Nhưng rõ ràng trước đây bà ta không hề thấy tên nhà họ Trác trong danh sách.
Nếu như nhà học Trác thật sự muốn giành miếng đất này, e là lần đấu thầu này… hơi khó khăn!
Sắc mặt Lý Phi đen sầm, nhưng Phong Thanh Thanh lại chú ý đến việc khác.
“Sanh Ca, cô để anh tôi tán tỉnh cô, mà cô còn mập mờ với tổng giám đốc Lộc, bây giờ xem ra quan hệ giữa cô với cậu hai nhà họ Trác cũng không đơn giản chút nào!”
Nhớ đến việc Trác Tinh Hỏa dẫn cô đến tham dự tiệc tẩy trần nhà họ Mộ, lần này lại dẫn đến buổi đấu thầu này, Phong Thanh Thanh ghen tỵ đến cắn răng.
“Lộc Hoa có biết cô một chân đạp ba thuyền không!”
Sanh Ca vẫn chưa nói gì, Trác Tinh Hỏa cau mày, cười phụt ra tiếng trước.
“Với cái mặt to như cái mâm, mắt như mắt cá chết, xấu chẳng thể nhìn nổi, dã vậy giọng nói còn khó nghe như cô, đương nhiên sẽ không hiểu được tại sao chị Sanh của tôi lại được nhiều người thích vậy rồi.”
“Cậu!”
Trác Tinh Hỏa vẫn còn trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, trước giờ luôn rất độc miệng với những người mà cậu ghét.
Phong Thanh Thanh giận đỏ cả mặt.
Cô ta luôn tự tin rằng bản thân khá xinh đẹp, đi đến đâu cũng là đối tượng được mọi người khen ngợi, đây là lần đầu tiên bị người khác chê như vậy!
Quan trọng người này còn là Hỗn Thế Ma Vương nhà họ Trác, tiểu thịt tươi nổi tiếng – Trác Tinh Hỏa!
Cô ta có tức đến mấy thì vẫn kiêng nể nhà họ Trác, chỉ có thể xả giận lên người Sanh Ca.
“Rốt cuộc cô đã cho bọn họ uống thuốc mê gì? Tại sao ai cũng bênh vực cô?”
Sanh Ca chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Nhưng bộ dạng điềm đạm của cô trong mắt của Phong Thanh Thanh chính là đang cố ý ra vẻ.
“Cô đợi đó, cô sẽ phải trả giá!”
Sanh Ca nói: “Tôi rất trông chờ.”
Lời của Phong Thanh Thanh căn bản chẳng thể đả động được cô, chỉ có thể dữ dằn trợn to mắt nhìn cô, nhằm dùng khí thế áp chế cô.
Trác Tinh Hỏa bước đến trước mặt Sanh Ca, quét mắt qua hai người đang đứng đối diện kia.
“Đi thôi, nói chuyện với loại người này chỉ tổ làm ô nhiễm không khí thôi.”
Sanh Ca để mặc cậu dẫn vào hội trường.
Phong Thanh Thanh tức giận giậm chân, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô ta đã giết chết Sanh Ca hơn nghìn lần rồi.
Lý Phi thì trông ngổn ngang trăm mối, không biết đang nghĩ gì.
Bên trong hội trường.
Bữa đấu thầu vẫn chưa chính thức bắt đầu, các đại diện của các công ty chủ động tạo thành những quần thể nhỏ để trao đổi với nhau.
Sanh Ca quan sát một vòng, cuối cùng phát hiện Tư Vũ đang đứng trong một đám người không quá nổi bật.
Hai người như có cảm ứng vậy.
Tư Vũ cảm nhận được ánh nhìn, cũng quay sang nhìn Sanh Ca một mắt, ánh mắt như đang giao tiếp trong sự lặng im.
Như có cùng nhận thức, ánh mắt hai người rất tự nhiên dời đi chỗ khác, phản phất chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trác Tinh Hỏa vốn dĩ chỉ là bị kéo đến bữa đấu thầu này, cậu chẳng phát giác ra gì, mà đang chăm chú xem sự miêu tả chi tiết của bên tổ chức đối với miếng đất ở vùng ngoại ô bên Tây Thành, cậu quay đầu sang hỏi cô:
“Chị Sanh, chị thích miếng đất này không? Nếu chị thích, em có thể mua nó tặng chị.”
Sanh Ca bật cười: “Nếu em thật sự dám mua, để ông cụ Trác biết được chắc chắn sẽ đánh gãy chân em.”
“Ông ấy không phạt em đâu, ông ấy còn mong em tặng cho chị nữa kìa.”
Cậu mỉm cười một cách dịu dàng, lúc nhìn sang cô, đôi mắt sáng như sao: “Với lại, vì nữ hoàng đại nhân của em, có bị đánh cũng xứng đáng!”
Sanh Ca búng vào trán của cậu: “Đừng quậy nữa.”
Trác Tinh Hỏa bắt đầu diễn, thốt lên “ây da”, rồi ôm trán của mình, tỏ ra vẻ đáng thương, mong được an ủi.
Hai người đang đùa giỡn với nhau, thì bữa đấu thầu bắt đầu.
Đại biểu từ các công ty lần lượt bước vào trong hội trường.
Thứ tự vị trí chỗ ngồi đã được xếp từ trước, Sanh Ca đi thẳng đến hàng đầu tiên, rồi ngồi vào chiếc ghế có tên của mình.
