Cô ta nghĩ lại, cứ cảm thấy Sanh Ca đang gài bẫy cô ta, nên cô ta quyết định lờ đi câu hỏi này.
Tiếp tục chất vấn: “Giám đốc Sanh đã thỏa thuận với Thịnh Thị về nghệ nhân biểu diễn từ lúc nào vậy? Sao tôi không hề nghe nói về chuyện này?”
“Trợ lý Khổng có giá lớn quá nhỉ, tôi làm gì cũng phải thông báo với cô trước sao?”
Sanh Ca cười lạnh, nhìn Khổng Thục với ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén: “Cô là cái thá gì chứ?”
Khổng Thục sửng sốt, cô ta hoàn toàn không nghĩ là Sanh Ca lại trực tiếp nói như vậy.
Lúc này, mọi người đồng loạt nhìn cô ta, đợi cô ta mất mặt.
Cô ta cắn môi, tiện thể khí thế của cô ta cũng yếu đi, tỏ ra vẻ mặt bị tổn thương và cung kính nói: “Xin lỗi, tôi đã tự cho là mình đúng quá rồi, tôi tưởng giám đốc sẽ thương lượng với chúng tôi trước.”
Bộ dạng yếu đuối của cô ta, so với sự kiêu ngạo của Sanh Ca.
Trông chẳng khác gì bị cấp trên bắt nạt.
Khổng Thục cảm thấy đắc ý.
Con nhỏ Sanh Ca không biết phép tắc này quả là người mới, không hề đủ kinh nghiệm!
Lộc Hoa dùng khớp ngón tay mình gõ nhẹ lên mặt bàn, không vui nói: “Giám đốc đương nhiên có quyền tự làm chủ, không cần phải chuyện nhỏ xé ra to.”
“Vâng, tổng giám đốc Lộc.”
Khổng Thục hậm hực ngồi xuống với vẻ mặt gượng gạo.
Sanh Ca thì nhìn cô ta chằm chằm, tiếp tục nói: “Nhưng mà nếu trợ lý Khổng đã hỏi đến thì tôi sẽ nói cô biết, tôi và người phụ trách bên Thịnh Thị xác định nghệ nhân biểu diễn vào trưa hôm qua.”
Cái gì?
Khổng Thục mở to mắt.
Chiều hôm qua mình mới đến tìm cô ta nói về chuyện của Thịnh Thị, nhưng mà cô ta đã bàn xong chuyện vào buổi trưa…
Nếu đã bàn xong rồi, vậy tại sao cô ta vẫn đồng ý đến bữa tiệc tối qua?
Khổng Thục trừng mắt nhìn cô, cảm thấy rất khó tin, vẻ mặt như vừa gặp quỷ vậy.
Vậy là cô ta cố tình sao?
Chẳng lẽ giám đốc Vương và giám đốc Lưu đều là bị cô ta đưa vào?
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp khó tả của Sanh Ca, lưng cô ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Nhưng một lúc sau, cô ta lại bác bỏ suy nghĩ này.
Một con nhỏ mới bước vào đời sao lại có tâm tư và lòng dạ thâm sâu như vậy?
Đúng vậy!
Trùng hợp, nhất định là sự trùng hợp mà thôi!
Dưới chiếc bàn dài, móng tay dài của Khổng Thục bấu chặt lòng bàn tay mình, mới có thể từ từ bình tĩnh lại.
Bởi vì Khổng Thục không có phát biểu gì nữa, buổi hội nghị tiếp tục diễn ra.
Sanh Ca tiếp tục nói về kế hoạch công việc.
“Trên tổng thể kế hoạch, trước mắt vẫn không có gì thay đổi, các đại diện quảng cáo và truyền hình thực tế nhắm vào sự hợp tác với các nghệ nhân nổi tiếng vẫn sẽ tiếp tục tiến hành.”
Nói xong, mọi người đều không có dị nghị.
