Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 188: 188: Không Xé Đến Khi Tay Tàn Phế Thì Đừng Nghĩ Đến Chuyện Đi




“Hóa ra là cô, sao cô vào được đây?”

Sanh Ca tao nhã nghịch móng tay rồi trả lời một cách uể oải: “Tôi bảo vệ sĩ thông báo cho quản gia rồi đi thẳng vào đây từ cửa chính.”

Quản gia cho vào sao?

Lão quản gia ở với bọn họ bao nhiêu năm trời vậy mà bị mua chuộc nhanh vậy sao?

Lâm Hoài Sơ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt độc đoán.

Sanh Ca đoán được cô ta đang nghĩ gì, cô nói: “Đây gọi là chủ bại thì tớ cụp đuôi, hôm nay là ngày nhà họ Lâm của cô sụp đổ nên bọn họ đương nhiên là thức thời biết nên làm thế nào.”

Lâm Hoài Sơ nghiến răng nghiến lợi đột nhiên từ dưới đất đứng lên: “Cô là con khốn! Cô quá đáng lắm rồi đấy! Cô cho rằng cô hại nhà họ Lâm nhà tôi như thế này thì nhà họ lâm sẽ dễ dàng sụp đổ sao? Nằm mơ!”

“Hại nhà họ Lâm của cô?”

Sanh Ca cười khẩy: “Đây không thể gọi là hại được, chẳng qua tôi chỉ đang vạch trần những thứ bẩn thỉu đáng xấu hổ của nhà họ Lâm cho cả thế giới biết mà thôi, nếu như nhà họ Lâm của cô trong sạch thì sao phải sợ mấy thứ này.”

“Cô!”

Lâm Hoài Sơ sắp tức chết, nhưng cô nói rất đúng chuyện Lâm Thị rồi cả truyện của Lâm Hân Mỹ và Lý Lâu đều do bọn họ làm.

Trong căn phòng phía sau cô ta tiếng la hét ngày càng thê thảm.

“A! Lý Lâu ông dám đánh tôi, ông dám bạo lực gia đình! Tôi sẽ kiện chết ông! Để ông và ả tình nhân kia bị xử bắn!”

“... Giết người rồi! Lý Lâu muốn giết người! Cứu tôi! Hoài Sơ, mau đến cứu mẹ!”

Lâm Hân Mỹ bị đánh, bà ta hét lên khản cả cổ.

Lâm Hoài Sơ đang chuẩn bị xuống tầng đối đầu với Sanh Ca thì nghe thấy bên trong dường như không ổn nên cô ta vội vàng đi vào phòng khuyên ngăn.

Nhưng cô ta đi vào thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chẳng mấy chốc bên trong phòng lại trở nên ồn ào, âm thanh rất ầm ĩ.

Hôm nay đến đây Sanh Ca không đem theo nhiều người chỉ có Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu.

Trên tầng quá ồn, cô nhíu mày rồi tao nhã dụi vào tai: “Hai anh lên đó khuyên ngăn đi rồi đưa người xuống đây.”

“Vâng.”

Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu nhanh chóng hành động.

Lý Lâu bị Lộc Thập Cửu đấm một phát ngất luôn rồi bị ép buộc xuống tầng.

Kẻ đánh người bị bắt đi rồi Lâm Hân Mỹ và Lâm Hoài Sơ đi theo sau xuống tầng.

Đầu tóc Lâm Hân Mỹ rối bù, dù sao thì nam nữ đánh nhau thể lực chênh lệch rất lớn mặt bà ta sưng lên vì bị đánh, khóe miệng vẫn còn chảy máu, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Lâm Hoài Sơ đi vào không vớ bở được gì còn bị Lý Lâu lỡ tay đánh một cái.

Sanh Ca bảo Lộc Thập Nhị mang ghế sô pha nhỏ đặt đối diện với bàn uống trà rồi sắp xếp cho ba người họ ngồi ở ba cái ghế khác nhau.

Quản gia và người giúp việc nhà họ Lâm đều lặng lẽ tụ tập ở quanh cửa xem trò vui.

Thấy Sanh Ca lại ngồi ở vị trí chính giữa, so với người nhà họ Lâm cô có vẻ trông giống bà chủ ở đây hơn, cô chiếm một vị trí chủ đạo tuyệt đối.

Cô nhẹ nhàng nghiêng về phía sau rồi lười biếng tựa vào lưng ghế sô pha, cô nhìn chằm chằm vào ba người đối diện rồi khẽ vỗ đôi tay thon dài và trắng nõn.

“Mới sáng sớm đã cho tôi xem một bộ phim gia đình như vậy, đúng là đặc sắc.”

Khuôn mặt Lâm Hân Mỹ bị sưng, cử động là miệng lại đau, bà ta vừa điều chỉnh lại dáng vẻ của mình vừa tức tối nhìn Sanh Ca.

Lâm Hoài Sơ cũng nhìn Sanh Ca chằm chằm bằng ánh mắt căm tức rồi nói: “Cô đừng tưởng rằng nhà họ Lâm chúng tôi dễ dàng bị phá hoại như vậy, tôi sẽ không bỏ qua mấy chuyện này đâu! Sau này tôi sẽ tìm cô lấy lại tất cả! Đừng có đắc ý quá sớm!”

Sanh Ca nghe cô ta nói vậy thì mỉm cười: “Cô tìm tôi lấy lại tất cả? Đáng tiếc, tôi sợ là không có cơ hội đó.”

Lâm Hoài Sơ bị ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo của cô làm cho sững sờ, không hiểu sao trong lòng cô ta thấy lo lắng.