Sau lời mở đầu của người chủ trì, bữa đấu thầu chính thức bắt đầu.
Có nhân viên phục vụ lịch sự bước đến các vị trí ngồi, rồi thu tài liệu đấu thầu và báo giá.
Đến chỗ ngồi của Trác Tinh Hỏa và Sanh Ca, Trác Tinh Hỏa xua tay, ra hiệu không có.
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, rồi ngại ngùng bỏ qua hai người, tiếp thu thu tài liệu của công ty tiếp theo.
Lý Phi ngồi ở vị trí sát bên phải cùng hàng đầu tiên nhìn thấy hết mọi việc.
Chắc chắn Trác Tinh Hỏa không hề có đề án và bộ mặt nhàn rỗi đó, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như nhà họ Trác không dự định giành miếng đất này, vậy đó chỉ có thể là vật trong tay của Phong Thị mà thôi!
Nghĩ đến đây, bà ta không còn vẻ lo lắng như trước nữa, mà trở nên kiêu ngạo và đắc ý trở lại, bà ta nho nhã đặt tài liệu đấu thầu và đề án của Phong Thị vào trong chiếc hộp gỗ.
Các công ty khác thấy bộ dạng nắm chắc mọi thứ của bà ta, họ bắt đầu nói với nhau.
“Xem ra cậu hai nhà họ Trác thật sự đến để xem chơi thôi, nhưng vẫn còn loại xí nghiệp lớn như Phong Thị cản ở trước mặt, e là miếng đất bên Tây Thành không có duyên với mình rồi.”
“Đúng vậy, ây, lại là một chuyến về với tay không, thật đáng tiếc, chỉ có thể chúc mừng Phong Thị trước rồi.”
Mọi người thở dài.
Lý Phi nghe thấy hết cuộc trò chuyện, trong lòng càng thêm đắc ý.
Bà ta đứng dậy một cách khiêm tốn, mỉm cười với người phụ trách của mọi công ty, như thể bà ta mới là chủ tiệc vậy.
“Thật ngại quá, bởi vì Phong Thị chắc chắn phải có được miếng đất này, cho nên chỉ có thể khiến mọi người thất vọng rồi, nhưng mọi người hãy yên tâm, tôi sẽ không để mọi người về tay không đâu, các công ty đến tham gia bữa đấu thầu ngày hôm nay đều có cơ hội tham gia công trình xây dựng của miếng đất ở Tây Thành.”
Nghe vậy, mắt mọi người lập tức sáng lên.
Vốn dĩ bọn họ chẳng có hi vọng quá lớn về miếng đất Tây Thành này, nhưng bây giờ lại có thể có được cơ hội hợp tác với Phong Thị, đây chính là một việc rất tốt!
Mọi người nhao nhao nịnh nọt Lý Phi.
“Giám đốc Lý đúng là rộng lượng, Phong Thị có bà quản lý chắc chắn sẽ ngày càng hưng thịnh!”
“Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc Lý thật hào phóng, Kiến Trúc Hải Vũ của chúng tôi có danh tiếng tốt nhất khu vực này đấy, hi vọng giám đốc Lý cho chúng tôi cơ hội này!”
“…”
Dưới sự nịnh nọ này, Lý Phi vô cùng hưởng thụ. Thì ra đây chính là vị trí nắm quyền mà mọi công ty đều muốn có được đấy sao?
Thật là sung sướng quá đi mất!
Bà ta kiềm nén sự vui mừng trong lòng mình, bình tĩnh xua tay ra hiệu mọi người hãy im lặng, nghe bà ta nói.
“Mọi người hãy yên tâm, chỉ cần nộp bản kế hoạch đúng ngày, Phong Thị sẽ chọn ra ba công ty có bản kế hoạch xuất sắc nhất hợp tác, mọi người cùng thắng.”
“Thật tốt quá! Giám đốc Lý thật hào phóng!”
Lần này, Lý Phi đã giúp Phong Thị tạo được danh tiếng tốt.
Phong Thanh Thanh cũng vô cùng đắc ý khi được nịnh nọt như vậy.
Cô ta xoay đầu, vô thức liếc về phía của Sanh Ca.
Nhưng lại thấy đối phương đang chơi điện thoại, bộ dạng không hề để tâm đến chuyện bên đây.
Cô ta hừ một tiếng, rồi đi đến trước mặt Sanh Ca, nhìn đối phương bằng cái cằm của mình, nói:
“Sanh Ca, đợi đến lúc người chủ trì bước ra thì sẽ tuyên bố miếng đất Tây Thành đó là thuộc về Phong Thị, cô xem mọi người đều đang chúc mừng Phong Thị, hay là cô cũng chúc vài câu xem nào?”
Sanh Ca đặt điện thoại xuống, nhếch môi: “Khoan vội, đừng quá chắc chắn như vậy, nếu như không phải của Phong Thị, chẳng phải hai người sẽ mất mặt lắm sao?”
Sao lại có thể không phải của Phong Thị được? Ở đây còn có công ty nào có thể đấu được với Phong Thị nữa?
Lời nói của cô trong mắt Phong Thanh Thanh chính là không biết tự lượng sức mình.
Phong Thanh Thanh nhìn cô một cách mỉa mai: “Cô có dám cược với tôi không?”