Vẻ mặt của Sanh Ca dần đông cứng lại, cô khó tin nhìn anh ta.
Giọng điệu có chút phẫn uất.
“Vậy mà anh Húc lại không tin em sao?”
Ninh Thừa Húc cười hì hì: “Cô gái ngốc, tôi nói đùa với em thôi, tôi đương nhiên là tin tưởng em nhưng rượu là do em chuẩn bị hay Phong Ngự Niên? Tôi không tin anh ta.”
Sanh Ca đưa cho anh ta nhìn ly rượu vang đỏ trống rỗng trong tay mình.
“Em đã uống rồi, nếu như rượu có vấn đề thì người ngã xuống sẽ là em.”
Ninh Thừa Húc không nói gì anh ta khẽ lắc ly rượu trong tay rồi vẫn không uống.
Sanh Ca có chút không vui, cô nhìn chai rượu vang đã khui bên cạnh lẩm bẩm: “Chẳng lẽ anh Húc muốn em uống hết chai rượu vang đỏ như lần trước thì anh mới tin em sao?”
Ninh Thừa Húc vẫn im lặng.
Sanh Ca giống như là tức giận, cô vươn tay cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn.
Ninh Thừa Húc ngăn cô lại: “Tôi tin, cho dù chai rượu này là thuốc độc thì tôi cũng uống bởi vì đối với tôi em chính là liều thuốc độc xinh đẹp mà tôi đã say từ lâu.”
Anh ta mỉm cười với vẻ cưng chiều rồi ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu.
Trong vườn, hai tên thân tín của Ninh Thừa Húc đứng ở cửa như hai tác phẩm điêu khắc.
Lộc Thập Nhất chủ động đi đến tìm bọn họ.
“Anh bạn, tối vậy rồi hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Chúng tôi đang lén nướng chút thịt nướng ở sân sau, các anh có muốn ăn thử chút không?”
Vẻ mặt của hai tên thân tín lạnh lùng, họ từ chối.
“Không cần.”
Lộc Thập Nhất rất kiên nhẫn: “Hai người đừng sợ, cô chủ luôn rất thân thiện, có cô ấy ở đây cậu Húc sẽ không tức giận đâu, hơn nữa cũng đã đến giờ ăn cơm tối, với tình cảm của cô chủ và cậu Húc thì sau này sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, cứ coi như là làm quen trước.”
Lần này hai người do dự hai giây rồi nói: “Không cần.”
Nước đổ đầu vịt, Lộc Thập Nhất lo lắng không biết nên tiếp tục thuyết phục như thế nào, anh ta sợ bọn họ sẽ phát hiện ra anh ta quá niềm nở.
Thấy Lộc Thập Nhị chạy tới cầm hai cái xiên nướng thịt ba chỉ đưa cho anh ta.
“Anh Thập Nhất, tối nay thịt xiên thơm lắm, anh đi ăn thử đi, lúc nãy cô chủ nói rồi, tối nay cô ấy và cậu Húc không say không về nên để chúng ta cũng ăn no uống say, bên đó đã mở cho anh hai lon bia, mau lên.”
“Được.”
Lộc Thập Nhị lấy xiên thịt rồi ăn một xiên trước mặt bọn họ, anh ta ăn rất ngon miệng.
Chẳng có mấy ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của món thịt ba chỉ nướng, thực sự rất thơm!
Mùi thơm thoang thoảng theo làn gió vào mũi hai người họ, hai người đều nhìn chằm chằm xiên thịt trong tay anh ta rồi nuốt nước bọt, có chút dao động.
Lộc Thập Nhất rất nhiệt tình, anh ta tiếp tục nói: “Hai người anh em, tối nay cậu Húc chắc sẽ về rất muộn, hai người không biết phải chịu đói đến bao giờ, sân sau có bia và rượu trắng, làm một hai ly cậu Húc sẽ không làm khó hai người đâu.”
Hai người họ nhìn nhau rồi cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của xiên thịt bị que thị nướng trong tay Lộc Thập Nhất dắt mũi ra sân sau.
Bữa cơm kéo dài đến mãi hơn mười giờ tối.
Ninh Thừa Húc nói chuyện với Sanh Ca một cách vui vẻ, khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì say, đôi mắt sâu thẳm trước đây giờ trở nên có chút mơ hồ.
“Em Sanh, em có thể hồi tâm chuyển ý tôi thực sự rất vui, trên thế giới này ngoài tôi ra chẳng còn bất kì thằng đàn ông nào xứng với em, chúng ta chính là một cặp trời sinh.”
Sanh Ca chỉ mỉm cười không nói gì.
Ninh thừa Húc nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm: “Khi đó lúc mẹ em mất, là do tôi không đủ trưởng thành không đứng ra bảo vệ, an ủi em khi em bơ vơ nhất mà đi cục điều tra bí mật để theo đuổi danh vọng và tiền tài, tôi cũng đã tự trách mình rất nhiều năm vì chuyện này, em thực sự có thể tha thứ cho tôi sao?”
Nhắc đến chuyện cũ, nụ cười trên khuôn mặt Sanh Ca dần trở nên lạnh lùng.
“Anh Húc, anh uống say rồi, lại bắt đầu nói nhảm, đã muộn lắm rồi, anh nên trở về đi.”
Ninh Thừa Húc vẫn muốn tiếp tục giải thích nhưng Sanh Ca gọi Lộc Thập Cửu đỡ anh ta lên xe.
