Khuôn mặt của Khổng Thục thoáng cứng đờ nhưng ngay sau đó lại cười càng xán lạn hơn trước.
Nàng giả vờ kéo Sanh Ca sang một bên, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ba vị đổng sự này đều là những tai to mặt lớn cả đấy, nghệ sĩ của công ty chúng ta có nhận được hợp đồng hay không đều phải nhờ vào một câu nói của bọn họ đấy, giám đốc tuyệt đối đừng nói gì đắc tội với bọn họ đấy.”
Sanh Ca gật đầu nhưng khuôn mặt của cô lại không có biểu cảm gì.
Sau khi hai người bí mật trao đổi với nhau thì quay lại chỗ ba người đó.
Ba vị đổng sự đó nhìn chằm chằm Sanh Ca, trong đôi mắt hiện lên rõ vẻ tham lam, Sanh Ca bị những ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn chằm chằm thì cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Giám đốc Sanh quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những có một khuôn mặt xinh đẹp mà dáng người cũng cực kỳ chuẩn đấy.”
Một vị đổng sự trong số đó mở miệng trước.
“Đâu có đâu có, ba vị đổng sự đây mới là rồng trong biển người.” Sanh Ca cười khách sáo với bọn họ.
Khổng Thục nhiệt tình tiếp đón bọn họ yên vị vào chỗ.
Cô ta giơ chiếc ly rượu đế cao quay sang hướng của Sanh Ca nói: “Đây là lần đầu tiên giám đốc đích thân đến tiếp khách từ khi được bổ nhiệm, ly này tôi kính cô, chúc cô khởi đầu thuận lợi.”
Cô ta cứng rắn nhét ly rượu vang đỏ vào tay Sanh Ca.
Sanh Ca ưu nhã nâng ly rượu, kề sát mũi ngửi: “Château Lafite Rothschild 82, đúng là rượu ngon.”
Cô cười rồi nhẹ nhàng chạm cốc với Khổng Thục, rồi sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Giám đốc Lưu nịnh nọt cô: “Không ngờ giám đốc Sanh lại rành về rượu vang đỏ như vậy, cách uống rượu lại còn sảng khoái như vậy, thật sự là quá quyến rũ, ly này cô nhất định phải nể mặt tôi đấy.”
Sanh Ca hỏi: “Hôm nay không phải đến đây thảo luận chuyện kịch bản sao? Sao ba vị đổng sự đây lại không hề nhắc đến chuyện đó?”
Nhóm đổng sự không hề nao núng trả lời cô: “Tất nhiên phải nói rồi nhưng quy củ là phải uống rượu trước rồi mới bàn chuyện, chắc giám đốc Sanh cũng là người hiểu chuyện đúng không?”
Ba đổng sự cười vô cùng vui vẻ, liên tục thay nhau mời rượu cô.
Sanh Ca cũng không cự tuyệt bọn họ, cô uống hết ly này đến ly khác.
Tập đoàn nhà họ Phong thị, văn phòng của chủ tịch.
Lưu Niên gõ cửa tiến vào, cung kính đưa cho anh một tập tài liệu về thân thế của Sanh Ca.
“Sếp, người của chúng ta đã cẩn thận tra xét tận ba lần rồi, đây là bản tư liệu sau khi đã chỉnh lý tất cả những thông tin, mời ngài xem qua.”
Phong Ngự Niên nhận lấy tư liệu rồi nhìn thoáng qua những thông tin trên đó, anh càng nhìn thì chân mày càng cau lại chặt hơn.
Cuộc sống của cô nhìn qua thì vô cùng bình thường, sinh hoạt cũng không có gì đặc sắc.
Nhưng trước năm cô mười lăm tuổi thì chỉ có một câu là ở viện phúc lợi, ngoài ra không có bất kỳ sự kiện cụ thể nào cả, ngay cả việc được đưa vào viện phúc lợi từ khi nào cũng không hề có một chút thông tin nào.
Trên đời lại có thông tin cá nhân của một người mà hacker tinh anh của anh cũng không tra ra được?
