Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 25: 25: Dựa Vào Cái Gì Mà Kẻ Đầu Têu Thói Xấu Lại Thản Nhiên Như Vậy




May mà trong nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, nhưng cũng không thể bảo đảm rằng lát nữa sẽ không có ai vào.

Cô muốn lướt qua Phong Ngự Niên để đi mở cửa, nhưng cổ tay cô đã bị người đàn ông phía trước nắm chặt rồi.

“Cô đang sợ cái gì?”

Anh cười như không cười, tiếp tục nói: “Tôi đã nói phải tìm cô nói chuyện rồi mà, tối hôm qua đã để cô chuồn mất, hôm nay tôi sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn nữa đâu.”

Có gì để nói chuyện chứ?

Chuyện giữa anh và cô đã rõ ràng.

Cô hất tay anh ra, xoa xoa cổ tay: “Tôi có gì phải sợ chứ, nhưng tôi chỉ cảm thấy là tổng giám đốc Phong tiếng tăm lừng lẫy vậy mà lại đi đến nhà vệ sinh nữ để chặn người, không thể tưởng tượng nổi mà thôi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phong Ngự Niên liếc cô, anh thuận tay châm điếu thuốc.

Sanh Ca bị mùi thuốc lá cay nồng này xông đến, cô cau mày chán ghét.

Làn khói lượn lờ làm cho sắc mặt của anh tăng thêm vẻ u ám vài phần, khuôn mặt của anh không chút biểu cảm nào, cuối cùng anh bắt đầu hỏi.

“Người đàn ông đã ăn cùng với cô là ai vậy?”

Sanh Ca không sao nói rõ được, cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh: “Không phải chuyện của anh.”

Câu hỏi đưa ra bị coi thường, Phong Ngự Niên không tức giận mà tiếp tục hỏi: “Vừa rồi hình như anh ta có ý muốn theo đuổi cô, vậy cô thì sao? Cô cũng thích anh ta sao?”

Hả?

Sanh Ca dường như hiểu ra được điều gì đó.

Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh có chút kỳ lạ: “Vì vậy anh cố ý đến đây để chặn tôi, là bởi vì anh chua ngoa sao?”

Phong Ngự Niên nghẹn lời, anh bị câu nói này chặn họng không nói nên lời.

Sanh Ca không nhịn được, cô bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.

Sắc mặt của anh dần dần trở nên xanh mét, trong lòng lại tức giận trước ánh mắt pha trò của cô: “Cho dù nói thế nào, từ đầu đến cuối cô vẫn mang thân phận là vợ trước của tôi, hành vi không chính đáng này chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Phong, tôi cảnh cáo cô nên tránh xa những người đàn ông đó ra một chút!”

“Ơ kìa, tổng giám đốc Phong nhàn rỗi đến mức làm chuyện dư thừa rồi, tôi vẫn nói câu đó, tôi ở bên cạnh ai thì cũng không liên quan gì đến anh!”

Khuôn mặt xanh mét của anh càng đen hơn, nhưng anh không nghĩ ra được lời nào để phản bác lại cô.

Sanh Ca nhìn anh chịu thua, trong lòng cô thoải mái vui mừng, cô trêu chọc anh: “Vị hôn thê nhỏ của anh có biết chuyện anh ở trong nhà vệ sinh nữ chặn vợ trước lại không? Nếu như cô ấy biết được, e rằng sắc mặt sẽ rất tuyệt vời đấy? Tôi thật sự muốn nhìn xem phản ứng của cô ấy!”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra.

Nhưng bị Phong Ngự Niên giữ lấy cổ tay, tay còn lại thì thuận thế giữ vai cô, ép cô vào góc tường, lui cũng không thể lui.

Cô phản kháng lại, nhưng bị anh giữ chặt hai tay, giơ cao qua đầu rồi đè chặt vào tường.

Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên đang liếc cô với khoảng cách rất gần, hơi thở của anh đều phả vào mặt cô, trong nháy mắt Sanh Ca đã đỏ mặt.

Cách trang trí nhà vệ sinh của nhà hàng Douglas cũng là màu tối.

Ánh đèn mờ tối và ấm áp bao trùm lấy hai người, bầu không khí mờ ám không thể nói rõ được.

