Ly Nhân Tâm Thượng Thu - Hành Chi

Chương 11




29.

Ta còn chưa cho xe ngựa tới đón. Đã đến thời điểm hoa lê chuyển màu trắng xóa, hôm nay trời có gió, không biết đã thổi bay cánh hoa nhà ai, tuyết bay tán loạn, ta đứng dưới chân tường nhìn ngắm.

Con hẻm thật sâu, một đám trẻ con mỉm cười chạy tới, chính là vì muốn đuổi theo con diều không biết đã bay đi nơi nào.

Không biết là trong viện nhà ai vang lên tiếng cười lanh lảnh của nữ nương, không biết là lang quân nhà ai giọng nói trong trẻo đang đọc một áng thơ về mùa xuân.

Thời thế hiện tại đã an ổn.

“Ngũ nương.”

Ta quay đầu nhìn lại, người nọ đang đứng dưới bức tường trắng lợp ngói đỏ, trên đỉnh đầu là bóng cây xanh xao xuyến, những vệt sáng loang lổ, rơi trên bả vai cùng gò má hắn.

Tốt như vậy lại không tốt như vậy. Ta vừa mới cảm thán thời thế hiện đã an ổn, hắn cứ như vậy mà va vào ánh mắt của ta.

Ta đã hiểu được thứ hắn muốn bảo vệ là cái gì.

Hắn đang đợi ta sao?

Ta nhìn hắn bình thản đi tới, cuối cùng dừng ở một khoảng cách vừa phải, không xa không gần.

“Công tử, đã lâu không gặp, còn khỏe chứ?”

“Đã lâu không gặp, Ngũ nương khỏe không?”

Đúng là đồng thời nói, đồng thời hỏi.

“Rất tốt.” Ta nhìn hắn cười đáp.

Hắn gật đầu, lặng lẽ cúi xuống, nhìn ta không nói lời nào.

Ta ngửa đầu để mặc hắn nhìn, người bán hàng rong mang theo đòn gánh dừng ở trước cửa nhà ai, mấy phu nhân cùng mấy đứa trẻ vây quanh hắn, ríu rít vô cùng náo nhiệt.

“Ngươi nhìn khung cảnh bình yên này, có phải thứ mà ngươi hằng mong muốn?” Ta nhẹ nhàng hỏi hắn.

“Đường phải đi còn rất xa.” Hắn nghiêm túc đáp.

Đúng vậy, ai nói không phải đâu? Non sông ngàn dặm, thiên hạ vạn dân, muốn đạt được phồn hoa thịnh thế, đường phải đi quả thật còn rất xa.

“Ta mời công tử một chén rượu được chứ?”

Chúng ta xuyên qua con phố dài, đám người rộn ràng nhốn nháo, cách nhau không xa không gần.

Ngày xưa hắn đã vô cùng kiệm lời, hiện tại còn tích chữ như vàng.

Năm tháng ngày càng trưởng thành hơn, trên người vẫn mang dáng vẻ trầm ổn nhưng lại càng lạnh lùng hơn xưa.

Ta gọi hạ nhân trong nhà chuẩn bị rượu và thức ăn, rồi đuổi mọi người đi.

Hắn chỉ uống một chén rượu, đồ ăn cũng chỉ ăn mấy miếng.

Thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, dáng ngồi cũng không còn thẳng tắp nghiêm chỉnh như xưa.

Hắn tựa lưng vào ghế dựa, dáng ngồi thoải mái tự tại.

“Ngũ nương còn đánh đàn chứ?”

Hắn hỏi, lại cong cong khóe miệng, như là sắp nở nụ cười.

Hắn hỏi như vậy, lại xé ra một câu chuyện thú vị ngày xưa cũ.

Ngày ấy chơi khúc thủy lưu thương*, miễn là lang quân nữ lang danh giá trong thành An Ấp thì đều tới.

*“Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

Ta vốn không muốn đi, không biết vì sao Viên Anh không chịu buông tha ta.

Chúng ta đến trễ, liền phải ngồi ở ghế cuối.

Viên Anh là người không dấu được chuyện gì trong lòng, nhíu mày nhìn chằm chằm vào nữ nương ngồi ở chính giữa bữa tiệc, vừa nhìn vừa vò chiếc khăn trong tay.

Nữ nương kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, lại thích cười, hai má có lúm đồng tiền nho nhỏ.