Lưu Niên nhìn ra được thắc mắc của anh nên anh ta hỏi thêm: “Hay là tôi bảo bọn họ đi điều tra thêm?”
“Không cần.”
Phong Ngự Niên khép tư liệu lại, ném xấp văn kiện đó lên bàn: “Cô ấy có ý không để chúng ta tra ra được, có tra nữa cũng chỉ lãng phí tinh lực mà, nhưng thân thế của cô ấy chắc chắn không đơn giản như vậy.”
Anh bước đến cửa sổ sát đất trong văn phòng, châm một điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm.
Lưu Niên lại lấy ipad mở lịch trình làm việc của anh ra rồi hỏi: “Sếp, đêm nay ngài có một bữa tiệc đã hẹn trước, ngài có đi không?”
“Đi.”
Tình hình lúc này trong bữa tiệc.
Bốn người thay phiên rót rượu cho Sanh Ca, đã ba tuần rượu trôi qua nhưng Sanh Ca vẫn giữ vững phong thái ai mời cũng không cự tuyệt.
Đã uống hết sáu bình rượu vang đỏ rồi.
Nhưng gương mặt cô cũng chỉ hơi phiếm hồng, ngồi dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ mê hoặc nhưng con ngươi của lại cực kỳ trong trẻo, tỉnh táo.
Khổng Thục buồn bực lắc lắc đầu, cô ta đã bắt đầu thấy choáng váng rồi.
Không ngờ rằng tửu lượng của cô gái nhỏ này lại tốt như vậy, ba vị đổng sự và cô ta đều thấy say rồi mà cô gái nhỏ này không hề bị ảnh hưởng chút nào sao?
Mấy người bọn họ đều sắp uống không nổi nữa.
Bọn họ nhìn về phía Sanh Ca thì thấy cô tự rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ khi bọn họ không chuốc rượu nổi nữa, lại còn uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cô còn đưa mắt nhìn về phái bọn họ, khuôn mặt thoáng lộ vẻ tươi cười trào phúng bọn họ.
Phục!
Bọn họ tâm phục khẩu phục!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ nhất quyết không tin cô gái này chính là kiểu người ngàn ly không say?
“Ba vị đổng sự, trợ lý Khổng, sao lại không uống nữa? Nếu đã không uống nữa thì chúng ta có thể bàn chuyện chính được chưa?”
Sanh Ca lập tức đảo khách thành chủ.
Cô còn kính rượu ngược lại bọn họ.
Ba vị đổng sự nhìn Khổng Thục bằng ánh mắt sắc bén, như ngầm ý bảo nàng mau giải quyết chuyện này.
Rượu thì nhất định không thể uống nữa, nếu lại uống thêm vài ly nữa thì lát nữa người gục trước chính là bọn họ.
Khổng Thục oán hận cắn răng, biết rõ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy cũng không phải là cách.
May mắn là trước đó Phó Âm đã đưa cho cô ta một gói thuốc không màu không vị để phòng ngừa những trường hợp ngoài ý muốn.
Cô ta ra hiệu bằng ánh mắt với Giám đốc Trương, Giám đốc Trương cười hiểu ý.
“Giám đốc Sanh đã xem qua kịch bản đại nam chủ của chúng ta rồi sao?”
Ông ta vừa hỏi vừa lấy ra một phần văn kiện đưa cho Sanh Ca: “Đây là bản mới nhất, phiền giám đốc Sanh đọc sơ lại một lần, rồi nói đến người cô đã chọn trước được trong lòng đi.”
Sanh Ca đứng dậy bước đến nhận lấy văn kiện.
Đột nhiên, một tiếng xoảng vang lên.
Ly rượu của cô bị Khổng Thục ngồi bên cạnh lỡ tay hất đổ trên mặt đất.
“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu giám đốc, có lẽ đêm nay hơi say rồi, để tôi đi đổi cho cô một cái ly khác, rót rượu lại cho cô.”
