Tang Vi hắng giọng và hô lên: “Chào mừng Chủ tịch Lý của Tập đoàn Hoa Ức, Chủ tịch Thiến của Giải trí Tượng Thú, Dương phu nhân của tập đoàn Tịch Thiên Ảnh, Cảnh Thiếu của Tập đoàn truyền thông Hòa Phong... đến Angle!”
Thương nhân luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, ban đầu đám người kia đều viện lí do để không đến. Mặc dù không biết là bọn họ đã bị người nào mê hoặc, nhưng giờ đều đang lao đến đây càng nhanh càng tốt.
Tất cả những người được mời đã đến trong mười phút cuối cùng, Thịnh Tú Vân vội vàng giúp Sanh Ca tiếp đón.
Sắc mặt Tống Niên xanh mét vì tức giận, bởi vì có quá nhiều người đến, không có chỗ cho người ở cửa.
Chị ta ngồi trên ghế, chìm nghỉm trong đám đông, cứ vậy mà bị dồn vào góc hẻo lánh.
Nếu không có vệ sĩ hỗ trợ, chị ta đã suýt ngã.
Mọi người đều bận rộn thể hiện sự hiếu khách trước mặt Sanh Ca, chẳng ai quan tâm đến chị ta cả.
Thịnh Tú Vân lạnh lùng nhìn chị ta: “Ở đây có quá nhiều khách, tôi sợ Sanh Ca và tôi không thể chăm sóc cho chị được. Bị tát vào mặt rất khó chịu đúng không? Nếu chị không thể kiềm chế được thì cụp đuôi mà cút về đi!”
"Cô!"
Bị xúc phạm một cách rõ ràng như vậy, khuôn mặt của Tống Niên gần như đã vặn vẹo vì tức giận.
Chị ta không muốn cứ như thế này mà rời đi, vẫn tiếp tục thì thầm mỉa mai:
"Lộc Sanh Ca, nếu có Kỷ Ngự Đình che chở cho cô thì sao? Tôi nghe nói anh ta rất tàn nhẫn với phụ nữ, tính tình quái gở, dáng vẻ trông rất xấu. Cô đã đến Kỷ gia để chăm sóc anh ta trong khoảng thời gian này. Tôi e rằng cũng chịu nhiều khó khăn, phải không?”
Sanh Ca sửng sốt một lúc, nhưng chỉ cười khúc khích và không buồn giải thích.
So với việc cãi nhau với Tống Niên, việc chào hỏi những vị khách đến chơi còn quan trọng hơn.
Thịnh Tú Vân thì khác, cô ấy nhìn Tống Niên nhẹ nhàng rồi nói với vẻ dịu dàng châm biếm:
"Chị hiểu lầm rồi à? Thằng nhóc Kỷ Ngự Đình đó chắc sẽ làm chị thất vọng. Anh ta không chỉ đẹp trai mà còn sống có trách nhiệm. Anh ta còn rất dịu dàng và ân cần với Sanh Ca nữa. Chị có tức hay không?"
Tống Niên sững sờ.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì được đồn thổi về Kỷ Ngự Đình?
Nhất thời chị ta cũng không biết những gì Thịnh Tú Vân nói có phải là sự thật hay không, vì vậy chị ta chỉ có thể châm biếm theo một cách khác, cố ý cất cao giọng nói:
"Có lẽ vậy, nhưng anh ta cố tình bỏ qua bữa tiệc tẩy trần lần trước, mà giờ cũng không có mặt để làm lễ cắt băng khánh thành. Tôi không nghĩ anh ta quan tâm đến cô chút nào. Tôi sợ khoản đầu tư này là của Kỷ lão gia ấy?”
Nhiều người có mặt tại hội trường nghe thấy lời chị ta nói, họ châu đầu ghé tai, nhỏ giọng mà xì xào bàn tán.
Ý của Kỷ Ngự Đình và ý của Kỷ lão gia là hai khái niệm khác nhau.