Sanh Ca tiếp tục: “Cuối cùng là về nhóm thực tập sinh mà công ty đang đào tạo, bộ phận lớn những đứa trẻ này tuổi còn nhỏ và ít kinh nghiệm, tôi nghĩ công ty có thể đầu tư tiền để tổ chức một chương trình tuyển tú, và mời các công ty khác tham dự, từ một trăm người chọn ra bảy người xuất đạo, thuận tiện để những đứa trẻ này học hỏi thêm.”
“Đợi đã, tôi có dị nghị”
Khổng Thục lần nữa giơ tay, đứng dậy: “Giám đốc Sanh, việc tổ chức chương trình tuyển tú không phải là chuyện nhỏ, đề nghị này có vẻ đã vượt quá phạm vi công việc của cô rồi, hơn nữa, chương trình tuyển tú ở nước ta không có thị trường tốt, nếu như vì vậy mà công ty bị tổn thất…”
Cô ta đang nói thì thấy Sanh Ca cau mày, cô đưa tay lên trước mũi quạt nhẹ.
“Trưa nay cô ăn nhiều tỏi lắm đúng không? Mùi vị khó chịu vậy nè.”
Khổng Thục ngây người ra: “Tôi không có ăn.”
“Không có?” Sanh Ca cười: “Vậy sao cô cứ thích giả bộ vậy? Còn không biết phân trường hợp, cứ ra vẻ ở buổi hội nghị.”
Phụt-
Bên dưới, có rất nhiều nhân viên nhịn không được mà cười lén.
Các nhân viên ngồi gần Khổng Thục vô thức bịt mũi, âm thầm rời cô ta xa chút.
Cô ta trợn tròn mắt, tông giọng cũng cao lên.
“Xem ra lời đề nghị này của giám đốc Sanh là có tư tâm, nếu không thì sao lại sợ người khác nghi vấn chứ. Giám đốc Sanh mới vào công ty được vài ngày mà đã đề ra đề nghị tiêu hao cực lớn vậy rồi, thật sự khiến người khác phải nghi ngờ, tổng giám đốc Lộc, tôi đề nghị điều tra giám đốc Sanh!”
Cô ta vừa nói xong, bùm một tiếng, Lộc Hoa đặt mạnh ly cà phê lên bàn, trầm giọng nói: “Tôi đồng ý với đề nghị này.”
Mọi người ồ lên.
Lúc này, cách mọi người nhìn Sanh Ca cũng thay đổi.
Chỉ có Khổng Thục bất ngờ và vui mừng: “Thật sao? Tổng giám đốc Lộc, ngài thật sự công nhận những gì tôi nói và điều tra giám đốc Sanh sao?”
Có người lén xì một tiếng.
Mọi người ai cũng biết lời này của Lộc Hoa là nói với ai, chỉ có mỗi Khổng Thục như tên ngốc vậy, không nhận ra.
Lộc Hoa cảm thấy buồn nôn như thể anh ấy vừa nuốt phải trăm con ruồi, vẻ mặt u ám nói: “Cô nói thêm tiếng nữa, lập tức cút ra ngoài, mai không cần phải đến nữa.”
Vẻ mặt Khổng Thục trắng bệch, sự chênh lệch lớn của tâm lý khiến cô ta sửng sốt cả buổi vẫn chưa thế phản ứng lại.
Cho đến lúc có người ở bên cạnh nhắc nhở, cô ta mới không cam tâm ngồi xuống.
Buổi họp bắt đầu tiến hành bàn về những chi tiết cụ thể về lời đề nghị của Sanh ca.
Khổng Thục ngồi yên lắng nghe, sự đau đớn bị vả mặt khiến cô ta hận không thể tìm cái hố mà chui vào trong.
Sự đố kị của cô ta đối với Sanh Ca như một con rắn độc, nó đang không ngừng quấn chặt lấy trái tim cô ta, khiến cô ta sắp thở không nổi.
Tại sao người lọt vào mắt xanh của Lộc Hoa không phải là cô ta chứ?
Nếu như bây giờ người có gian tình với Lộc Hoa là cô ta, vậy người được Lộc Hoa bảo vệ và cưng chiều sẽ là Khổng Thục!