Tình huống này hình như rất giống với tình huống tối qua trong nhà để xe, chỉ khác là chiếc xe đã trở thành bức tường phía sau cô.

Sanh Ca vô cùng tức giận.

“Tên đàn ông hèn hạ bám đuôi như anh! Có phải đã điên rồi không?”

Trước đó rõ ràng anh đã lạnh nhạt với cô, nhưng kể từ khi ly hôn, anh lại thường xuyên quấn lấy cô.

Anh đã uống nhầm thuốc gì rồi sao?

Phong Ngự Niên nhìn hàng mi dài cong vút của cô khẽ run, đột nhiên anh nhớ đến nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của cô vào tối hôm qua trước khi rời đi, trong lòng anh trở nên ngứa ngáy.

Ánh mắt anh nhìn vào đôi môi mềm mại của cô, đột nhiên có một sự kích thích muốn cắn vào nó.

Mặc dù không biết mùi vị như thế nào, nhưng nhất định có thể khiến cô tức giận đến mức giậm chân ngay tại chỗ.

Sanh Ca nhìn theo ánh mắt của anh, cô mơ hồ cảm giác được có điều gì đó không hay, trong lòng cũng hoảng sợ.

Đôi mắt mà cô lườm anh cũng dần dần trở nên chán ghét mãnh liệt, cô nghiến răng nghiến lợi: “Phong Ngự Niên, có một ngày, tôi sẽ khiến anh quỳ dưới chân tôi, để anh trả giá cho tất cả những việc anh đã làm trước đây và bây giờ.”

Lời nói này rất ngạo mạn.

“Tôi đợi.”

Phong Ngự Niên mỉm cười, hiển nhiên là anh không coi trọng lời nói của cô và anh không cho rằng cô có vốn để thách thức anh.

“Nhưng mà bây giờ, cô phải trả giá cho việc đã chọc giận tôi trước!”

Nói xong, anh nghiêng người, từ từ đến gần cô.

Sanh Ca nhìn đôi môi mỏng đang càng ngày càng gần, cô khẽ nghiến răng, chuẩn bị cắn anh một cái thật mạnh, tốt nhất là phải máu chảy đầm đìa, máu bắn tung tóe ra ngay tại chỗ!

Khi bầu không khí giữa hai người hơi tế nhị, đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng vặn tay nắm cửa.

Đây là nhịp điệu có người muốn vào!

Đột nhiên trong lòng Sanh Ca nảy sinh ra một ý định, cô trừng mắt nhìn Phong Ngự Niên một cách hung tợn.

Cô đang chuẩn bị hét lớn lên rằng bắt biến thái đi, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Phong Ngự Niên che miệng lại.

Người bên ngoài cửa vặn khóa cả buổi cũng không thể mở ra, lại gõ cửa, hướng vào bên trong và hỏi: “Xin hỏi trong đó có ai không? Mở cửa có tiện không?”

Một giọng nữ vừa mảnh vừa quen thuộc truyền đến.

Sanh Ca và Phong Ngự Niên đều sững sờ, lại chính là Mộ Chỉ Ninh.

Thật sự trùng hợp!

Sanh Ca nhìn sắc mặt rất tối của Phong Ngự Niên, chắc hẳn trong lòng anh nhất định đang rất căng thẳng đúng không?

Bị vị hôn thê tận mắt nhìn thấy anh đang thân mật với vợ trước trong nhà vệ sinh nữa, chậc chậc, nội dung vở kịch này... thú vị đấy!

Cô muốn xem, anh giải thích như thế nào!

Hình như Sanh Ca đã quên rằng đương sự đang thân mật với anh chính là mình, cô nở một nụ cười xấu xa rồi lập tức vùng vẫy phản kháng, trong miệng phát ra tiếng ưm ưm ưm.

“Câm miệng! Muốn chết sao?”

Phong Ngự Niên chỉ có thể tăng thêm sức lực của tay, anh khẽ hét vào mặt cô một câu.

Đúng lúc Mộ Chỉ Ninh ở bên ngoài vừa sát vào cửa vừa nghe ngóng, cô ta nghe thấy hình như bên trong truyền đến giọng nói của đàn ông, nhưng sao cô ta lại mơ hồ nghe thấy hơi giống với giọng nói của Ngự Niên?

