“Được, đi thôi!”
Cô quay người chuẩn bị rời đi với Hoa Vân nhưng lại bị Ninh Thừa Húc gọi lại.
“Sanh Ca, có cần tôi đi cùng em không?”
Sanh Ca không cần suy nghĩ nói: “Không cần đâu, anh đến thành phố Phương chắc là có chuyện phải làm, tôi đi trước đây.”
Cô vừa đi ra ngoài được hai bước thì nhớ ra mình vẫn còn đang khoác áo khoác của Ninh Thừa Húc nên cô chủ động cởi ra quay người lại rồi đưa nó cho anh ta.
Ninh Thừa Húc không nhận, ánh mắt anh ta dịu dàng: “Trời lạnh, em cầm đi.”
Sanh Ca lại đưa cho đàn em phía sau anh ta, đàn em liếc nhìn Ninh Thừa Húc rồi sợ hãi hắc đầu không dám nhận.
Cô có chút khó chịu nên trực tiếp treo áo khoác lên bồn hoa ở cửa hàng rồi cùng với Hoa Vân rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Ninh Thừa Húc nhìn theo hướng cô biến mất rồi lại nhìn chiếc áo khoác cô tùy tiện để trên bồn hoa, anh ta nhíu chặt mày, ánh mắt sâu thẳm.
Giống như nghĩ đến điều gì đó vẻ mặt anh ta càng trở nên u ám, anh ta phân phó cho đàn em: “Cử hai người đi theo dõi Phong Ngự Niên, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo cho tôi, phải chú ý ẩn nấp cho tốt, đàn em bên cạnh anh ta cũng không dễ đối phó đâu, ngoài ra hãy đi điều tra về thân phận của anh ta nữa.”
“Vâng, cậu Húc yên tâm.”
Đàn em giúp anh ta lấy chiếc áo khoác trên bồn hoa xuống rồi định khoác cho anh ta.
Ánh mắt Ninh Thừa Húc trở nên giận dữ anh ta gầm lên: “Đồ bẩn thỉu cũng dám cầm lại đây, vứt đi.”
Sanh Ca vội vã đi đến biệt thự của Lộc Hoa, người đó đã được đưa vào phòng khám của bác sĩ riêng từng chữa trị cho Mộ Chỉ Ninh.
Mở cửa bước vào thì thấy người đó bị thương đang nằm trên giường truyền dịch.
Thấy Sanh Ca đi vào anh ta mới nhẹ nhàng ngồi dậy.
Sanh Ca ngồi xuống chiếc ghế cách anh ta hai mét rồi mỉm cười: “Không ngờ trong bốn mươi người, người cuối cùng sống sót lại là anh, hôm đó chỉ có anh trả lời câu hỏi của tôi, anh là người mềm lòng nhất cũng là người cứng rắn nhất, lần này anh muốn gặp tôi là muốn nói điều gì?”
Người đó suy nghĩ một lát rồi nhìn cô một cách chân thành: “Vốn dĩ tôi cho rằng nếu như không nói gì thì tổ chức sẽ tha cho tôi nhưng không ngờ bọn họ còn nhẫn tâm hơn tôi tưởng, tôi biết cô đã cử người đến cứu tôi mấy lần tôi có thể cung cấp tất cả những thông tin mà tôi biết.”
“Hả?”
Sanh Ca ngạc nhiên, nhanh như vậy mà anh ta nghĩ thông suốt rồi sao?
Cô hỏi: “Anh muốn thù lao bao nhiêu?”
Người đo lắc đầu: “Tôi không cần tiền, bọn họ không ta cho tôi, sức lực tôi yếu ớt sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay bọn họ nhưng tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Anh muốn tôi bảo vệ anh?”
Người đó nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi mỉm cười: “Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn sức, là giao dịch, tôi muốn trở thành vệ sĩ của cô, bên cạnh cô có rất nhiều người, chỉ có như vậy tôi mới có thể sống tiếp.”
Còn thực sự muốn trở thành người của cô?
Sanh Ca giống như không nghe thấy cô hơi nhướn cổ lên, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo và cao quý.
“Không phải ai tôi cũng giữ lại bên mình, trước tiên anh hãy nói những thông tin anh biết, nếu như đó đều là những chuyện không mấy quan trọng thì tôi rất tiếc.”
Người đó nhìn khuôn mặt cô cảm thấy có chút si mê.
Cô quyến rũ, tính tình nóng nảy, làm việc tàn nhẫn, cô không phải là người phụ nữ bình thường.
Người phụ nữ như vậy cho dù mỗi ngày được nhìn thấy cũng cảm thấy đáng.
Anh ta thu hồi lại tâm tư của mình và bắt đầu nói.
“Lúc người thuê chúng tôi đến giết cô đang nói chuyện với ông chủ thì tôi ở bên cạnh. Đó là một người đàn ông cao to khoảng một mét chín mươi trông rất điềm tĩnh và đáng gờm.”
Anh ta cố gắng nhớ lại: “Mặc dù hôm đó anh ta đeo kính râm nhưng tôi nhận thấy hình như có một vết bớt màu đen cỡ ngón tay cái trên thái dương. Trong lúc trò chuyện, tôi láng máng nghe thấy anh ta có nhắc đến ông chủ của anh ta, nếu như có thể tìm được anh ta thì chắc anh ta biết được chuyện này rốt cuộc là thế nào.”
