Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 149: 149: Cô Là Một Người Phụ Nữ Lòng Gan Dạ Sắt




Đám người Lộc Thập Nhất, Thập Nhị bị cả đám người chen lấn đến không thể nhúc nhích, nhưng lại không dám ra tay đẩy người vì sợ sẽ vô tình làm quần chúng bị thương.

Huống chi những người này còn không phải người bình thường, mà là những cậu ấm, cô chiêu trong giới thượng lưu.

Lâm Hoài Sơ thừa cơ nháy mắt với Mộ Chỉ Ninh.

Mộ Chỉ Ninh hiểu ý cô ta, nhân lúc mấy tên vệ sĩ đang đổ dồn sự chú ý vào đám đông, cô ta nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của đám vệ sĩ và chạy khỏi đám đông.

Sắc mặt các vệ sĩ thay đổi, họ định đuổi theo, nhưng lại bị đám đông chặn lại.

Lộc Thập Thất tức muốn chết: "Mấy người bị mù hay gì, cho dù có không đồng ý việc cô chủ đưa người đi, nhưng cũng không nên dung túng cho Mộ Chí Ninh tẩu thoát!"

Lâm Hoài Sơ cười: "Mấy người khỏi đuổi theo, tôi đã báo cảnh sát rồi, chắc cô ta cũng chưa chạy được xa đâu, cảnh sát sẽ xử lý cô ta, không phiền chó nhà cô Sanh Ca động thủ."

Chó nhà?

Lộc Thập Thất và những người khác tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô chủ nhà họ không lên tiếng, nên họ cũng không nói gì.

Sanh Ca mím chặt môi, sắc mặt tối sầm.

Phong Ngự Niên thấy sắc mặt của cô, thì khẽ gọi: "Sanh Ca."

Cô ngước mắt đáp lại và nhìn anh một cách lạnh lùng, không chút hơi ấm.

"Cô ta là người của anh, chuyện này..."

Không đợi nàng nói xong, Phong Ngự Niên đã nhanh chóng ngắt ngang: "Cô ta không phải nguời của tôi!"

Sắc mặt Sanh Ca không thay đổi, cô nói tiếp: "Dù sao đi nữa, chuyện này tôi cũng sẽ giao cho anh Phong tự mình xử lý, khi nào giải quyết xong xuôi, thì về biệt thự."

Phong Ngự Niên biết cô vẫn còn tức giận, định vươn tay kéo cổ tay cô để cầu xin tha thứ, thì bị Tự Niên vội vàng đi tới cắt ngang.

"Boss, xin lỗi, tôi đến muộn!"

Sắc mặt Phong Ngự Niên lập tức tối sầm.

Anh muốn quay sang đánh Tự Niên một trận tơi bời nhưng đã nhịn, anh bình tĩnh ra lệnh: "Mộ Chỉ Ninh chạy về hướng con đường mòn phía sau rừng trúc rồi. Cô ta bị thương không nhẹ, không thể chạy xa, đuổi theo."

"Dạ."

Đáp xong, Tự Niên lập tức chạy như điên về hướng anh đã nói.

Phong Ngự Niên ổn định lại tâm trạng, đang định kéo cổ tay Sanh Ca lần nữa, thì Sanh Ca đã thản nhiên né sang khác.

Sanh Ca nhìn hai tên vệ sĩ gồm Lộc Thập Nhất và Lập Nhị đang bị vây quanh: "Sơ tán đám đông để tiếp tục bữa tiệc."

Các nhân vật chính trong vở kịch đều đã bỏ chạy, chẳng còn gì đáng xem, đám đông nhanh chóng giải tán.

Khi đám đông giải tán gần hết, Sanh Ca đến gần Lâm Hoài Sơ.

Đôi mắt sắc sảo của cô hiện lên một tia rét lạnh, sắc bén, cuồng vọng mà tùy ý.

Khi đối mặt với Lâm Hoài Sơ, cô cười nhếch môi: "Cô Lâm, với ân oán trước đây của chúng ta, tôi vốn chỉ định để nhà họ Lâm phá sản. Nếu cô an phận, tôi sẽ tha cho cô một mạng, nhưng nếu để tôi phát hiện ra cô muốn làm thiêu thân mà cấu kết với ai đó, thì đừng trách sao… Cái giá này cô trả không nổi đâu."

Lâm Hoài Sơ bị ánh mắt cảnh cáo của cô làm cho ngẩn người.

Sau vài giây, Lâm Hoài Sơ mới phản ứng lại, cô ta cười đáp: "Cô Sanh Ca đừng có vội, ai thua ai thắng, ai xử lý ai, vẫn chưa chắc đâu!"

Sanh Ca cũng nheo mắt cười: "Tôi đợi."

Nói xong, cô dẫn theo Lộc Thập Nhất, những vệ sĩ khác và Trác Tinh Hoả rời khỏi bữa tiệc từ thiện mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Phong Ngự Niên bị bỏ lại một mình, muốn đuổi theo, nhưng bị Lâm Hoài Sơ ngăn lại.

"Anh họ, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà đã vội vàng như vậy là muốn đi đâu? Ở lại giúp em một lát đi mà!"

Phong Ngự Niên tức giận trừng mắt:

"Cút."

Sau khi từ "cút" lạnh lùng ấy được thốt lên, anh lập tức ra khỏi khách sạn mà đuổi theo.

Sanh Ca vừa lên xe, định đóng cửa.

Phong Ngự Niên đã nhanh tay nắm lấy cửa xe: "Sanh Ca, khoan!"

"Gì?"

