Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 139: 139: Vứt Càng Xa Càng Tốt




Phong Ngự Niên hơi sững sờ, giống như không ngờ được là cô sẽ từ chối dứt khoát đến vậy.

Sanh Ca: “Những năm đó đối với tôi mà nói, kể từ khi ông cụ đưa tôi vào nhà cũ, nó đã trở nên vô cùng u ám.”

“Ông cụ có ơn với tôi, nhưng cũng không tin tưởng tôi nhiều như vậy, Lý Phi vu oan tôi ăn trộm châu báu, Phong Văn Đống ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, ông cụ không nói một câu nào, mặc dù chuyện này tôi cũng không hận ông ấy, nhưng anh lại muốn tôi nhớ lại những ngày tháng khi bước vào nhà cũ đó, tuyệt đối không thể nào!”

Đôi mắt cô lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy.

Phong Ngự Niên đã lâu không thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt này rồi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh không biết sự việc lại như vậy...”

Sanh Ca sẽ không trút giận lên người anh.

“Lúc đó chắc anh đang ở Phong Thị tăng ca, nên không biết cũng là chuyện bình thường, bữa tối ôn lại kỷ niệm này không cần ăn nữa đâu.”

Cô vừa nói, vừa xem giờ, cũng đã muộn rồi.

Sau khi dặn dò Lộc Thập Nhất tiếp đãi Phong Ngự Niên xong, cô quay đầu chuẩn bị rời đi.

Phong Ngự Niên nhanh chóng nắm lấy tay cô.

“Sanh Ca, tối nay Phó Thần Dật anh ta sẽ cầu hôn em, em biết chưa?”.

||||| Truyện đề cử: Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài |||||

Sanh Ca không hề ngạc nhiên, nhưng vẫn quay đầu lại hỏi: “Sao anh biết?”

Phong Ngự Niên cũng không giấu diếm: “Lần trước anh ta đến Phong Thị tìm em, anh đã gặp anh ta, là anh ta nói với anh, anh cảm thấy anh ta quá mềm yếu, có thể là một người bạn tốt, nhưng chắc chắn sẽ không phải là một người chồng tốt, em ở bên anh ta, anh ta sẽ nghĩ rằng điều đó sẽ làm em buồn!”

Về vấn đề này, Sanh Ca đồng ý với suy nghĩ của anh, sự dịu dàng nho nhã của Phó Thần Dật không chỉ dành cho một người, mà là dành cho tất cả mọi người.

Nhưng những lời này được nói ra từ miệng của Phong Ngự Niên đã nhắc nhở cô, cô cảm thấy rất buồn cười.

“Anh ấy có thể là một người chồng tốt hay không, có lẽ vẫn chưa thể khẳng định được, nhưng anh, chắc chắn không phải, cho nên anh có tư cách gì nói những lời này?”

Đột nhiên sắc mặt Phong Ngự Niên tái nhợt.

Ngập ngừng một lúc, anh lại ngẩng mặt lên nhìn cô: “Thân là chồng cũ của em, anh đã không hoàn thành nghĩa vụ của mình, đã làm tổn thương em, là anh nợ em, xin lỗi...”

Sanh Ca gạt bàn tay đang nắm chặt của anh ra: “Không cần xin lỗi, đợi sau khi thỏa thuận hôn nhân một năm này anh trả lại tất cả xong, tôi và anh sẽ không còn nợ nhau gì nữa, sẽ là hai dòng nước thẳng song song không bao giờ giao nhau.”

Sắc mặt Phong Ngự Niên ngày càng trắng bệch, trơ mắt nhìn cô rời khỏi bàn tay của mình, rời khỏi biệt thự.

Cho nên cô, thích Phó Thần Dật sao?



Khách sạn bảy sao Douglas ở thành phố Phương.

Phó Thần Dật bao toàn bộ một tầng trong nhà hàng trên không.

Toàn bộ tầng lầu được phủ kín bởi chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng và một hộp nhẫn kim cương được giấu bên trong chiếc bánh sinh nhật.

Trên chiếc bàn to dài theo kiểu Pháp được bày đầy ắp những món quà tinh xảo, là anh ta bù đắp cho sáu năm xa cách với Sanh Ca, nợ cô quà sinh nhật và quà các ngày lễ trong năm.

Phó Thần Dật tỉ mỉ kiểm tra lại tất cả những sự bất ngờ nho nhỏ, xác nhận không có vấn đề gì, lại chỉnh lại cà vạt, dự định luyện tập một chút lát nữa nên mở lời như thế nào.

Đây đã là lần thứ ba anh đến Thành phố Phương vì Sanh Ca để tỏ tình với cô rồi, hai lần trước hoặc là do quá vội vàng, hoặc là có người khác phá đám.

Lần này, anh ta phải làm được!

Anh ta đang suy nghĩ, đột nhiên có một người đàn ông mặc vest đi giày da theo cách ăn mặc của vệ sĩ đi tới.

“Xin chào Phó Thiếu, tôi là vệ sĩ của cô Sanh Ca.”

“Sao tôi lại chưa thấy anh bao giờ?”

Thất Niên cười híp mắt: “Tôi là Lộc Thập Ngũ, tôi được cô chủ cử đi làm một số việc, lần trước anh tới biệt thự bên biển, là Lộc Thập Thất và Lộc Thập Bát đưa anh về.”

“Thì ra là như vậy à.”

Phó Thần Dật cười đáp lại.

Thấy cậu nhóc này sáng sủa đẹp trai, lại khá thân thiện, nên anh ta không nghi ngờ gì.