Bởi vì hai tên thân tín của anh ta đã uống chút rượu ở sân sau nên không thể lái xe còn vết thương trên người Lộ Thập Cửu vẫn chưa khỏi hẳn nhưng lúc nãy anh ta chỉ ăn chút thịt nướng, là vệ sĩ duy nhất không uống rượu.
Vì vậy anh ta lái xe đưa ba người Ninh Thừa Húc trở về.
Đợi sau khi xe quân vụ hoàn toàn mất dạng khỏi biệt thự bên biển Lộc Thập Nhất mới lặng lẽ đi vào biệt thự.
Sanh Ca vẫn ngồi trong phòng ăn hai mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.
“Cô chủ?” Lộc Thập Nhất khẽ gọi.
Sanh Ca hoàn hồn: “Hai tên thân tín đó thế nào rồi?”
“Cô yên tâm, đã âm thầm bỏ thuốc vào rượu, ước chừng lát nữa trên đường sẽ có hiệu quả.”
“Tốt, vừa đúng lúc để em hiệu suất làm việc của phía Phong Ngự Niên.”
Cô nhìn chai rượu vương đỏ đã hết đôi mắt xinh đẹp lóe lên.
Xe quân vụ đang đi trên đường cao tốc, vì đã khá muộn nên ít xe cộ qua lại.
Lộc Thập Cửu chỉnh lại điều hòa trong xe đến một mức nhiệt rất thoải mái, hai tên thân tín của Ninh Thừa Húc uống chút rượu nên đã ngủ say.
Chỉ còn Ninh Thừa Húc, mặc dù uống rượu, nhưng đầu óc anh ta vẫn tương đối tỉnh táo.
Lộc Thập Cửu đang nhìn thẳng lái xe thì đột nhiên bị một khẩu súng lạnh lẽo dí sát vào sau đầu.
Đó là Ninh Thừa Húc.
“Đây không phải là đường trở về chỗ của tôi, anh muốn đi đâu?”
Giọng của anh ta không nhỏ hai tên thân tính cũng cảnh giác rất cao nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện Lộc Thập Cửu đang đưa bọn họ ra ngoại thành.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên nặng nề.
Lộc Thập Cửu cười ha ha: “Tôi lái nhầm đường sao? Xin lỗi cậu Húc, tôi thấy các anh ngủ rồi nên không dám đánh thức các anh, tôi còn tưởng là đi đường này sẽ gần hơn.”
Khuôn mặt Ninh Thừa Húc vẫn lạnh băng: “Quay đầu lại.”
“Hả? Ồ được!”
Tốc độ xe rất nhanh, Lộc Thập Cửu không hề giảm tốc độ mà ngược lại còn đạp ga đột nhiên đánh tay lái khiến cả xe suýt nữa mất thăng bằng nghiêng xe văng ra đường.
Trong xe ngoại trừ Lộc Thập Cửu thì ba người còn lại đều không thắt dây an toàn, bị anh ta đột đột giảm tốc độ nên đập vào cửa kính.
Ninh Thừa Húc cũng không ngoại lệ và khẩu súng dí vào đầu Lộc Thập Cửu cũng bị dịch chuyển.
Lộc Thập Nhất nhân cơ hội phanh gấp xuống xe bỏ chạy.
Ba người còn lại vì lực quán tính quá lớn nên loạng choạng không vững.
Nhưng Ninh Thừa Húc là người tỉnh táo nhất, anh ta tàn nhẫn nhìn về hướng Lộc Thập Cửu chạy rồi bóp cò một cách quyết đoán.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ở vùng ngoại thành yên tĩnh tiếng động này vô cùng lớn.
Lộc Thập Cửu đang chạy phía trước ôm đầu theo phản xạ rồi sờ soạng toàn thân lần nữa, phát hiện súng bắn trượt nên chạy càng nhanh hơn.
Phát súng đó trúng nóc ô tô.
Ninh Thừa Húc bị một người đàn ông đột nhiên nhảy ra từ cốp xe chặn lại nên mới bắn lệch hướng.
Cốp xe và hàng ghế sau của xe quân vụ thông với nhau do quá tối và hai tên thân tín uống rượu có chút say nên quên kiểm tra.
Không ngờ trong cốp xe lại giấu người.
Ninh Thừa Húc nhanh chóng nhận ra bừa tối hôm nay có gì đó không ổn, lập tức muốn phản kích lại người đàn ông đang vươn tay từ trong cốp xe.
Không ngờ anh ta vừa ra tay thì bị đối phương nhanh chóng cướp mất vũ khí.
Bên trong xe rất tối nên Ninh Thừa Húc không nhìn thấy người trong cốp xe là ai, còn hai tên thân tín thì lập tức xuống xe muốn bắt người.
Đột nhiên xuất hiện năm sáu người đàn ông trong rừng cây.
Hai bên đánh nhau.
Chưa đánh được hai phút đồng hồ ba người Ninh Thừa Húc cảm thấy không còn sức chống đỡ.
Bởi vì trước đó Sanh Ca đã bỏ thuốc mê không màu không mùi, một lượng nhỏ sẽ không làm người ta ngất đi nhưng sẽ sức lực sẽ trở nên yếu ớt.
Hai tên thân tín bị đánh gục.
Ninh Thừa Húc cũng bị đánh một cú vào sau gáy từ phía sau, anh ta quỳ trên mặt đất.
Anh ta ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ người đàn ông mở cốp xe đi ra rất quen, anh ta đeo mặt quỷ với hoa văn tinh xảo và độc đáo.
“Anh, anh là cục điều tra quốc gia...”
Chưa kịp nói xong thì Tự Niên đã bồi thêm cho anh ta một phát vào gáy từ phía sau, coi như đã đánh gục được người này.