Tự Niên?
Cái tên này nghe rất quen tai.
"Anh ta có quan hệ gì với Lưu Niên?"
Phong Ngự Niên không định giấu diếm cô: "Đều là đàn em của anh."
Tay Sanh Ca chống cằm, khuỷu tay góc trên đầu gối, nghiêng đầu quan sát anh.
Dáng vẻ này của cô vô cùng xinh đẹp, ngu quan xinh xắn gần gũi hiện ra trước mắt Phong Ngự Niên.
Trái tim của Phong Ngự Niên lệch nhịp.
Người phụ nữ này... Cô không biết vẻ mặt của chính mình rất mê người sao?
Ngay lúc anh đang miên man suy nghĩ, San Ca mở miệng nói: "Không thể tưởng tượng được, anh cũng như thế này rồi, mà vẫn còn có nhân viên nguyện ý đi theo anh, e rằng anh cũng còn có tài sản riêng ấy nhỉ?"
Tài sản riêng tính là cái gì, thực ra anh còn có rất nhiều bí mật, nhưng mà hiện tại không thể nói cho cô.
Phong Ngự Niên có chút phấn khích: "Em đây là muốn quán lý tài sản riêng của anh sao? Anh cũng không quan tâm đến tiền lắm, nếu như em muốn, toàn bộ tiền của anh đều có thể giao cho em."
Sanh Ca đảo mắt nhìn anh.
"Tôi không có hứng thú với tiền của anh, tôi chỉ là tò mò rõ ràng anh có thể cầm tiền đi chuộc lại nhà cũ, ít nhất cho mẹ của anh và em gái anh sống cuộc sống thoải mái như xưa."
Anh cúi đầu: "Tính cách mẹ không tốt, em gái được nuông chiều, bọn họ đều ức hiếp em, cho nên đây là sự trừng phạt của anh dành cho bọn họ."
Sanh Ca có phần kinh ngạc: "Tôi chỉ là vợ trước của anh, bọn họ đều là người thân của anh, anh lại có thể đối xử nhẫn tâm với bọn họ như vậy?"
Gần đây Phong Ngự Niên rất có nguyên tắc.
"Sai chính là sai, anh sẽ không thiên vị, thừa cơ hội này rèn giũa tính cách của bọn họ."
Mặc dù lời nói này không có vấn đề gì, nhưng suy cho cùng Sanh Ca cũng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
"Cho dù Phong Thanh Thanh, Lý Phi là người mẹ ruột của anh, anh cũng không sợ bà ta mắng anh bất hiếu sao?"
Đầu Phong Ngự Niên hạ thấp hơn, Sanh Ca không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Anh trầm mặc một lúc, mới nói: "Bà ấy có thể chấp nhận được, nếu như bày ấy không thể chấp nhận, anh sẽ thay bà ấy."
Trên phương diện xử lý này, Sanh Ca ngược lại có phần tán thưởng phong cách của anh.
"Tôi về Angle đây, anh bận tiếp đi."
"Được."
Sanh Ca đứng dậy đi về phía cửam ánh mắt lại phát hiện anh vẫn còn ngồi chồm hổm: "Tôi cũng đi rồi, anh còn không đứng lên đi?"
Sắc mặt Phong Ngự Niên trắng đến mức nhìn như không còn chút máu nào: "Chân anh... đã tê rần."
Sanh Ca cười phào, không để ý đến anh nữa, mở cửa ra ngoài,
Trước khi đi, nói với Tư Vũ chuyện anh yêu cầu có một người trợ lý.
Tư Vũ làm việc cũng rất nhanh chóng, buổi chiều ngày hôm đó, Tự Niên tự nguyện đến phòng làm việc của Phong Ngự Niên báo cáo.
"Boss, thật sự là anh, về sau sẽ không cần phải lặng lẽ gặp mặt tôi, còn không khiến cho cô Sanh Ca hoài nghi, lợi hại đó!"
Phong Ngự Niên vốn đang bận làm việc trước máy tính, đột nhiên bị câu nói kia của anh ta hấp dẫn, hoài nghi nhìn qua.
"Cái gì mà nói là lén lút gặp mặt cậu? Việc ông đây làm đều là việc đứng đắn!"
Anh hung dữ nhặt một cây bút bi trên bàn ném qua.
Tự Niên không trốn, sau ót vừa vặn bị đập trúng, xuýt xoa mà xoa đầu.
"Boss, anh thật độc ác, não tôi chấn động rồi này, anh phải bồi thường cho tôi phí tai nạn lao động."
"Vẫn còn ngứa da?" Ánh mắt Phong Ngự Niên lạnh lùng, lại nhặt thêm một cây bút nữa.
Tự Niên sợ hãi: "Tôi sai rồi sai rồi! Lần sau không dám nữa!"
Quậy như thế nào đi nữa, việc chính vẫn cần phải nói.
Tự Niên kiểm tra sơ qua căn phòng làm việc một lần, xác nhận không có bất kỳ thiết bị nghe lén theo dõi gì, mới đưa tài liệu moi được từ trong miệng Lưu Niên ra đưa cho anh.
Phong Ngự Niên cầm tài liệu lời khai của Lưu Niên và thời gian sự kiện được sửa sang lại hoàn chỉnh mở ra, thật chăm chú nhìn một lần.
"Boss, có chứng cớ này của Lưu Niên, anh có thể phơi bày sự trong sạch của cô Sanh Ca."
Phong Ngự Niên không nói gì cả, con ngươi đen tĩnh mịch khẽ nheo lại.
Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng trước mặt Tự Niên, cầm phần tài liệu kia bắt đầu xé, mãi đến khi hoàn toàn xé nát.
Tự Niên sợ ngây người.