“Cô có ý gì?”

Sanh Ca liếc nhìn Lộc Thập Nhị nhưng cô lại nói với Lâm Hoài Sơ: “Nào, xem thử món quà mà tôi đã chuẩn bị cho cô.”

Thập Nhị hiểu ý đi lên phía trước rồi đưa một xấp tài liệu lên bàn.

“Cô Lâm, đây là bằng chứng cho thấy cô đã bắt cóc và cố giết hại Trương Tư Nguyên, thực tập sinh của chương trình tìm kiếm tài năng vào thời điểm đó. Đây là bằng chứng cho thấy cô đã biển thủ 8,8 tỷ công quỹ của Phong Thị, bây giờ cô Sanh Ca là người nắm quyền của Phong Thị nên cô ấy có quyền lấy lại tiền từ cô, còn cái này là...”

Tổng cộng Lộc Thập Nhị đã trình bày năm phút đồng hồ mới tính xong Lâm Hoài Sơ đã bí mật giở thủ đoạn nào.

Lâm Hoài Sơ kinh ngạc nhìn đống giấy tờ.

Mới bao lâu chứ mà con khốn này đã đào bới hết chuyện riêng tư bí mật của mình?

Cô ta không phục!

Cô ta xông đến trước bàn uống trà rồi xé nát tờ chứng cứ thành từng mảnh giống như để trút giận trong lòng, cô ta dùng sức để xé, vẻ mặt trông vô cùng hung dữ.

Sanh Ca lặng lẽ nhìn cô ta xé, đợi cô ta xé xong cô bèn lạnh nhạt nói: “Cô Lâm thích xé đồ như vậy nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều có thể để cô xé đủ thì thôi.”

Lộc Thập Cửu nhanh chóng bê thùng các tông lớn ở trước ghế sô pha rồi đặt lên bàn uống trà sau đó mở ra trước mặt mọi người nhặt một xấp giấy rồi ném lên đầu ba người nhà họ Lâm.

Lộc Thập Nhị cũng đi đến ném giấy, một lúc sau giấy tờ rơi vãi khắp phòng khách lớn trong biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Hoài Sơ tức hộc máu, không nói được lời nào.

Đôi mắt xinh đẹp của Sanh Ca hiện lên ý cười, cô công kích bằng một giọng nói nhịu dàng: “Nào, tiếp tục xé, nếu như hôm nay cô không xé đến khi tay cô tàn phế thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cửa của tòa biệt thự này.”

“Cô!”

Mấy lần trước Lâm Hoài Sơ đều chịu thua trước mặt cô nên nghe thấy cô nói vậy bắp chân cô ta mềm nhũn ra, bởi vì Lý Lâu vẫn chưa tỉnh lại nên cô ta chỉ đành nhào đến bên chân của Lâm Hân Mỹ cầu cứu.

“Mẹ! Mẹ nhất định phải cứu con, cô ta nắm trong tay nhiều bằng chứng của con như vậy, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho con!”

Lúc này Lâm Hân Mỹ đã lau vết máu trên khóe miệng, chải lại mái tóc rối bù xù do Lý Lâu túm giật, cũng coi như đã khôi phục lại phong thái thường ngày của một người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp.

Bà ta sờ mặt Lâm Hoài Sơ rồi quay đầu nhìn Sanh Ca chằm chằm bằng ánh mắt hung dữ.

“Cô nắm được những thứ gọi là chứng cứ này thì sao, lần trước cô dẫn theo một đám người nhà họ Lâm chúng tôi không làm gì được cô, nhưng hôm nay cô chỉ đem theo hai người.”

Ba ta cười nham hiểm: “Đã đến rồi thì đừng nghĩ có thể dễ dàng bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm!”

Nói xong, vệ sĩ của nhà họ Lâm nhận được tín hiệu nhanh chóng từ khắp nơi trong căn biệt thự đi xuống, ba mươi vệ sĩ vây kín trong phòng khách.

Từ lần trước Sanh Ca xông vào, bà ta đã ra bài học cho mình nên đã cố tình thuê một nhóm vệ sĩ.

Không ngờ nhanh như vậy đã có thể dùng tới.

Cho dù thời gian gần đây cổ phiếu của Lâm Thị giảm mạnh thua lỗ nặng nề thì sao, chỉ cần bà ta vẫn ở đây thì các mối quan hệ của nhà họ Lâm ở thành phố Phương vẫn còn, nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng có thể trở lại như ngày xưa!

Bà ta rất đắc ý: “Lần trước cô phá hỏng xe sang của tôi còn dùng dao đâm bị thương Hoài Sơ, hôm nay cô không mời mà đến thì tôi sẽ đâm cả trăm nhát lên người cô! Lên đi!”

Vệ sĩ nhà họ Lâm lập tức áp sát về phía trước.

Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu nhanh chóng chắn trước mặt Sanh Ca.

Sanh Ca khẽ cười rồi nhìn Lâm Hân Mỹ bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường: “Bà Lâm, không phải bà thực sự cho rằng tôi đến đây mà không chuẩn bị gì sao?” Nói xong cô giơ tay lên rồi vỗ hai cái.

Cảnh cửa vốn dĩ đang bị người giúp việc nhà họ Lâm vây kín đột nhiên tự giác nhường một lối đi.

Mẹ con nhà họ Lâm có dự cảm chẳng lành nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông đẹp trai xấu xa trong bộ quân phục uy nghiêm bước vào, khí thế mạnh mẽ và áp bức.

Nhóm cảnh sát sau lưng anh ta nhanh chóng điều động và bao vây toàn bộ phòng khách lớn.