Duy chỉ có dáng người hơi thấp, nàng rất giỏi trò chuyện và giao thiệp, một đám nữ lang đều vây quanh nàng khen ngợi.

“Đúng là giống chim trĩ mà.” Viên Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ lúc làm bạn với Viên Anh, chưa từng nghe nàng nhận xét nữ lang nào như vậy.

Viên Anh thấy ta không đáp lại, do dự hồi lâu, mới mở miệng:

“Nàng là Lan Lăng đích trưởng nữ của Tiêu gia, tên là Chỉ. Nhị lang từng thầm mến nàng, cũng từng tới cửa cầu thân, chỉ có điều bị nàng cự tuyệt.”

Ta kinh ngạc đến há hốc mồm, vốn tưởng rằng người trong lòng Bùi Tiềm là nữ nương như tiên nữ giáng trần, cũng không ngờ tới lại thích một nữ lang tính tình hoạt bát như vậy.

“Đã cự tuyệt thì cự tuyệt đi! Nàng còn thật sự khinh người, còn nói cái gì mà không phải con cháu họ Vương hay họ Tạ thì không xứng với nàng. Cũng không tự nhìn lại bản thân mình, ăn nói những lời ngông cuồng như vậy cũng không sợ đau lưỡi.”

Hóa ra là vì Bùi Tiềm mà bất bình!

“Chẳng lẽ ngươi còn chưa buông được Bùi Tiềm? Đây là ghen tị sao?”

Ta gật gù nhìn Viên Anh bĩu môi như bà lão.

“Nói nhảm cái gì vậy? Trong lòng ta, hắn không khác gì Thất ca ta.”

30.

Hóa ra là ta hiểu nhầm, nàng chạy tới nhà ta trách móc ta, chỉ là cảm thấy ta không xứng với Bùi Tiềm.

“Thôi Kha Anh, hay là ngươi cảm thấy bất bình thay nàng?” Viên Anh tức giận nhìn chằm chằm ta.

“Đương nhiên là ta theo phe ngươi.”

Ngày hôm ấy, Viên Anh ở chốn đông người ăn miếng trả miếng với Tiêu Chỉ, Viên Anh thẳng thắn vô tư, nhưng Tiêu Chỉ kia lòng dạ thâm sâu, Viên Anh làm sao có thể là đối thủ của nàng?

Lại có nhiều người bênh vực Tiêu Chỉ, Viên Anh lanh mồm lanh miệng bị nghẹn lại, tức giận mà khóc.

Tiêu Chỉ kia muốn tỉ thí đàn với Viên Anh, nghe nói kỹ năng đàn của Tiêu Chỉ do đích thân hiền nhân Tưởng Công truyền dạy.

“Chỉ là tỉ thí đàn mà thôi, làm sao cần nàng ra tay? Để ta tỉ thí với ngươi.”

Vì thế ta so tài với nàng một hồi.

Có thể tưởng tượng kết quả lúc ấy như thế nào, người ngoài đều chê cười ta không biết tự lượng sức mình.

“Thôi gia hóa ra cũng chỉ như vậy.” Tiêu Chỉ sai tỳ nữ cất đàn, nhướng mày khinh thường nói.

“Nói không sai, có thể thấy được bản lĩnh của một người không liên quan gì đến họ của nàng. Họ Vương, họ Tạ thì thế nào? Họ Thôi, họ Tiêu lại ra sao? Nhà ai mà không có mấy tên công tử bột? Nghe nói nữ nương chỉ kết hôn với họ Vương, họ Tạ, chỉ mong đến lúc đó nữ nương sáng mắt ra.”

Ngày ấy, ta đã khiến Tiêu Chỉ không còn mặt mũi.

Hôm nay Bùi Tiềm nhắc tới, ta bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ.

Khi đó còn trẻ, vẫn còn một chút lông bông.

“Chẳng lẽ công tử còn nhớ thương Tiêu Chỉ sao?” Ta cũng nói đùa.

“Khi đó nhìn người, chỉ cảm thấy nàng có tài, cũng xứng đôi với ta.” Hắn cũng không trả lời qua loa với ta.

“Đúng vậy, nàng chơi đàn rất hay, chỉ tiếc…” Đáng tiếc Tiêu gia suy tàn, nàng cũng không biết tung tích.

“Ngũ nương, ngươi kiếm tiền không dễ dàng, quyên góp ít thôi!”

Hắn thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, lấy ngón tay xoa mi tâm.

