“Tiện nhân! Cô chính là đồ yêu tinh!”
Phó Âm tức điên lên, con tiện nhân này lại dám câu dẫn Lộc Hoa trước mặt vị hôn thê chính quy như cô ta!
Cô ta vì Lộc Hoa nên mới cố ý đuổi theo từ thành phố S đến tận thành phố Phương, lúc trước để có thể đính hôn với anh ấy, cô đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Tình yêu của cô ta đối với anh ấy, không có mấy phụ nữ trên thế giới này so sánh được!
Nhưng Lộc Hoa chưa bao giờ để tâm đến cô ta, còn bảo Hoa Vân tìm đủ loại lý do qua loa với cô ta, lần này anh ấy cũng nói là đang vội, nhưng việc anh ấy vội chính là đi ăn cơm với con tiện nhân này?
Phó Âm càng nghĩ càng giận, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ hiện lên vẻ dữ tợn, cô ta hung hăng trừng mắt Sanh Ca, giơ tay tát mạnh một cái về phía Sanh Ca.
Sanh Ca không trốn, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Nhưng mà.
Tay của Phó Âm tay thậm chí còn không thể chạm đến một sợi tóc của Sanh Ca, đã bị người khác nắm lấy.
Hoa Vân ghì chặt cánh tay của cô ta, nói với cô ta bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Cô Phó, nơi này là Angle, không thể tùy tiện đánh người khác, mong cô hành xử cẩn trọng.”
Phó Âm muốn rút tay lại nhưng sức lực của cô ta sao có thể chống lại Hoa Vân được.
Cô ta tức muốn hộc máu: “Anh buông tay! Loại tiện nhân không biết xấu hổ này, tôi muốn đánh thì cứ đánh thôi, nếu anh còn ngăn cản tôi thì tôi sẽ xử lý luôn cả anh đấy!”
Sắc mặt của Hoa Vân lại càng lạnh lẽo hơn, anh ta vẫn nhất định không buông tay: “Cô Phó, tồng giám đốc Lộc đang ở bên trong, cô lại cứ nhất quyết làm lớn chuyện để anh ấy ra đây nhìn thấy bộ dáng chanh chua đanh đá của cô sao?”
Chanh chua đanh đá?
Cô ta đường đường là con gái thứ hai của Phó Thị ở thành phố S, là tiểu thư danh môn khuê cát ngậm thìa vàng ra đời, sao cô ta có thể phá huỷ hình tượng của mình trước mặt Lộc Hoa được.
Hoa Vân thấy cô ta đã tỉnh táo trở lại, khí thế cũng giảm bớt thì mới thu tay.
Sanh Ca nhìn cô ta chuyện đến nước này mà vẫn có thể nhẫn nhịn không động thủ thì không khỏi cười nhạo.
“Từng lâu đã nghe danh con gái thứ hai của Phó Thị chưa từng kiềm chế tính khí nóng nảy của mình bao giờ.” Cô tấm tắc khen ngợi rồi lại lắc đầu nói:, “Nhưng hôm nay gặp mặt, hoá ra cũng chỉ là người e sợ, nhìn trước ngó sau vậy thôi.”
“Cô!”
Phó Âm tức đến phát điên rồi, cô ta phải cố hết sức mới không xong lên xé xác Sanh Ca ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô ung dung bình tĩnh đi vào thang máy, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô ta.
Tức giận trong lòng mãi vẫn không thể nguôi ngoai.
Tiện nhân này dựa vào cái gì mà có thể thản nhiên khiêu khích cô ta nhưu vậy?
Nếu không hành chết con nhỏ này, cô ta không phải họ Phó!
Cô ta oán hận nghĩ một lát thì cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một người.
Lần đầu tiên Phó Âm tiến vào trại tạm giam, nói cô ta muốn gặp người phụ nữ nọ.
Một lát sau, một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác xanh dài, đầu bù tóc rối, hai mắt đều là tơ máu đỏ bừng bị JC dẫn đến phòng thăm hỏi.
Cho dù cách một tấm kính nhưng Phó Âm cũng bị doạ khiếp sợ, cô ta che mũi lại theo bản năng, ghét bỏ nói: “Khổng Thục, chỉ mới có mấy ngày mà sao cô đã chật vật đến mức này rồi?”
Khổng Thục liếm bờ môi nứt nẻ, oán hận nhìn chằm chằm cô ta: “Nếu không phải bởi vì cô chối bỏ sạch sẽ quan hệ với tôi thì tôi sẽ biến thành như vậy sao?”
Hai ngày trước, Khổng Thục nhờ JC đi tìm Phó Âm, muốn nhờ cô ta bảo lãnh mình ra ngoài, nhưng Phó Âm không những không đến mà còn đẩy hết tội trạng lên đầu cô ta, thậm chí còn mua chuộc để tội của cô ta mau chóng bị phán quyết!
Ngày mai, cô ta đã bị chuyển đến ngục giam rồi, không biết đời này còn cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời nữa không.
Cô ta vốn tưởng rằng Lộc Sanh Ca là kẻ thù của mình nhưng cuối cùng Phó Âm mới là người đẩy cô vào địa ngục ác ma.
Phó Âm nhíu mày, bàn tay vẫn che mũi, ngồi cách hai tầng kính, nói chuyện với cô ta qua ống nghe.
“Việc này tôi cũng không còn cách nào khác, là tôi không cẩn thận để người nhà biết mà bọn họ tuyệt đối sẽ không để tôi dính phải bất kỳ vết nhơ nào, cho nên chỉ có thể hy sinh cô.”
“Nhưng mà cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô chuẩn bị, bảo đảm ngay tháng sau này của cô sẽ tốt hơn, nhưng phải có điều kiện, đó chính là cô phải kể hết những gì cô biết về Sanh Ca cho tôi.”
