Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 197: 197: Lại Ói Ra Máu Bong Da Tróc Thịt




Tiếp sau đó, da thịt loáng bóng trên lưng anh bị roi mạnh mẽ quất ngang.

Vết máu hiện rõ, cơn đau nhức kịch liệt tập kích đến.

Chỉ là roi đầu tiên thôi mà Phong Ngự Niên đã mồ hôi lạnh đầy mình rồi.

Anh nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp căng cứng, nhưng anh vẫn thẳng lưng không phát ra lấy một tiếng rên.

Lúc chú Lê cởi đồ trên người anh ra chú ý đến chỗ băng gạc ở giữa lưng, ra tay cũng cố ý tránh vết thương.

Nhưng thế này thì chỗ có thể chịu được hình phạt trên lưng lại càng ít đi.

Cho nên chỉ mới đến roi thứ mười lăm, cả lưng bị băng gạc chia làm đôi của Phong Ngự Niên đã chằng chịt vết máu.

Đòn roi vào đến ba phần thịt, da tróc thịt bong, nhìn mà ghê người

Hơi thở của Phong Ngự Niên cũng càng ngày càng nặng, trên trán nổi cả gân xanh.

Ngay cả lông mi cũng không tự chủ được run lên, anh mím chặt môi, kiên quyết không để cho mình phát ra âm thanh khuất nhục nào.

Trong lòng lại cười tự giễu.

Rời khỏi nhà một lần là mười mấy năm, xém chút nữa anh quên đi thân phận thực của mình, còn cho rằng mình thật sự chỉ là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều mà lớn lên trong nhà họ Phong thôi chứ.

Bây giờ năng lực chịu đòn roi của cơ thể được nuông chiều này đã yếu đi nhiều đến vậy.

Tay cầm roi huấn luyện của chú Lê cũng đã run lên.

Bởi vì toàn bộ lưng trên nửa người trên của Phong Ngự Niên đều đã chảy đầy máu, không còn lấy một chỗ lành lặn.

Còn đánh nữa thì sẽ chồng lên vết thương trước, nhưng uy lực của roi huấn luyện quá lớn, nếu đánh hai roi một chỗ thì vết thương sẽ hằn sâu đến tận xương, như vậy thì quá đau đớn rồi.

Chú Lê thật sự có chút không đành lòng, chỉ đành chuyển trọng tâm lên phần éo Phong Ngự Niên.

Roi huấn luyện lại vẫy lên, tiếng xé gió vang lên, trút xuống năm roi liên tiếp, toàn bộ đều đánh vào lưng dưới Phong Ngự Niên.

Phong Ngự Niên run rẩy kịch liệt, cuối cùng lưng gục xuống, một tay anh chống xuống mặt đất mới tránh được cảnh ngã xuống đất đầy khốn cùng.

Tiếng roi sau lưng cũng ngừng lại.

Ngực anh đột nhiên đau thắt dữ dội, khí huyết dâng lên, phun một ngụm máu ra chỗ trống.

“Boss!”

Tự Niên bị dọa hết hồn hết vía, ánh mắt đỏ cả lên.

Anh ta nhìn hai mươi roi này ở bên cạnh mà trái tim rung lên theo, mấy lần định xông lên cướp roi mà cuối cùng lại nhịn xuống được.

“Đừng đánh nữa, chúng tôi về, giờ đi ngay!”

“Tự Niên!”

Phong Ngự Niên ngưng lời, tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Cậu chỉ là cấp dưới cục điều tra quốc gia của tôi, ở đây còn chưa đến lượt cậu nói!”

“Boss! Đừng đánh nữa, anh có còn muốn sống nữa hay không hả!”

Giọng nói Tự Niên nghẹn ngào, điên cuồng hét lên với anh: “Virus S404 trong người anh chỉ mới được ức chế xuống thôi, không phải là đã hết hoàn toàn! Anh bị đánh đập như thế, vết thương nặng đến vậy thì sức đề kháng sẽ yếu đi, virus chẳng mấy mà lan rộng! Anh sẽ chết đấy!”

Phong Ngự Niên làm như không có nghe thấy, nhéo thật mạnh vào đùi, nín thở đứng thẳng lưng lại, duy trì tư thế chịu phạt tiêu chuẩn nhất.

Đau không?

Đau lắm chứ.

Nhưng anh không thể không nói tiếng nào đã rời đi, bên cạnh Sanh Ca còn có mối nguy, anh phải giải quyết triệt để rắc rối cuối cùng mới có thể đi mà không luyến tiếc.

Huống hồ, giờ lại đi thì không phải hai mươi roi trước đó anh chịu uổng rồi sao.

"Tiếp tục."

Giọng nói của Tự Niên run rẩy: “Không được, không thể đánh tiếp được nữa!”

Phong Ngự Niên căn bản không để ý tới anh ta: “Chú Lê, tiếp tục!”

Tự Niên tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nắm đấm cũng trắng bệch cả ra, nhưng cố tình anh ta lại là người ngoài đứng ở chỗ này, không cách nào lôi được tên ngốc bướng bỉnh Phong Ngự Niên kia đi.

Chú Lê không nhúc nhích, từ lời của hai người ông ta nghe ra được Phong Ngự Niên bị thương không nhẹ.

Ánh mắt ông ta lại nhìn bóng lưng Phong Ngự Niên.

Nếu còn đánh tiếp nữa thì mười roi cuối cùng này ông ta chỉ có thể đánh vào ngang hông sau của Phong Ngự Niên.

Ông trầm ngâm một lúc, nhìn hai vệ sĩ trong phòng: “Trong này không cần bảo vệ nữa, các cậu ra ngoài canh giữ đi.”