Sanh Ca nhìn cô ta bằng ánh mắt ẩn ý nhưng cũng không ngăn cản.
Một lát sau, Khổng Thục mang đến một ly rượu mới, cô ta đưa ly rượu đã được rót đầy đến tận tay của cô.
Giám đốc Trương và Khổng Thục tiếp tục trao đổi ánh mắt, ông ta đã gấp gáp muốn tiếp tục kính rượu cô.
Sanh Ca không nhận lấy: “Không vội, ly này xem như ly rượu kết thúc cho bữa tiệc này.”
Giám đốc Trương không hiểu ý của cô nhưng vẫn phụ hoạ theo: “Được được, người đẹp nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Tôi xem qua thì thấy nhân vật này có chỗ vẫn chưa ổn lắm…” Sanh Ca vừa nói vừa lặng lẽ đẩy ly rượu ra xa một chút.
Cô cầm tư liệu đứng dậy, nghiêng người về phía giám đốc Trương, chỉ cho ông ta nhìn đến chỗ cô đang nói.
Ba vị đổng sự nhìn thấy thân hình nóng bỏng của cô thì cả hai mắt đều phát sáng rồi.
Bởi vì không có chỗ nào trống để đặt văn kiện xuống nên Sanh Ca đặt hẳn văn trên lên trên hai chiếc ly đế cao rồi chỉ cụ thể chỗ cô đanng muốn nói đến.
Tâm trí của ba vị đổng sự lúc này đâu còn tập trng trên văn kiện nữa, chỉ một lòng muốn nói nhanh cho xong thôi.
Bất cứ phương án và kiến nghị nào Sanh Ca đưa ra, bọn họ đều đồng ý ngay lập tức.
Giám đốc Trương đổng lại gấp gáp giơ ly rượu lên lần nữa: “Giám đốc Sanh, chuyện công việc cũng đã bàn xong xuôi rồi, mọi người hãy cũng nâng chén, chúc mừng hợp tác thuận lợi đi.”
Sanh Ca cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa, nâng ly rượu cụng nhẹ với bọn họ nhưng lại không vội uống ngay.
Bốn người cơ hồ là nhanh chóng uống xong, ánh mắt toàn bộ hoặc chờ mong hoặc hưng phấn nhìn về phía Sanh Ca.
Màu đỏ sậm rượu nghe lên hương thơm say lòng người.
Sanh Ca hơi chần chờ kề sát ly ruọu bên môi, uống một hơi cạn sạch.
Chỉ vài giây sau, ánh mắt của cô dần trở nên mơ màng, đầu óc thì thấy choáng váng, cuối cùng đổ gục xuống mặt bàn.
Bốn người chiếc ly đế cao không còn thừa giọt rượu nào thì khóe miệng của bọn họ tràn đầy ý cười.
Trong buổi tiệc, Phong Ngự Niên ra khỏi phòng bao đến toilet.
Trên đường quay lại thì gặp một người phụ nữ có vẻ hơi quen và một người đàn ông bụng phệ đang thì thầm gì đó với nhau.
Anh nhìn kỹ lại thì nhận ra chính là người phụ nữ trước đó đi cũng Sanh Ca khoe chiếc xe BMW.
Phong Ngự Niên cũng không quan tâm chuyện bao đồng, đang định quay đầu chuẩn bị rời đi thì lại tình cờ nghe được câu nói của đối phương.
“Giám đốc Trương nhớ nhắc cả hai vị giám đốc kia, xong việc nhất định phải gửi video của Sanh Ca cho tôi, vả lại những hợp đồng sau này giám đốc Vương và giám đốc Lưu phải ưu tiên cân nhắc đến tôi đấy nhé.”
“Yên tâm, đương nhiên không thể thiếu phần của cô được.”
Giám đốc Trương nói xong, xoa xoa đôi tay muốn mau chóng quay lại phòng riêng để thưởng thức hương vị của người đẹp.
Nhưng mà ông ta mới vừa quay đầu, thì cổ áo đột nhiên bị người nào đó hung hăng túm lấy.