“Không ai kiếm tiền dễ dàng cả. Hôm nay ta đã nói như vậy, đương nhiên là muốn hết lòng dốc sức, quốc khố thật sự trống rỗng như vậy sao?”

“Đúng vậy, lúc thiên hạ đại loạn, kẻ tàn phá cướp bóc nhiều không xuể. Bệ hạ có thể đi đến ngày hôm nay, là ta cùng Viên Thận đã đào sạch của cải của gia tộc. Nếu là có tiền, vài năm trôi qua, vì sao ngay cả cung điện bệ hạ cũng không dám tu sửa?”

“Rốt cuộc là túng thiếu đến như vậy sao? Chỉ dựa vào việc quyên góp thì được bao nhiêu? Đối với việc đánh thuế muối, ngươi nghĩ thế nào?”

“Vẫn đang tranh luận.”

“Hãy đem mỏ muối và ruộng muối bán cho thương nhân. Sau khi sản xuất muối xong, triều đình thống nhất giá thu mua. Sau đó, triều đình bán lại muối cho thương lái, thuế muối sẽ được cộng vào giá bán, sau đó vận chuyển muối đi buôn ở nhiều nơi.”

Ta suy tư nói.

Đây là phương án tiện lợi nhất đối với triều đình rồi, chỉ cần phụ trách quản lý, còn tiết kiệm thời gian và công sức.

“Chỉ có điều, giá muối không thế vượt quá giá gốc. Buôn muối là khoản lợi nhuận khổng lồ, hiện giờ xử lý xong, mặc dù triều đình lấy đi một phần, nhưng thương nhân cũng phải thu được lợi nhuận.”

Bùi Tiềm đột nhiên đứng dậy, đi qua đi lại, là dáng vẻ suy tư.

Ta cũng không làm phiền hắn, đứng dậy đứng dưới mái hiên, ngửa đầu ngắm cảnh xuân.”

“Chuyện buôn bán này giao cho ngươi, ngươi có thể làm được không?”

“Ta không muốn liên quan nhiều đến triều đình, từng giây từng phút lúc nào cũng phải cẩn thận, ta không làm được. Nếu ngươi không có ứng cử viên thích hợp, ta có thể tiến cử một nhà.”

“Mẫn Trung Trần gia?”

“Đúng vậy, nếu nói đến chuyện buôn muối, nhà ai có thể sánh được với Trần gia?”

31.

Sau ngày hôm đó, Bùi Tiềm liền thường xuyên đến, có khi hắn đi một mình, có khi là tới cùng Viên Thận.

Bùi Tiềm kiệm lời, chỉ uống một chén rượu, liền ngồi nghe ta cùng Viên Thận nói đủ thứ chuyện trên đời.

Mấy năm nay ta đã luyện được tựu lượng không tồi, Viên Thận đã sớm không phải là đối thủ của ta.

Nhưng hắn không phục, mỗi khi uống rượu đều uống say thì thôi!

Ta đưa hắn một túi hạt vàng, nhờ hắn mang chúng cho Viên Anh.

Hắn nhìn ta nhưng nước mắt lại giàn giụa. Ta cầm khăn dí lên mặt hắn, không biết hắn trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào.

“Thanh danh của Bùi gia và Viên gia được bảo vệ, chỉ là của cải đã bị đào rỗng. Hiện giờ, ngay cả bảo ta lấy ra một bức thư pháp hay bức tranh nào tử tế cũng không thể lấy ra. Ngày đó, Viên Anh muốn vào cung, ta không đồng ý. Nàng khóc hỏi ta, ngoại trừ việc tiến cung, nàng còn có thể gả vào nhà ai. Lòng ta nhục nhã hổ thẹn đến nhường nào, ngay cả của hồi môn tử tế ta cũng không chuẩn bị được cho nàng, nàng ở trong cung gian khổ, hiện giờ còn phải dựa vào ngươi…”

Nói xong hắn lại tuôn trào nước mắt.

“Sau này đừng nói như vậy nữa, ta cùng Viên Anh còn tính là người xa lạ sao? Tiền kiếm được là để tiêu, chẳng lẽ để cho mốc meo sao? Còn một điều nữa, đừng nhắc lại chuyện vì bệ hạ mà đào rỗng của cải nữa, bệ hạ nghe xong trong lòng sẽ cảm thấy thế nào? Thánh tâm khó dò, ngươi vào triều nhiều năm, chuyện này còn để người khác phải dạy ngươi sao?”

