chỉ cần trả chút quân phí, tiền tử tuẫn của chiến binh Liêu Đông là có thể hòa bình cầm về. Đằng này không biết tại sao Quan Gia Đại Tống gọi Vua là quan gia Tô Đông Pha xàm ngôn lật lọng không trả tiền mới khiến Liêu Đông Vương tức giận dấy binh. Đại Tống chúng ta thiếu tiền sao? dân Tống chúng ta thiếu tiền sao? Tại vì đâu phải làm chuyện mất mặt này?”
“ Hả huynh đài, còn có chuyện này? Vậy tất cả vấn đề đều là tiền mà ra cả? Giờ Triều đình trả tiền không phải xong chuyện sao? Cớ gì đánh nhau sống chết, biểu huynh của ta đang đi lính ở bên bờ Nam sông Hoàng Hà, nghe thơ hắn kể tình cảnh bọn hắn cơ cực vô cùng”
“ Ngươi không hiểu, vấn đề không phải vấn đề tiền bạc nữa rồi, đây là vấn đề mặt mũi. Liêu Đông Vương không đi ăn mày Đại Tống chúng ta, số tiền đó là hắn liều chết trên lưng ngựa mà xứng có được, là chúng ta bội ước trước. Lúc này Liêu Đông Vương dấy binh là mặt mũi, cái hắn cần là một câu xin lỗi từ Đại Tống. Lại nghe nói Đại Tống chúng ta mấy người bề trên nhốt vợ con của Liêu Đông Vương ở Huỳnh Dương, hắn dấy binh cũng một phần vì đưa vợ con về Liêu Đông”
“ Lại có chuyện này, triều đình chọc hắn chưa đủ, lại còn giam cầm vợ con hắn ở Huỳnh Dương, đâu có cái lý này. Võ biền võ biền suy nghĩ. Thánh nhân dạy là…”
Đại Tống văn phong cực thịnh, mà sĩ tử tự do cực nhiều việc dám đứng ra chỉ trích triều đình chính sự được coi là hành động có danh khĩ của sĩ tử người đọc sách. Rất được giới sĩ phu hưởng ứng nhoi theo.
Con mẹ nó các võ biền trong lời nói của đám sĩ tử này đang ăn gió nằm xương lăn lộn bùn đất ơ bên kia Hoàng Hà chống lại thiết kỵ vó ngựa người Liêu Đông, không có đám võ biền ấy thì Thiết Kỵ Liêu Đông đã đạp bằng Biện Kinh từ lâu rồi, đến lúc đó đám sĩ phu sĩ tử này còn có cái mênh để chép gió, để than trời trách đất, để chỉ điểm giang sơn.
Nói trắng ra đời nào cũng vậy, các ông đọc dăm ba cuốn sách nghĩ là mình hơn hẳn triều đình có thể trị thiên hạ. Hiện đại thời cũng vậy, mấy ông loe ngoe được ba chữ đi chửi chế độ. Được thôi chúng tôi bốc các ông bố tướng mẹ tá anh hùng cào phím lên làm lãnh đạo đất nước , xem không đến ba ngày có khi sụp đổ cả rồi.
Cái vấn đề học thức giới nửa mùa này đúng là triều đại nào cũng có, thời đại nào cũng có, dễ bị kích động dễ bị lợi dụng, và Trịnh gia Tống triều đang làm việc như vậy.