Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 141: 141: Đối Thoại Cách Nhau Hai Đường Bờ Biển




Phong Ngự Niên nhạy cảm phát hiện anh ta thở dài: “Thập Nhất, anh làm sao vậy?”

“Tôi không sao.” Lộc Thập Nhất do dự một chút: “Anh Phong tự mình vào đi, tôi không vào đâu.”

“Được.”

Phong Ngự Niên không chần chừ nữa, trực tiếp lên tầng.

Vừa mở cửa, áp suất thấp trong phòng đập thằng vào mặt, so với mưa bên ngoài còn rét hơn.

Anh vô thức nín thở, ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng.

“Sanh Ca, đã tám giờ tối rồi, em có đói bụng không? Có phải bên công ty áp lực quá lớn, em gặp phải chuyện gì khó giải quyết không?”

Giọng điệu của anh rất dịu dàng, còn mang theo một tia may mắn.

Sanh Ca bên ngoài cười nhưng bên trong không cười ngoắc tay về phía anh: “Lại đây, gần hơn một chút.”

Phong Ngự Niên ngoan ngoãn đi qua, đứng ở trước chân cô.

Không đợi anh ngồi xuống, Sanh Ca đã nắm lấy áo sơ mi của anh, hung hăng xốc lên, khiến cho tấm băng gạc quấn trên lưng anh lộ ra.

Phong Ngự Niên giật mình sợ hãi: “Sanh Ca, em…”

Sanh Ca căn bản không nghe anh nói cái gì, hung dữ kéo miếng băng dày trên lưng, dùng sức xé mở nó ra.

Bên hông ngoại trừ vết sẹo rất dài, còn lại không có bất kỳ vết thương nào.

Cô cười lạnh diễu cợt: “Ngày hôm qua bị thương, nay miệng vết thương đã kết vảy rồi hả? Thật nhìn không ra, anh bẩm sinh còn có năng lực tự lành đấy!”

Câu này…

Trái tim Phong Ngự Niên run lên.

Cái tên chó con Tự Niên đã đưa ra chủ ý vớ vẩn gì thế này, anh đã bảo là không lừa được Sanh Ca đâu...

Sanh Ca đã từng nói cô ghét nhất là bị lừa gạt, lần này anh lại phạm lỗi, còn bị bắt tại trận.

Đầu gối anh lập tức trầm xuống, thoáng cái quỳ gối bên chân Sanh Ca, giọng điệu mang chút nịnh nọt cùng một chút tội nghiệp: “Sanh Ca, anh sai rồi, không phải anh cố ý lừa em đâu...”

Trong quá khứ lúc anh dùng loại giọng điệu này, mặc dù Sanh Ca biết anh giả vờ giả vịt nhưng cũng sẽ không vạch trần anh.

Hôm nay nhìn thấy anh vẫn như vậy, cô chỉ cảm thấy chán ghét, trong lòng tức giận gần như thiêu đốt hết lý trí.

Cô cố gắng áp chế cảm xúc, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Anh lợi dụng eo bị thương để lừa gạt tôi, chính là muốn bắt cô ta đi?”

Phong Ngự Niên ngẩn người.

Quả nhiên cô rất nhanh đã biết chuyện anh đã bắt Phó Thần Dật đi...

“Em cũng biết rồi...”

Đều đã bị phát hiện, Phong Ngự Niên cũng không có ý định giấu diếm: “Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy anh ta không xứng với em.”

Hào phóng thừa nhận như vậy sao?

Thừa nhận trong khoảng thời gian này đều đang lừa gạt cô.

“Thế nào gọi là cô ta không xứng với tôi?” Sanh Ca nắm chặt bàn tay, áp chế tức giận trong lòng, cười lạnh nói: “Phong Ngự Niên, anh thật thú vị, anh muốn nói cô ta không xứng tôi tự mình dạy dỗ? Cho nên anh muốn đưa cô ta đi, đi một nơi thật xa, đưa đến một nơi mà tôi không bao giờ nhìn thấy để trốn sao?”

Phong Ngự Niên cảm thấy những lời này của cô có gì đó là lạ.

Nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, bởi vì anh đúng là có ý này.

Sanh Ca nhìn anh buồn bực không lên tiếng, áp chế tức giận hỏi: “Người đang ở đâu?”

Phong Ngự Niên vẫn không nói lời nào.

Người đã để cho Tự Niên tùy tiện đưa lên thuyền ra biển, ai biết đã đưa đến nước nào.

Anh thành thành thật thật lắc đầu.

Anh cho rằng mình đang nói thật, nhưng Sanh Ca lại không cho là vậy.

Im lặng chính là sự phản kháng trong âm thầm.

Sanh Ca lại một lần nữa nhẫn nhịn, nhìn một vòng người đàn ông đang quỳ thẳng tắp bên chân của mình: “Phong Ngự Niên, anh hiểu con người tôi rồi, tôi không quan tâm anh che giấu những gì, cho dù ở bên ngoài anh hô mưa gọi gió như thế nào, nhưng chỉ cần anh còn ở biệt thự này một ngày, anh vẫn là người giúp việc của tôi, phải nghe lời tôi, nếu thú cưng không nghe lời thì sẽ phải chịu trừng phạt, huống hồ là con người, anh thấy sao?”

Cô nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một con thú cưng không nghe lời.

“Tôi hỏi anh một lần nữa, người đang ở đâu?”

Phong Ngự Niên ngẩng đầu lên đối mặt với cô.