Tính tình Viên Thận như vậy, còn có thể sống tốt như hiện tại, sợ là tám chính phần phải dựa vào Bùi Tiềm phải không?

Viên Thận lau nước mắt trên má, nhìn sang Bùi Tiềm, lại nhìn ta.

“Là chúng ta sơ suất.” Hắn nói với Bùi Tiềm.

“Trên phố nghe đồn rằng mọi chuyện bệ hạ đều nghe theo công tử, e là có người cố tình làm việc này, các ngươi không điều tra sao?”

“Ta chỉ là không hiểu, đều là người giống nhau, vì sao Ngũ nương lại có thể sinh ra tâm tính như vậy? Vì sao có thể lo nghĩ mọi chuyện chu toàn như vậy?”

Ngày xưa còn gian khổ, lúc nào cũng phải dựa vào chính mình, chỉ có lo mọi chuyện chu toàn, mới có thể sống được lâu dài.

Nói cho Viên Thận nghe, sợ là hắn không hiểu.

Kể từ khi sinh ra, chúng ta đã sống cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Vì sao ta coi trọng tiền tài? Vì sao phải đi đến như hiện tại?

Người khác có chỗ dựa, còn ta cái gì cũng không có, ta chỉ có chính bản thân mình.

Ta cũng không quyên tiền, chỉ đảm nhận việc cung cấp quân lương ở Tây Bắc, lại đích thân hộ tống đến. Ta phải biết được lương thực mình vận chuyển đi có dùng đúng chỗ nên dùng không?

Khi nào triều đình có tiền mua lương thực, khi đó ta liền dừng cung cấp.

Nghe chừng là một cuộc mua bán không có lời, còn không bằng dứt khoát góp tiền, đỡ phải phiền toái.

Viên Thận cũng đi cùng ta. Cuối cùng hắn vẫn cưới Lý Hoàn.

Hiện giờ hậu viện đã có bốn con, một đứa là do nương tử Tạ gia sinh.

Hắn đã không còn là công tử thế gia ngày xưa, không quan tâm đến miếng ăn. Ta nhìn dáng vẻ ăn uống trên xe của hắn, trong lòng cảm thấy chua xót.

Bùi Tiềm cùng hắn, chắn chắn lúc trước đã phải chịu khổ.

Hai người là con cháu thế gia, làm thế nào để hoàng đế xuất thân hàn vi tín nhiệm, chỉ điềm này thôi đã là muôn vàn khó khăn.

“Không cần nhìn ta như vậy, ta là một lang quân, chịu khổ có tính là gì?”

“Chỉ là Nhị lang so với ta còn khổ hơn chút. Vết thương cũ ở chân hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, lại cùng bệ hạ chạy ngược chạy xuôi, sau lại vì bảo vệ bệ hạ mà trọng thương, cả lưng thiếu chút nữa bị một đao xẻ đôi, hôn mê hơn một tháng cũng không tỉnh lại.”

“Lại nói, các ngươi thực sự giống nhau, đối với chính mình tàn nhẫn như vậy, khiến người bên ngoài nhìn vào đều thấy sợ hãi.”

“Ngũ nương, mấy năm nay ngươi có từng nhớ tới hắn?” Hắn nhét hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng.

Ta ngửa đầu nhìn về phía chim nhạn đang từ phương nam trở về, đông đi xuân về, đây cũng là số mệnh của chúng.

Vì sao bọn chúng đều không vĩnh viễn ở lại một nơi ấm áp như mùa xuân ở phương nam? Bôn ba như vậy không phải phiền phức lại mệt mỏi hay sao?

Mết ch.et đi được! Nhưng tất cả đều là số mệnh.

Lại sắp tới mùa thu trong năm.

Thời gian trôi thật nhanh, khiến người ta không kịp đuổi theo.

Hắn nhìn ta thật lâu không nói gì, lại thở dài.

“Hiện giờ đã thành bệnh tái phát, trời lạnh chân sẽ đau, đi lại đều rất khó khăn.”

“Ta chưa bao giờ từng thấy hắn khóc. Sau khi ngươi rời đi nửa năm liền truyền đến tin dữ, toàn bộ Thôi gia đều không còn. Khi ngươi rời đi, còn nói muốn về Bác Lăng thăm a mẫu của ngươi.”