Cô ta cười nói: “Thế nào? Vụ mua bán này có lời đúng không?”
Nhưng cô ta không ngờ Khổng Thục lại đột nhiên ngửa đầu cười to, thậm chí còn liên tục đấm vào bàn.
Phó Âm khó hiểu: “Chuyện này rất buồn cười sao?”
Cô ta vắt hết ốc để hành hạ em chồng tương lai của mình.
Chuyện này chẳng lẽ không buồn cười hay sao?
Nhưng Khổng Thục không nói ra chuyện này, cô ta chán ghét Sanh Ca bao nhiêu thì cũng hận Phó Âm bấy nhiêu.
Sao cô ta lại muốn hai người đó sau này chung sống hoà thuận với nhau chứ?
“Cô không thể nhìn cô ta sống thoải mái đến mức đó sao?”
Cô ta cười cực kỳ khoa trương, phục sức và đầu tóc đều hỗn loạn rối bù, đôi mắt đỏ bừng như bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Phó Âm cố bình tĩnh lại rồi nói: “Đương nhiên, không phải cô cũng muốn hành chết cô ta sao.”
“Vậy được, tôi nói cho cô biết.” Cô ta cười, kề miệng sát vào ống nghe nói nhỏ: “Thế lực chống lưng cho cô ta không đơn giản, nếu đối cứng với cô ta chưa chắc cô có thể thắng, nhưng tôi biết cô ta từng ly hôn, có lẽ cô có thể dựa vào chỗ này để công kích cô ta.”
Phó Âm sáng bừng hai mắt: “Được, cô yên tâm, mối thù của cô với Sanh Ca, tôi sẽ giúp cô báo!”
Cô ta nói xong thì đứng dậy, dứt khoát quay lưng rời đi.
Khổng Thục nhìn bóng lưng duyên dáng của cô ta thì nụ cười trên môi càng ngày càng điên cuồng.
Chỉ tiếc cô không thể nhìn hai người đó đấu đá với nhau!
Vừa ra khỏi trại tạm giam thì Phó Âm đã vội vàng gọi điện thoại: “Tra cho tôi xem chồng trước của Sanh Ca chồng là ai, tôi muốn tư liệu phải thật tỉ mỉ, làm nhanh lên.”
Khoảng nửa tiếng sau, một tệp tài liệu được gửi đến di động của cô ta.
Sau khi cô ta mở tư liệu ra nhìn thì chân mày đang cau chặt cũng dần giãn ra, tầm mắt nhìn vào bức ảnh nào đó, khẽ cong môi cười:, “Mộ, Chỉ, Ninh?”
Tập đoàn Phong thị, văn phòng chủ tịch.
Phong Ngự Niên day day huyệt thái dương, đôi mắt khép hờ.
Lưu Niên cung cung kính kính đứng thẳng trước mặt anh, báo cáo tình hình ở nhà chính.
“Hôm trước cô Thanh Thanh đã làm ầm ĩ một lúc lâu, các nhân viên an ninh không dám thả người nhưng mấy ngày nay cô ấy lại cực kỳ yên lặng ngoan ngoãn, chỉ là gọi cú điện thoại cho cô Mộ, nhưng cô Mộ không hề nhận cuộc nào…”
Phong Ngự Niên mở mắt ra, câu cuối cùng của Lưu Niên khiến cho anh chú ý.
“Vì sao Chỉ Ninh không tiếp điện thoại?”
Bình thường thì quan hệ của Thanh Thanh và Chỉ Ninh rất tốt, gọi điện thoại cũng là chuyện bình thường, nhưng từ sau khi Sanh Ca náo loạn ở nhà chính lần đó thì Mộ Chỉ Ninh chưa từng chủ động nhắc đến Phong Thanh Thanh trước mặt anh.
Phong Ngự Niên hơi cau nhíu.
Lưu Niên giải thích: “Có lẽ… là có việc bận, không tiện nghe điện thoại của cô Thanh Thanh.”
Một lần không nhận thì rất bình thường, nhưng vài lần đều không nhận.
Cô ấy cố tình tránh né cái gì?
Chuyện này có chỗ không thích hợp.
Khuôn mặt anh đanh lại, đứng dậy: “Đã mấy ngày không gặp Chỉ Ninh rồi, đến chung cư đi.”
Lưu Niên đứng yên không nhúc nhích: “Hình như cô Mộ không có ở chung cư, cô ấy đã ra ngoài rồi.”
Ra ngoài?
Được rồi, có lẽ anh đã nghĩ nhiều rồi.
Anh lại ngồi vào ghế làm việc, Lưu Niên nhìn ánh mắt tối đen của anh còn cả quầng thâm mắt mờ mờ thì không nhịn được mà mở miệng hỏi: “BOSS, gần đây anh không nghỉ ngơi đủ sao? Sắc mặt của anh có vẻ…không tốt lắm.”
Phong Ngự Niên xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng hơi bức bối.
Lúc anh vẫn còn ở biệt thự thì mỗi lần trở về thì dù nhiều hay ít đều sẽ hiện lên bóng dáng của Sanh Ca.
Khi cô mặc tạp dề lau nhà, khi nhìn thấy anh về thì sẽ mỉm cười với anh.
Còn cả hình ảnh cô cong eo quét lá rụng ngoài sân, còn có hình ảnh đêm đó cô ở trên giường…
Anh nhớ suốt cả đêm không thể ngủ yên, nhưng khi tỉnh lại uống ly nước, thì sẽ nhớ đến lúc trước cửa nhà hàng, Lộc Hoa ôn nhu xoa bàn chân cho cô.
“BOSS?”