Thấy ánh mắt lạnh băng của cô, đột nhiên trong lòng rất khó chịu.

Ý của cô là cô sẽ vì chuyện của Phó Thần Dật mà trừng phạt anh sao?

Cho nên, cô thực sự thích Phó Thần Dật sao?

Phong Ngự Niên cảm giác trái tim đau nhức dữ dội.

“Anh không biết!” Hai mắt anh đỏ hoe, chăm chú nhìn cô: “Em thích anh ta như vậy, vì chuyện của anh ta mà muốn trừng phạt anh sao? Anh chỉ là đuổi anh ta đi. Anh cũng không gây hại gì cho anh ta.”

Sanh Ca nghe xong nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải người có da mặt dày như vậy, lại còn giả vờ với cô.

“Phong Ngự Niên, rõ ràng là anh thích cô ta! Làm sao anh có thể nhẫn tâm tổn thương cô ta chứ, ở trước mặt tôi diễn lâu như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn sao?”

Diễn cái gì?

Phong Ngự Niên bị lời nói của cô làm cho mơ hồ.

Làm sao anh có thể thích Phó Thần Dật được chứ? Anh bị điên rồi à?

“Anh chỉ thích phụ nữ! Hơn nữa còn là người phụ nữ ở ngay trước mặt anh, anh thích em đó! Trong khoảng thời gian này những việc anh làm đều là anh thật lòng thật dạ, em không nhìn ra sao?”

Anh rõ ràng đang quỳ gối nhìn Sanh Ca, nhưng khi anh hét lên câu này khí thế của anh lại rất dữ dội, không yếu thế chút nào.

Sanh Ca quả thật bội phục khả năng nói nhảm của anh.

Cô không còn kiên nhẫn tiếp tục nghe anh nói nhảm nữa, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa vẫn mưa to, tiếng va đập vào mái hiên, phiến đá rất lớn.

Nó ồn ào như tiếng nói chuyện của người đàn ông trong phòng.

Cô nheo mắt lại, tức giận trong lòng rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa: “Trận mưa đêm nay thật đẹp, anh đã không muốn nói thì ra quỳ trong vườn hoa mà thưởng thức cảnh mưa, đợi đến khi nào chịu nói thật thì đi lên.”

“Cái gì?”

Hơi thở của Phong Ngự Niên ngưng trệ, anh ra vườn hoa quỳ đồng nghĩa với việc bị tất cả vệ sĩ nhìn thấy.

Cô vì Phó Thần Dật mà muốn hung hăng chà đạp lên lòng tự tôn của anh sao?

Sanh Ca chết lặng nhìn những hạt mưa ở ngoài cửa sổ bị phân thành một đường dài hẹp: “Chuyện Lý Phi vu oan tôi lấy trộm nữ trang anh còn nhớ không? Tuy trên danh nghĩa Phong Thanh Thanh đã trả hết món nợ này rồi, nhưng cô ta chỉ quỳ không đến nửa giờ, thời gian chênh lệch quá nhiều rồi, cho nên anh đến quỳ bù cho đủ đi.”

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Phong Ngự Niên vẫn luôn áy náy.

“Được.”

Anh vịn đầu gối đứng lên: “Nhưng anh quỳ là vì anh thiếu nợ em, nhà họ Phong thiếu nợ em, cho nên anh trả lại cho em, mà không phải vì anh cảm thấy chuyện này anh đã làm sai, cho dù thời gian có quay trở lại, anh vẫn sẽ đưa anh ta đi.”

Những lời này đã khiến cho cơn tức của Sanh Ca lên đến cực điểm.

Cô tức giận: “Cút ra ngoài, quỳ!”

Phong Ngự Niên đứng thẳng lưng, dứt khoát đi ra ngoài.

Sanh Ca vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn ra.

Phong Ngự Niên đi ra vị trí trước cửa sổ của cô trong vườn, không chút do dự quỳ xuống phiến đá xanh, bộ âu phục chỉnh tề, trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Mưa to xen lẫn với gió lạnh, khiến cả người anh ướt đẫm, mỗi lần mưa rơi xuống vai và đầu anh đều khiến anh cảm thấy đau như bị roi đánh.

Anh cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ tầng ba, hàng mi cong dài dính giọt nước khiến cho tầm mắt anh có chút mờ mịt.

Cửa sổ nơi Sanh Ca đứng đã sáng đèn, cô đứng ngay cạnh cửa sổ.

Bởi vì ngược sáng, nên Phong Ngự Niên không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng lại có thể nhạy cảm cảm giác được cô đang nhìn anh, nhưng ánh mắt của cô lại lạnh băng không có một tia độ ấm, thậm chí còn lạnh hơn cả trận mưa đầu mùa này.

Anh đã tiếp nhận sự trừng phạt của cô, vậy liệu sau này chuyện này có bị lật lại nữa không?

Bọn họ còn có thể giống như tối hôm qua, trở lại khoảng thời gian hài hòa đó không?

Phong Ngự Niên chán nản quỳ, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.

Trên đầu gối đau nhức thấu xương, hai đầu gối đã bắt đầu cảm thấy cứng ngắc, Phong Ngự Niên bất giác gục vai xuống, lưng cũng buông lỏng hai phần.

Phiến đá xanh không nhẵn, đâm vào đầu gối như hàng vạn mũi kim đâm vào chân.

Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước Sanh Ca ở nhà họ Phong cũng bị quỳ như thế này.

Có phải lúc trước cô cũng cảm thấy bất lực cùng ủy khuất như thế này không?