Nếu như thật sự là Ngự Niên, vậy giọng nữ ưm ưm vùng vẫy đó chẳng lẽ là... Sanh Ca sao?

Không! Chuyện này không thể nào!

Cô ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng treo ở trên cùng, quả thực là nhà vệ sinh nữ.

Làm sao Ngự Niên có thể vào nhà vệ sinh nữ!

Mặc dù trong lòng cô ta không tin, nhưng để chắc chắn, cô ta vẫn lấy điện thoại ra và gọi cho Phong Ngự Niên.

Một giây, hai giây...

Tiếng chuông đột ngột reo lên từ bên trong.

Nhận ra được điều gì đó, trong đầu Mộ Chỉ Ninh lập tức hiện ra hình ảnh hai người họ đang dây dưa mập mờ.

Tâm trạng của cô ta càng kích động hơn, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn, lực gõ cửa cũng mạnh hơn một chút.

“Sanh Ca, cô đang ở bên trong đúng không! Mau mở cửa! Ra đây!”

Cô ta chú ý đến việc đây cũng là một nơi công cộng, cô ta không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của Ngự Niên, vì vậy cô ta không ngừng kêu to tên Sanh Ca.

Điện thoại không cúp máy, tiếng chuông vẫn không ngừng reo lên.

Nhưng trong nhà vệ sinh vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Lý trí của Mộ Chỉ Ninh hình như bị cơn tức giận thiêu đốt sạch sẽ rồi, bên trong càng yên lặng, càng chứng minh rằng bên trong đang lén lút, đang làm chuyện gì xấu xa không muốn người khác thấy!

“Sanh Ca, cô ra đây! Tại sao cô không dám nói chuyện! Cô sợ người khác biết được chuyện cô đang quyến rũ vị hôn thê của tôi sao! Cô nghĩ rằng cô trốn thì tôi không biết đó là cô sao!”

Cô ta không ngừng la hét, âm thanh rất lớn.

Sanh Ca vốn nghĩ rằng bản thân mình có thể xem được kịch hay, nhưng không ngờ rằng từ đầu đến cuối Mộ Chỉ Ninh chỉ gọi tên của mình, với dáng điệu này của cô ta, sợ rằng chẳng bao lâu nữa thì người của toàn bộ nhà hàng sẽ biết được chuyện cô và Phong Ngự Niên ở một mình trong nhà vệ sinh nữ.

Cô đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi đó của Phong Ngự Niên, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh vậy.

Dựa vào cái gì mà kẻ đầu têu thói xấu như anh lại có thể thản nhiên như vậy?

Nhưng cô lại phải căng thẳng vì những lời nói của Mộ Chỉ Ninh!

Như nghĩ đến điều gì đó, Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, cô cong môi cười lạnh: “Hình như người nên căng thẳng không phải là tôi, tôi muốn nhìn xem, một lát nữa anh Phong còn có thể bình tĩnh giải thích với vị hôn thê được không!”

Cô nói xong thì dùng sức hất bàn tay đang giam giữ cô của Phong Ngự Niên ra, Phong Ngự Niên cũng không ngăn cản cô, cô lập tức đi thẳng ra mở cửa.

Ngoài cửa, Mộ Chỉ Ninh đang tức giận và vẫn đang kêu gào.

“Không mở cửa ra đúng không, cô đợi đi! Bây giờ tôi sẽ kêu người đến phá cửa! Tôi phải vạch trần hành vi vô liêm sỉ của cô, hành vi cô quyến rũ vị hôn thê của tôi trước mặt tất cả mọi người!”

Ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt, đột nhiên truyền đến âm thanh đang xoay xoay lõi khóa cửa.

Cánh cửa mở ra với một kẽ hở như bàn tay, Sanh Ca nhìn chằm chằm vào cô ta với nụ cười tươi tuyệt đẹp.

“Quả nhiên là cô!”

Mộ Chỉ Ninh tức giận, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi tại sao cô không mở cửa ra? Là ai đã nói chuyện với cô ở bên trong? Có phải là Ngự Niên không?”