Bởi vì Sanh Ca là một người rất chú trọng vẻ bề ngoài, nên những vệ sĩ bên cạnh cũng không tồi.

Thất Niên tiếp tục nói: “Đúng vậy Phó Thiếu, cô chủ nói là cô ấy đã chuẩn bị một món quà sinh nhật rất bất ngờ cho ngài, muốn mời ngài lên sân thượng xem.”

Vừa nghe thấy Sanh Ca còn chuẩn bị quà cho mình, Phó Thần Dật rất vui.

“Được, cô ấy có tâm quá.”

Anh ta đi theo Thất Niên, hai vệ sĩ mà anh ta mang theo thấy anh ta muốn rời đi, ngay lập tức đi theo.

Thất Niên thấy vậy, chất vấn: “Cô chủ đang đợi Phó Thiếu trên sân thượng một mình, Phó Thiếu muốn đưa vệ sĩ lên để cho cô chủ mất hứng sao?”

Phó Thần Dật suy nghĩ lại, cũng cảm thấy không ổn.

Khoảnh khắc lãng mạn như vậy sao có thể có hai cái bóng đèn ở đó được chứ.

“Hai người cứ đợi ở đây đi, chỉ đi lên sân thường thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vâng, Phó Thiếu.”

Thang máy của khách sạn Douglas không thể đi thẳng lên sân thượng, muốn lên sân thượng phải đi bằng cầu thang thoát hiểm mới được.

Thất Niên giúp anh ta mở cửa sân thượng, cúi đầu làm động tác mời vào.

Sau khi Phó Thần Dật khiêm tốn cười đáp lại, anh ta sải bước đi vào.

Sân thượng trống không, không có gì cả.

Anh ta nhận ra có gì đó không ổn.

“Sanh Ca đâu? Cậu lừa tôi!”

Anh ta quay đầu muốn rời đi, đột nhiên phía sau xuất hiện một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên, từ phía sau dùng một miếng vải trắng bịt miệng anh ta.

Phó Thần Dật ra sức vùng vẫy, nhưng ngay lập tức bị đánh gục.

Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên cởi khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt của Tự Niên.

Thất Niên hỏi: “Đưa người đi đâu?”

Tự Niên suy nghĩ một lúc: “Để các anh em đi lối đi của nhân viên, đến bến tàu của Thành phố Phương, đưa lên tàu chở hàng, tốt nhất là tàu xuất khẩu, boss nói rồi, cứ vứt càng xa càng tốt.”

“Đây…”

Thất Niên có chút lo lắng: “Anh ta không một xu dính túi mà đưa lên tàu chở hàng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Dù gì thì anh ta cũng là cậu chủ lớn được người người cơm bưng nước rót.”

Tự Niên giơ tay ký đầu anh ta: “Cần cậu thay lo lắng thay cho anh ta à? Anh ta là một người đàn ông chân tay đầy đủ còn sợ không tìm được con đường sống sao? Vả lại Nhà họ Phó đó cậu nghĩ có thể giấu được bao lâu! Anh ta còn dám nói là cô Sanh Ca muốn tái giá, ném lên tàu chở hàng cũng quá hời cho anh ta rồi.”

“Vậy hai vệ sĩ của Nhà họ Phó dưới lầu thì sao?”

Tự Niên: “Để tôi giải quyết.”

“…”

Sau khi cả hai đã phân chia công việc xong, lập tức bắt đầu hành động.

Sanh Ca đang lái xe đến khách sạn Douglas, thì đột nhiên nhận được một tin nhắn, là của Phó Thần Dật.

[Sanh Ca, Nhà họ Phó đột nhiên lại có chuyện gấp nên gọi anh quay về, nên bữa tối này chỉ có thể hẹn vào bữa khác, xin lỗi.]

Nhà họ Phó còn có thể có việc gì gấp, muộn như vậy rồi còn bảo anh ta quay về?

Với lại Phó Thần Dật luôn là người chưa bao giờ thất hẹn.

Sanh Ca cảm thấy có chút kỳ lạ, đậu xe ở bên đường, gọi điện thoại cho Phó Thần Dật.

Trong điện thoại chỉ có tiếng nói dịu dàng của nữ nhân viên chăm sóc khách hàng thông báo là điện thoại đã tắt nguồn.

Đã lên máy bay nhanh vậy rồi sao?

Cô không nghĩ nhiều, quay đầu trở về biệt thự bên biển.

Phong Ngự Niên nhìn thấy người đã đi nhưng lại trở về, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Sanh Ca cảm thấy hơi kỳ lạ về sự niềm nở của anh, nhưng cũng không quan tâm lắm, bữa tối chỉ ăn vài miếng, rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, cả hai người trước người sau đến công ty như thường lệ.

Văn phòng Chủ tịch Phong Thị.

Sanh Ca đang cùng với Phong Ngự Niên và Tư Vũ lập ra một bản kế hoạch cụ thể về hạng mục ứng tuyển Hồ Tiệt Lâm Thị.

Lộc Thập Ngũ lo lắng không yên gõ cửa phòng làm việc.

“Cô chủ!”

Anh ta hét lên một tiếng, nhìn thấy cả Phong Ngự Niên và Tư Vũ đều ở đó, anh ta lập tức im lặng.

Sanh Ca có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt anh ta, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn viện cớ để Phong Ngự Niên và Tư Vũ rời đi.

Đợi khi mọi người rời đi, Sanh Ca mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Lộc Thập Ngũ ghé sát tai cô, thì thầm nói với cô.

“Nhà tù nữ của Thành phố Phương bên đó cử người đến nói, Mộ Chỉ Ninh mất tích rồi!”