Mặc dù Kỷ lão gia đã gia nhập giới kinh doanh lâu năm, có thể coi là lãnh đạo của thời trước, mọi người đều kính nể ông, nhưng suy cho cùng, đó cũng là dĩ vãng.
Vì hiện tại Kỷ lão gia đã về hưu nên dù có chuyện gì xảy ra thì Kỷ Ngự Đình mới là người nắm quyền, là người có tiếng nói cuối cùng.
Nếu anh không thích đính hôn với Lộc Sanh Ca, thì việc đầu tư vào Angle có khả năng chỉ là một lời tuyên bố, cuối cùng có được trả hay không thì không chắc.
Sanh Ca không nói gì.
Bởi vì Kỷ Ngự Đình thực sự không nói kế hoạch về khoản đầu tư này với cô, mà cô cũng không định sử dụng Kỷ Thị để tạo động lực.
Nhưng lễ cắt băng sắp diễn ra, cô dự định sau này sẽ nói chuyện một mình với Kỷ Ngự Đình về khoản đầu tư.
Cô không phản bác lại nên đã có người ở hiện trường tin lời Tống Niên và bắt đầu dao động.
Cảnh Thiếu của Tập đoàn truyền thông Hòa Phong đã dẫn đầu gửi lời xin lỗi đến Sanh Ca: “Tôi xin lỗi, Giám đốc Lộc, tôi vẫn còn việc phải làm ở công ty. Tôi chúc Giám đốc Lộc cắt băng khánh thành suôn sẻ và gặp nhiều may mắn. Truyền thông Hòa Phong chúng tôi rời đi trước."
Có người dẫn đầu, chẳng mấy chốc đã có người tranh nhau chạy theo.
"Tôi thực sự xin lỗi, Giám đốc Lộc, tôi còn có việc phải làm..."
"Đừng tức giận, Giám đốc Lộc, tôi có chuyện trong công ty..."
Sanh Ca không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Tống Niên nhìn khoanh tay hừ lạnh, rất tự hào.
Tuy nhiên, ngay khi công ty thứ sáu chuẩn bị bước tới và xin lỗi Sanh Ca, tiếng gầm của những chiếc xe độc quyền của dòng SSC Tuatara vang lên từ phía hồ phun nước.
Mọi ánh mắt của đám đông ngay lập tức tập trung vào chiếc siêu xe Silber phiên bản giới hạn màu đen duy nhất ở Trung Quốc, nghe nói nó có giá tám mươi triệu tệ. Nhưng chiếc xe này dù có tiền cũng không mua được, phải có tiền và quyền thế.
Ngay khi mọi người còn đang cảm thán về sự xuất hiện của chiếc xe này, cánh cửa xe từ từ mở ra.
Đôi chân dài của người đàn ông chậm rãi bước xuống xe, phong thái sang trọng, khí chất lạnh lùng, trên khuôn mặt là chiếc mặt nạ ma quái màu xám bạc càng tăng thêm một chút thần bí.
"Ngự gia!”
"Thực sự là Ngự gia! Anh ta thật sự có thể đích thân đến một sự kiện nhỏ như vậy, thật sự là rất yêu thương vị hôn thê Giám đốc Lộc này!"
"Trời ạ, tôi thật ghen tị, thật là ghen tị mà!”
Có rất nhiều người phụ nữ đồng hành được chủ tịch đưa tới, từ khi Kỷ Ngự Đình xuống xe, ánh mắt của bọn họ đã bị gắn lại trên người anh, rất ghen tị.
Một vài công ty vừa rồi nói rằng họ sẽ rời đi vẫn chưa rời khỏi tòa nhà, khi họ nhìn thấy Kỷ Ngự Đình vừa mới xuất hiện, lòng của họ đã hoàn toàn tan nát.
Tất cả họ đều tức giận nhìn Tống Niên.
Còn Tống Niên cũng chìm trong bàng hoàng, không nói được lời nào.
Giữa những tiếng hò reo, Kỷ Ngự Đình đi thẳng về phía Sanh Ca.