“Vâng.”

Đợi hai người đi ra ngoài hẳn rồi, chú Lê lấy khăn tay ra, lau sạch vết máu trên roi huấn luyện, rồi lại vung roi lên.

Mười roi liên tiếp vang lên.

Tất cả đều đánh xuống đất trống.

“Cậu chủ, đã đánh xong ba mươi roi, cậu có thể đứng lên được rồi.”

Chú Lê vừa nói vừa lau roi huấn luyện thật sạch sẽ: “Hạt chót là ba ngày, đến lúc đó cậu nhất định phải trở về, mong cậu nhớ cho.”

Phong Ngự Niên được Tự Niên đỡ, chống mạnh đứng dậy: “Cảm ơn.”

Chú Lê hơi cúi đầu với anh không nói gì hết.

Vệ sĩ ở ngoài đột nhiên đi vào: “Cậu chủ, có chiếc xe dừng ở cổng công trường, người xuống xe là một người phụ nữ, có cần…” Cậu ta làm động tác cắt cổ.

Phụ nữ sao?

Phong Ngự Niên nhíu mày: “Trông thế nào?”

“Vô cùng xinh đẹp ạ.”

Đó có lẽ là Sanh Ca.

Sao đột nhiên cô lại tới đây?

Phong Ngự Niên nhìn chú Lê: “Mọi người giải tán đi, cô ấy là một người vô cùng quan trọng, không được động vào cô ấy, càng không được để cô ấy phát hiện.”

“Vâng, ba ngày này của cậu… nhất định phải chú ý an toàn.”

Sanh Ca đi giày cao gót bước vào công trường bỏ hoang, cẩn thận quan sát xung quanh.

Rõ ràng Lộc Thập Nhất nói gần đây có rất nhiều trạm gác ngầm, sau cả đường đến cô không thấy đâu hết.

Đã giải tán cả rồi sao?

Công trường rất lớn, vì vậy cô bước nhanh hơn, tìm từng gian từng gian trong công trường.

Cuối cùng, trong một căn nhà hoang vu hẻo lánh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Vừa lúc Tự Niên giúp Phong Ngự Niên cái chiếc cúc cuối cùng trên cổ áo vest.

Thấy Sanh Ca đã vào đến nơi, có cái cà vạt nữa cũng không kịp, Tự Niên chỉ đành lẳng lặng đút vào túi quần mình, lặng lẽ đứng qua một bên cúi đầu không nói lời nào.

Phong Ngự Niên hít một hơi thật sâu, giấu đi cơn đau ở lưng, lúc nhìn về phía Sanh Ca, đôi mắt đen của anh lại rất dịu dàng.

“Sao cô lại đến đây?”

Sanh Ca không trả lời câu hỏi của anh, đôi mày thanh tú chau lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Lúc tôi vào, sao Tự Niên lại cài cúc áo giúp anh, anh đang làm gì?”

Đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ cong lên: “Chỉ là một chiếc cúc áo ở cổ sơ ý bị nới ra thôi, Tự Niên thấy vậy nên giúp tôi cài lại.”

Sanh Ca liếc nhìn Tự Niên, Tự Niên đang cúi đầu, không nói một lời cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Cô đi đến trước mắt Phong Ngự Niên, nhìn anh thật kỹ lần nữa: “Vậy sao anh lại ở đây?”

“Tự Niên nhận được tin, nói người bộ phận điều tra bí mật đến rồi nên tôi đến xem thử, nhưng tôi cũng vừa mới đến thôi, người đã đi mất rồi.”

Sanh Ca chuyển sự chú ý của mình sang Tự Niên lần nữa: “Anh ta nói thật không?”

Tự Niên im lặng mất hai giây, không ra nghe được có cảm xúc gì trong giọng điệu: “Vâng.”

Đầu ngón tay Phong Ngự Niên khẽ run, nhẹ kéo tay áo cô: “Sanh Ca, bên ngoài lạnh lắm, tôi muốn về lại biệt thự.”

"Đợi lát nữa."

Sanh Ca không hề có phản ứng gì trước hành động làm nũng của anh, lông mày cô nhíu chặt lại.

Mặc dù Tự Niên một mực cúi đầu, cực lực che dấu, nhưng cô lại phát hiện ra hốc mắt của Tự Niên có hơi đỏ.

Lại nhìn sắc mặt Phong Ngự Niên có hơi nhợt nhạt, môi cũng không có chút sắc hồng, rõ ràng là trạng thái hai ngày trước vẫn còn rất tốt.

“Sáng nay anh vẫn rất ổn sao bệnh lại nặng lên rồi?”

Phong Ngự Niên mặt không thay đổi, dùng nắm đấm che môi, ho nhẹ hai tiếng: “Có lẽ là tối qua bị cảm lạnh, không có chuyện gì to tát đâu, tôi về uống hai viên thuốc là đỡ thôi.”

Cảm thôi sao?

Đôi lông mày Sanh Ca nhíu chặt không vì lời của anh mà buông, bởi vì cô luôn ngửi thấy một mùi lạ trong không khí.

Dường như có một mùi nước hoa nam rất xa lạ, xen lẫn một mùi tanh rất nồng!

"Chỗ này bỏ hoang đã lâu như vậy, sao lại có mùi máu tươi?"

Cô vòng qua Phong Ngự Niên, nhìn quanh phòng một lượt.

Cuối cùng, tìm thấy một vũng đỏ thẫm to bằng lòng bàn tay trên mặt đất, giống như máu tươi còn chưa khô.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay đến vũng máu, nhưng cổ tay đột nhiên bị Phong Ngự Niên giữ chặt.