“Khi đó, chúng ta còn ở trong quân doanh, hắn cầu xin bệ hạ phái người đi tìm. Khi người nọ quay trở về nói lại, hắn đã đứng ở đỉnh núi một đêm, khi ta tìm thấy hắn, hắn nhắm mắt nhưng hai hàng nước mắt lại chảy dài.”

“Ta gọi hắn, hắn nhìn ta nói, nếu chỉ là một giấc mộng thì tốt rồi, tỉnh mộng, ta theo như hôn ước mà cưới nàng, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.”

32.

“Ngũ nương, hắn chính là một người như vậy, mọi chuyện đều giấu ở trong lòng. Hắn đến giờ vẫn chưa lập gia đình, mặc cho người trong nhà thúc giục hắn. Hắn là người chẳng bao giờ uống rượu.”

“Khi biết chuyện ngươi về kinh, hắn lại lôi kéo ta uống rượu cả một đêm. Hắn chờ ngươi đến tìm hắn, ngươi lại chậm chạp chưa từng đến.”

“Trong kinh có rất nhiều lời đồn về ngươi, nói ngươi đã sớm lập gia đình, lang quân đó là hào phú nước Thục, đủ loại tin đồn.”

"Hắn đã nán lại trước cửa nhà ngươi nhiều lần, cũng không chịu vào."

“Nhị lang cũng chưa từng cầu hôn ngươi đúng không? Hắn không dám hỏi, sợ là nghe được điều hắn không muốn nghe.”

Viên Thận nói xong liền rời đi.

Viên Thận không hiểu hắn, hắn không hỏi, là vì không muốn vây hãm ta lại.

Hậu viện rộng ba mẫu đất, không thể nào giữ ta ở lại.

Hiện giờ hắn đã làm quan trong triều, Bùi gia làm sao cho phép hắn thú một thương nhân hạ lưu?”

Trừ phi hắn từ quan và rời khỏi Bùi gia, nhưng hắn đi một đường đến hiện tại, là vì cái gì?

Hắn muốn gây dựng phồn hoa thịnh thế, hiện giờ mới đi được vài bước?

Hắn vì vạn dân thiên hạ mà lao lực bôn ba, ta cũng nằm trong vạn dân đó, cho nên không cảm thấy nuối tiếc một chút nào.

Hắn là vì người khác, cũng là vì ta.

Tâm hắn mang nghĩa lớn.

Nghĩa lớn là như thế nào? Cũng chính là chính đạo.

Trong lòng hắn chứa ngàn dặm non sông, tại sao ta không thể đặt hắn vào trong lòng?

Vì thế cố nhân khắp giang sơn này, không chỉ có mình hắn, cũng không có chỗ nào không phải là hắn.

Đã đến lúc này, cần gì phải thẳng thắn nói ra?

Hắn hiểu ta, ta cũng hiểu hắn.

Tại sao tất cả nữ nương phải có dáng vẻ như nhau? Chúng ta sinh ra vốn khác nhau, có người ở sau trạch viện giúp chồng dạy con, có người cày cấy làm ruộng, cũng có người bôn ba bán hàng rong.

Hãy trở thành người mà mình mong muốn, làm những chuyện mà mình muốn làm, sống vì chính bản thân mình mình, sống một cuộc sống thật tuyệt đẹp, như vậy liền không lãng phí cuộc sống này.

Người yêu thương ta, bất kể lúc nào, cũng không sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.

Hắn không cưới ta, không phải vì không yêu, mà vì có chuyện quan trọng hơn phải làm so với yêu ta, cũng chỉ nguyện ta mãi mãi là chính mình.

Như thế là đủ rồi. Có người sớm chiều ở chung, lại không có lời nào để nói, có người cách xa nhau ngàn dặm, còn có thế nhớ tới nhau.

Ta cùng Bùi Tiềm, mặc dù quanh năm không gặp, hắn với ta mà nói, vẫn là lang quân nghiêm trang cưỡi trên lưng ngựa năm xưa, quay người về phía ta mỉm cười.

Ngày ngày đều có người ly biệt, ta cùng hắn cũng chỉ là tạm thời chia ly, có tính là gì đâu?

Chúng ta đều là bôn ba vì chuyện mà mình yêu thích, học cách chấp nhận việc chia ly, học cách không quá hoảng loạn thương cảm với việc không ngừng chia ly này.

Lại chờ đợi lần hội ngộ tiếp theo, gặp lại khi hắn tốt hơn, ta cũng tốt hơn, như vậy là đủ rồi.

(Hoàn chính truyện)