"Boss! Anh làm gì vậy? Đây là bằng chứng chứng minh rằng anh không hề hại cô Sênh Ca đó!"
Phong Ngự Niên không có biểu cảm gì cả: "Nếu như đưa phần chứng cứ này cho cô ấy xem, thì một chút tín nhiệm mà tôi cố gắng tạo dựng ở cô ấy hiện tại sẽ hoàn toàn biến mất."
Tự Niên không hiểu, đau lòng nhìn đống giấy nát kia.
Đây là thứ mà anh ta đã phải vô cùng bận rộn trong một khoảng thời gian mới làm xong.
Phong Ngự Niên không thèm nhìn vào đống giấy nát: "Ngay lúc cậu vừa mới đưa những bằng chứng này cho tôi, tôi mới ý thức được, với sức mạnh của Sanh Ca và mấy người anh trai của cô ấy, làm sao có thể không tìm ra được tận gốc, căn bản là cô ấy không thèm tra, trong lòng cô ấy cho rằng tôi là người làm rồi."
Anh thở dài, xem ra Sanh Ca thật sự không hề tin tưởng anh.
Muốn lấy lại được chút tin tưởng của cô một lần nữa, thật sự không phải là chuyện có dễ dàng.
"Hơn nữa nếu như những bằng chứng này do tôi đưa cho cô ấy, trong khoảng thời gian này tôi vẫn lặng lẽ kiểm tra sau lưng cô ấy, lại đi xem chuyện của Lưu Niên, cô ấy đều biết tất cả rồi, về sau chỉ càng thêm đề phòng tôi."
Tự Niên hiểu rồi, có chút đau lòng cho anh: "Vậy chuyện này, boss anh cũng chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm thôi. Tên Lưu Niên khốn khiếp này, xem ra một trăm cái roi cũng chưa đủ! Nên đánh anh ta hai trăm cái nữa!"
...
Nửa tháng sau..
Trong khoảng thời gian này, Phong Thị trai qua một khoảng thời gian thăng trầm, các hạng mục đều từng bước tăng trở lại,
Tư Vũ cầm tài liệu số liệu đưa cho Sanh Ca, Sanh Ca rất vừa ý: "Lấy tình hình trước mắt mà xem, tình hình kinh doanh của Phong Thị về cơ bản đã ổn định, việc tìm Lâm Thị bàn bạc, có thể từ từ lên lịch."
Tư Vũ gật đầu: "Chị đại, chị định làm như thế nào."
Sanh Ca câu môi cười.
"Từ giờ trở đi, chỉ cần là việc Lâm thị muốn, trong phạm vi Phong Thị có thể chấp nhận được, toàn bộ đều cắt đứt hết!"
Cô mới vừa nói xong, trợ lý gõ cửa đi vào nói: "Giám đốc Sanh, giám đốc Phó đến rồi."
"Biết rồi."
Tư Vũ thức thời rời khỏi phòng làm việc, vừa vặn gặp lúc Phó Thần Dật đi vào, hai người chào lẫn nhau.
Chờ đến khi Tư Vũ hoàn toàn đi ra ngoài, Phó Thần Dật mới ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc của Sanh Ca.
Mắt Sanh Ca cũng không thèm ngước lên: "Hôm nay anh đến đây làm gì?"
Trên mặt Phó Thần Dật mang theo ý cười, bên tai có chút hồng: "Sanh Ca, em không phải là đã quên rồi đấy chứ, ba ngày sau là sinh nhật anh."
Sanh Ca quả thật hoàn toàn không nhớ.
"Vậy là muốn em chúc sinh nhật anh trước? Em nhớ trước kia sinh nhật anh bác trai bác gái đều tổ chức tiệc, anh định bao lâu nữa thì quay về thành phố S?"
Phó Thần Dật có chút xấu hổ: "Chuyện kia đều là lúc còn trẻ con, cha mẹ anh nói, trừ phi anh dẫn người yêu về, bằng không thì anh cũng không cần trở về."
Sanh Ca trong nhát mắt hiểu được hôm nay anh ta đến đây để làm gì.
"Nhưng mà anh là tim gan của nhà họ Phó, bác trai bác gái làm sao không cho anh quay về, anh đừng lấy trò đùa này ra gạt em."
Bị vạch trần, Phó Thần Dật cũng không nản lòng: "Anh biết em tạm thời sẽ không quay về thành phố S, nhưng mà ba ngày sau hãy ra ngoài ăn tối riêng với anh, coi như là quà sinh nhật của em cho anh, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Với tư cách bạn bè, lý do này của anh ta cũng không hề quá đáng, Sanh Ca cũng không có lý do để từ chối, vậy nên đành đáp ứng.
Cùng lúc đó, tầng hai mươi ba tòa nhà Phong thị.
Tự Niên lặng lẽ đi vào phòng làm việc của Phong Ngự Niên.
"Boss, nghe nói giám đốc Phó lại tới nữa, đang nói chuyện riêng với cô Sanh Ca ở trên tầng cao nhất đó."
"Nói chuyện riêng?"
Phong Ngự Nhiên nhíu mi, xụ mặt.
Chỉ cần Phó Thần Dật quay lại, đúng là không có chuyện gì tốt!
Anh đứng vọt lên, đẩy cửa phòng làm việc ra và đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Phó Thần Dật mới đi ra từ phòng làm việc Sanh Ca, đang chờ thang máy tới để xuống lầu.
Thang máy vừa đến, cánh cửa mở ra, hai người trực tiếp đón chào.
Phó Thần Dật mỉm cười, nói trước: "Tổng giám đốc Phong, thật khéo."
Mặt Phong Ngự Niên lạnh lùng, giọng điệu hờ hững: "Không khéo, tôi đây là cố tình tới tìm anh."