Đầu tiên, Phong Ngự Niên nhìn lướt trong xe, Lộc Thập Nhất lái xe, Lộc Thập Nhị ngồi ghế phụ lái. Lộc Thập Ngũ và Thập Thất không ở trong xe, có lẽ đã đưa Trác Hoả Tinh về nhà họ Trác.

Sanh Ca đang ngồi một mình ở hàng ghế sau.

Anh cố lay cửa xe, giọng điệu nhẹ nhàng, vì sợ nếu anh lớn tiếng hơn một chút sẽ khiến cô tức giận.

"Sanh Ca, tôi cũng muốn về biệt thự, cô nhích vào trong được không?"

Bởi vì Sanh Ca cũng vừa lên xe, cô ngồi ở phía bên phải tính theo hướng mặt đường, bên trái bỏ trống.

Dưới ánh đèn mờ ảo bên đường, đôi mắt đen láy của Phong Ngự Niên sáng lên. Khi anh nhìn chằm chằm vào cô, anh vừa thận trọng vừa mơ hồ mong đợi.

Sanh Ca nhìn anh một cái nhìn lạnh lùng, gần như không chút nghĩ ngợi: "Không được."

"Ai đưa anh tới thì bảo người đó đưa anh về, còn không thì bắt xe 'căng hải' mà về."

Giọng điệu cô cũng lạnh lẽo như băng.

Kể từ khi anh không đồng ý ký chấm dứt hợp đồng lao động, Sanh Ca lúc nào cũng nhìn anh với vẻ hậm hực khó chịu. Đêm nay, cái mức độ kỳ lạ của cô giống hệt cái đêm anh bị phạt quỳ giữa đêm mưa.

Đôi mắt của Phong Ngự Niên tối sầm lại, mí mắt của anh nhẹ nhàng rũ xuống, như thể anh đang phải ngấm ngầm chịu đựng một nỗi bất bình to lớn nào đó.

"Sanh Ca, tối nay tôi đến cùng Lâm Hoài Sơ là có lý do, cô nghe tôi giải thích có được không?"

Sanh Ca thu ánh mắt về, hoàn toàn không nhìn anh, chỉ nói: "Biệt thự sẽ mở cửa chờ anh tới mười một giờ. Nếu anh không về kịp thì tự cút ra đường mà ngủ. Buông tay!"

Đuôi mắt Phong Ngự Niên ửng đỏ.

Đúng là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa!

Tâm địa sao có thể cứng như sắt đá đến thế?

Anh chán nản đến mức lồng ngực quặn thắt, chỉ có thể bất lực buông tay, thôi lay cửa.

Vừa buông tay, cửa xe đóng sầm lại một tiếng, rồi lao ra ngoài như tên bay.

Để mặc Phong Ngự Niên ở lại hít khói.

Anh ho sặc sụa hai tiếng, đứng bơ vơ một mình nhìn chiếc xe khuất dần vào màn đêm.

"Boss!"

Tự Niên tìm đến.

Phong Ngự Niên trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đây, cực kỳ khó chịu hỏi: "Chuyện gì?"

Tự Niên cúi đầu, sắc mặt rất khó coi: "Thật lòng xin lỗi Boss, tôi không đuổi kịp Mộ Chỉ Ninh. Lúc tôi đến đó, cô ta đã hoàn toàn biến mất như đã được ai đó dẫn đi từ sớm."

"Kiểm tra camera."

Tự Niên cúi đầu thấp xuống: "Đường vào rừng trúc nhỏ trong vườn khách sạn là góc chết của camera giám sát, vài camera có thể quay ở chỗ ra vào thì đã bị bôi đen từ trước, tôi thật lòng xin lỗi..."

Phong Ngự Niên cũng không định trách móc gì anh ta: "Cũng không thể trách cậu được, từ dáng vẻ của Mộ Chỉ Ninh, đến việc dùng dao đâm Sanh Ca và cuối cùng là trốn thoát, tất cả đã được lên kế hoạch từ trước. Chỉ là tôi không hiểu, người đứng sau đã làm chuyện này với mục đích gì?"

Anh vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên.

Thấy là cuộc gọi của Lâm Hoài Sơ, anh do dự, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.

"Anh họ, anh vẫn chưa đi hả? Tiệc còn chưa kết thúc, anh làm bạn trai người ta, đâu thể để người ta ở lại một mình vậy chứ?"

Phong Ngự Niên không muốn nói lời nào với cô ta.

Vừa định cúp máy, Lâm Hoài Sơ lại nói: "Anh họ muốn biết Mộ Chỉ Ninh đang ở đâu đúng không?"

Anh lạnh lùng nheo mắt.

"Cô biết à?"

Lâm Hoài Sơ cười xấu xa: "Em không chỉ biết mà còn có thể đưa anh họ đến đó! Em nghĩ anh họ, chắc có rất nhiều nghi hoặc về chuyện của Mộ Chỉ Ninh, vậy chi bằng tự mình đến giải quyết những bí ẩn đó?"

Phong Ngự Niên mím môi, đôi mắt đen híp lại thật sâu: "Cô muốn cái gì?"

"Em hy vọng anh họ có thể giúp em tham gia đến hết bữa tiệc, cũng chỉ còn năm phút cuối cùng thôi. Chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, chắc anh họ sẽ không từ chối đâu ha?"

Lâm Hoài Sơ khẽ cười rồi nói tiếp: "Đợi khi bữa tiệc vừa kết thúc, em sẽ lập tức đưa anh họ đến gặp Mộ Chỉ Ninh, thế nào?"

Phong Ngự Niên không trả lời ngay.

Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn nửa tiếng là tới mười một giờ...

"Được, cô đang ở đâu?"