Nghĩ lại, bỗng nhiên, trước mắt cô ta xuất hiện vẻ mặt bốn mươi mấy tuổi, hói đầu, răng gắn vàng và gương mặt dầu của Lâm Hồng.
Nghĩ đến việc bản thân chỉ có thể dè dặt ở bên loại đàn ông ghê tởm như Lâm Hồng, cô ta càng thêm ganh ghét.
À đúng rồi! Còn có Lâm Hồng!
Xem thái độ Lộc Hoa đối với con khốn đó, việc Lâm Hồng đột nhiên mất tích chắc chắn có vấn đề, chắc chắn có liên quan đến con khốn Sanh Ca!
Cô ta hậm hực suy xét một lúc.
Một sự việc xen giữa đã mất.
Mất đi sự gây róio của Khổng Thục, buổi hội nghị được tiến hành rất thuận lợi.
Sau khi Lộc Hoa tuyên bố tan họp, thì anh ấy và Hoa Vân rời khỏi trước.
Mọi người cũng lần lượt rời khỏi phòng họp.
Sanh Ca thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, thì bỗng có đôi tay với bộ móng đỏ đè lên túi văn kiện trên bàn.
Khổng Thục mỉm cười nói: “Tôi còn có chút việc muốn được giám đốc Sanh chỉ giáo, cô ở lại chút nha.”
Sanh Ca không đáp lại, nhưng cũng không tỏ vẻ từ chối.
Cho đến khi mọi người đều đã rời khỏi phòng họp.
Khổng Thục đen mặt, thấp giọng hỏi: “Cô nói thật đi, tại sao Lâm Hồng không đến họp? Ông ta đi đâu rồi? Có phải là cô đã làm gì không?”
“Lâm Hồng à, ông ta không bao giờ quay lại công ty nữa đâu.” Sanh Ca nói với vẻ mặt thờ ơ.
“Gì cơ?”
Khổng Thục trợn tròn mắt, không thể tin được, đôi tay cô ta nắm chặt vai của Sanh Ca lay động: “Ông ta bị ban giám đốc sa thải rồi sao? Là do cô đúng không? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Rõ ràng, tối hôm qua, ông ta với cô ta còn bàn với nhau về việc đối phó con khốn này, mà đột nhiên lại bị sa thả mất rồi?
Cô ta không tin!
Sanh Ca cau mày, vỗ vào tay của cô ta một cách chán ghét: “Bởi vì ông ta bị nghi có dính líu đến việc sử dụng khoản tiền công, hơn nữa, còn có hành vi giao dịch không bình thường với nhân viên nữ của công ty, bị công ty xóa tên và đưa vào cục sảnh sát, sau khi phán quyết thì chắc sẽ vào tù mười mấy năm.”
Cô vừa nói, vừa lấy khăn giấy, chậm rãi lau cổ tay vừa bị Khổng Thục chạm vào, rồi lại lau túi văn kiện.
Cô mỉm cười nói: “Đây là cơ mật, trong công ty này, ngoài tôi ra, chẳng ai dám nói với cô cả, nể mặt mình cộng sự vài ngày, tôi trọng nghĩa lắm đúng không?”
Khổng Thục nghe vậy, đột nhiên lùi về sau, cô ta không thể tưởng tượng được, sợ hãi: “Cho nên tối hôm qua… thật ra là cô đã biết hết mọi chuyện? Cô cố tình rơi vào bẫy của tôi?”
Sanh Ca không đáp lại, cô bước thẳng đến vị trí chủ trì của buổi hội nghị.
Lúc ngồi xuống, đôi chân thon dài của cô vắt chéo, thân hình thướt tha.
Rõ ràng vì cô đang ngồi mà thấp hơn Khổng Thục, nhưng khí chất của cô lại vô cùng mãnh liệt, thậm chí hơn hẳn Khổng Thục mười con đường.
Cô cong môi, nói: “Khổng Thục, nếu cô nhớ Lâm Hồng như vậy, vậy cô đến ở bên cạnh ông ta đi.”