Sanh Ca ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi về phía mình. Ngoài kinh ngạc, trong lòng cô cũng có chút tức giận.
Rõ ràng cô đã dặn anh không được ra ngoài, phải ở trong biệt thự tĩnh dưỡng.
Hừm, người đàn ông này không ngoan chút nào!
Kỷ Ngự Đình thu hết mọi ánh mắt và bước đến trước mặt Sanh Ca. Tiếng nghị luận ồn ào dừng lại một cách tự giác.
Không gian yên tĩnh.
Anh cầm lấy tay trái của Sanh Ca lên đầy thân tình, hôn lên mu bàn tay cô, nói với một giọng trầm mà từ tính: “Thật xin lỗi, anh đến muộn."
Sanh Ca bĩu môi, nhướng mày nhìn anh: “Đúng, vậy khi nào trở về, em sẽ trừng phạt anh!"
Đôi mắt đen của Kỷ Ngự Đình như mỉm cười: “Sanh Sanh muốn hai ngày hai đêm? Anh sẽ nghe theo em."
Tất cả các quý bà và quý cô tại hiện trường đều hét lên.
Tất cả mọi người đều bị buộc phải ăn cơm chó.
Hai người họ đã thể hiện tình cảm của họ ở nơi công cộng, những gì họ đang nói có phải có ý kia hay không?
Họ có thể nghe loại nội dung bậy bạ này sao?
Sanh Ca không ngờ anh lại dám nói chuyện trêu chọc cô công khai trước mặt nhiều người như vậy.
Cô vẫn mỉm cười nhìn anh, nhưng thật ra cô đã nghiến răng nghiến lợi rồi.
Kỷ Ngự Đình đến đây vừa đúng lúc, vừa đến nơi thì lễ cắt băng khánh thành mới bắt đầu.
Vì sự xuất hiện của mình, anh và Sanh Ca đã cùng nhau cầm chiếc đai màu đỏ trong buổi lễ, mỗi người đều cầm kéo cắt một cái
Không khí sôi nổi tại hiện trường cũng lên cao.
Tống Niên bị tát vào mặt hai lần trong một ngày, đặc biệt là lần thứ hai chị ta cố ý nói to, bây giờ chị ta chỉ muốn tìm một kẽ đất mà trốn đi.
Khi không có ai để ý đến mình, chị ta buồn bã bỏ đi.
Buổi lễ cắt băng khánh thành đã kết thúc thành công tốt đẹp, tất cả các khách mời đã cùng nhau tham quan tòa cao ốc Angle.
Sanh Ca đã chán xã giao, vì Kỷ Ngự Đình tình nguyện đến đầu tư, cô dứt khoát giao luôn trách nhiệm xã giao cho anh, chạy đến một góc yên tĩnh ngồi lười nhác cùng Thịnh Tú Vân.
Thịnh Tú Vân nhìn Kỷ Ngự Đình đang bất lực hòa mình vào đám đông: “Dù sao thì anh ta cũng là người đầu ta của cô đấy? Cô lười biếng cũng không sao, còn bóp chết anh ta nữa."
Ánh mắt của Sanh Ca cũng nhìn về phía Kỷ Ngự Đình: “Một người đàn ông không ngoan thì nên để anh ấy vất vả một chút."
“Không ngoan sao?” Thịnh Tú Vân che miệng cười: “Nhìn anh ta rất ngoan mà.”
"Anh ấy giả vờ."
Sanh Ca không nói nhiều, cô tự rót cho mình một ly sâm panh và nhấp một ngụm.
Anh không chỉ thích giả vờ mà còn nói dối hết lần này đến lấn khác!
Tuy nhiên, những chuyện này cô cũng không nên nói với Thịnh Tú Vân.
Thịnh Tú Vân không hề né tránh: “Vậy thì cô làm đúng rồi đấy chứ. Người đàn ông của cô là người không nghe lời thì phải dạy dỗ! Về phương diện này, tôi có chút tâm đắc đấy!”