Sanh Ca nheo mắt.
Vết bớt màu đen? Ông chủ của anh ta?
“Ngoài vết bớt, anh còn nhớ khuôn mặt, đôi môi và ngoại hình của anh ta không?”
Người đó gật đầu rồi lại có chút lúng túng: “Chắc là vẫn nhớ nhưng tôi không biết vẽ.”
Sanh Ca khoát tay về phía Hoa Vân.
Hoa Vân mang theo một quyến phác thảo đi vào, bằng dự miêu tả của người đó anh ta đã vẽ ra một khuôn mặt tương đối rõ ràng.
Sanh Ca xem xét kỹ lưỡng và chắc chắn rằng cô không quen biết người này.
“Ngoại trừ cái này thì còn có thể tiết lộ thông tin nào khác không?”
Người đó im lặng một lát: “Có, tôi còn nhớ ngày mà cô xảy ra chuyện, điểm liên lạc của chúng tôi...”
Mặc dù những điều anh ta nói không nhiều nhưng ít nhất thì cũng được coi là thông tin hữu dụng.
Sanh Ca đứng lên đến gần anh ta hơi cúi người xuống quan sát khuôn mặt của người đàn ông: “Cũng tạm, mặc dù mặt bị thương và da hơi ngăm nhưng khuôn mặt đoan chính, từ hôm nay trở đi, anh chính là Lộc Thập Cửu.”
“Hả?”
Người đàn ông sững sờ: “Nhưng tôi có tên...”
Sanh Ca chế nhạo: “Tôi không cần biết tên của anh, biết rồi cũng không nhớ được vì vậy Lộc Thập Cửu là số hiệu của anh, là tên gọi khi anh làm vệ sĩ của tôi.”
Lộc Thập Cửu choáng váng.
Thực sự... đúng là tùy ý.
Sanh Ca: “Đợi khi vết thương của anh bình phục thì đến báo cáo với tôi nhớ chứ?”
“Vâng.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Lộc Thập Cửu, Sanh Ca đi ra khỏi phòng khám của bác sĩ riêng.
Lộc Hoa đang ngồi ở phòng khách dưới tầng đợi cô, vẻ mặt anh ấy rất nghiêm trọng: “Nhóc con, anh ta chính là người bên đó, em không sợ anh ta giải bộ có ý tốt, cố ý làm em mất cảnh giác sao?”
Sanh Ca ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh rồi mỉm cười lười tiếng rồi nói: “Sợ cái gì, lúc nào đó em sẽ thử anh ta, cho dù là gián điệp có tình tỏ vẻ thiện chí thì giữ lại bên mình chẳng phải sẽ càng tiện cho việc phát hiện hành động của bên kia sao?”
Lộc Hoa im lặng.
Mặc dù xét về lý lẽ hay logic đều không có vấn đề gì nhưng cô không cảm thấy làm như vậy là đang tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm sao?
Anh ấy thở dài Sanh Ca đưa cho anh ấy bức phác thảo chân dung của một người: “Anh cả hiểu khá rõ về tình hình của nhân viên người giúp việc của nhà họ Hoa, phiền anh ba giúp em điều tra xem có hồ sơ nào về người này không.”
Lộc Hoa nhận lấy: “Được.”
Buổi tối, ở biệt thự bên biển.
Phong Ngự Niên đang chuẩn bị bữa tối trong bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót quen thuộc, đó là Tự Niên.
Lộc Thập Ngũ đã đi ra ngoài với Sanh Ca, Lộc Thập thất rõ ràng vẫn còn trong biệt thự.
Tự Niên nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của boss nên vội vàng khoát tay: “Boss, anh đừng hiểu lầm, tôi không đánh người rồi tự ý xông vào, lần này tôi cư thế đi thẳng vào.”
Phong Ngự Niên bật cười: “Lần trước còn đánh anh ta, nhanh vậy mà hai người làm lành với nhau rồi sao?”
Tự Niên cười ngốc nhếch.
Cười nửa chừng thì vẻ mặt anh ta đột nhiên cứng ngắc, đột nhiên anh ta phát hiện lời này của Phong Ngự Niên có gì đó không đúng lắm.
“Boss, tôi là trai thẳng, cái gì mà làm lành với anh ta?”
Phong Ngự Niên thay đổi đề tài: “Nói chuyện chính đi.”
Tự Niên lập tức nghiêm túc ghé sát vào tay anh rồi nói nhỏ: “Anh cử Thất Niên theo dõi Mộ Chỉ Ninh và Thất Niên đã gửi tín hiệu nói rằng phía bên đó mấy ngày nay đã di chuyển Mộ Chỉ Ninh sang hai nơi, sau đó thì không thay đổi nữa, cũng chẳng ai đến, hình như là... đã vứt bỏ Mộ Chỉ Ninh rồi?”
Nhanh như vậy mà đã từ bỏ, sao có thể chứ.
“Nếu đã tìm thấy vị trí của cô ta, bên cạnh cô ta không có ai...”
Phong Ngự Niên dừng lại nhìn đồng hồ đeo tay, còn bốn mươi phút nữa Sanh Ca mới tan làm: “Đi xem thử.”