Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 134: 134: Mạng Của Tôi Cũng Có Thể Cho Cô




"Mấy người……"

Chi bằng bán ông ta đi?

Phong Văn Đống khá phiền muộn.

Nhưng chuyện này thực sự không liên quan đến Từ Tư và Phong Khả Khả, hai người họ từ chối uống thuốc cùng ông ta cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng……

Mỗi ngày ông ta phải chọn lấy ba lọ, nhỡ xui rủi chọn ngay ba lọ thuốc M, thì khác gì mất mạng già?

Còn nhỡ "trúng mánh" chọn dính cả thuốc M lẫn thuốc sổ thì chẳng phải ông ta sẽ bị cả hai thứ hành hạ đến chết sao!

Không được! Ông ta có chết cũng phải kéo kẻ chết thay!

Ông ta nghiến răng tức giận nhìn Phong Ngự Niên: "Thằng ranh nhà mày, dòng thứ khôn nhà dại chợ cấu kết người ngoài gài bẫy chú hai mình! Bộ mày quên chuyện này cũng có phần mẹ mày hả? Tao có tội thì mẹ mày cũng có án! Tao bị mấy giống ôn này tra tấn, thì chắc gì mẹ mày đã khá hơn!"

Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Ngự Niên vẫn không thay đổi: "Bà ấy làm sai, đương nhiên đáng bị phạt, tôi sẽ không thiên vị. Hơn nữa, tôi cũng đã chịu thay bà ấy hình phạt mà Sanh Ca đưa ra."

Thứ thuốc đó suýt chút đã dẫn anh vào Quỷ Môn Quan.

Thứ cảm giác đau thấu tim gan đó có lẽ cả đời anh cũng không quên.

Những lời này, trước hết là thể hiện lý tưởng vì nghĩa quên thân, sau lại là hành động thay mẹ nhận tội, những lời đó đã chặn tất cả sơ hở mà Phong Văn Đống có thể bắt bẻ.

Phong Văn Đống rất không cam tâm, nhưng nhìn bốn vệ sĩ mà Sanh Ca đưa tới, người nào người nấy cũng hổ báo, chẳng chút thân thiện. Cho dù ông ta có mấy cái đầu cũng không đủ cho người ta chặt.

Không còn cách nào, Phong Văn Đống nhẹ giọng: "Cháu dâu cũ, à không… Giám đốc Sanh, có thể bớt chút đỉnh không? Cô nhìn cái thân già này của tôi mà xem, sao tôi chịu nổi mấy thứ dày vò này chứ."

Sanh Ca cười đến nhăn cả mặt "Chú hai đây đã lên tiếng, đương nhiên là có thể"

Phong Văn Đống còn chưa kịp vui mừng, thì lại nghe cô nói tiếp, "Tuy nhiên, phải dùng cổ phần Phong Thị trong tay chú để đổi. 1% cổ phần Phong Thị, có thể bớt hai lọ."

Cũng tức là nếu giao hết tất cả cổ phần, thì không phải uống một lọ nào cả.

Từ Tư và Phong Khả Khả cũng thấy đó là một cách hay.

"Mình à, thị trường chứng khoán Phong Thị rớt giá vậy rồi, cổ phần giờ đã chẳng đáng mấy đồng nữa. Vậy chi bằng lấy nó đổi bớt vài lọ thuốc, cho ông đỡ khổ một chút."

Phong Văn Đống cự tuyệt bà ta:

"Đàn bà nông cạn biết gì mà nói!"

Rõ ràng hôm nay, mục tiêu mà cô nàng Sanh Ca này nhắm đến chính là cổ phần của ông ta!

Đó là miếng cơm manh áo của cả nhà ông ta, hơn nữa còn là di sản cuối cùng mà ông cụ để lại, ông ta không thể dễ dàng giao nó cho người ngoài.

“Chú nghĩ sao rồi?” Sanh Ca hỏi.

"Không được, cổ phần là tuyệt đối không được. Cho dù kiếp sau, hay kiếp sau sau nữa cũng không được!"

Ông ta nhìn ba hộp quà vàng đen đã mở trên bàn, hít một hơi thật sâu rồi chọn đại ba lọ như thể chẳng có gì phải sợ, sau đó mở ra uống ngay, ông ta thậm chí còn không để ý đến mùi vị, uống xong lập tức ngồi xổm trên mặt đất mà ho khan.

Từ Tư và Phong Khả Khả vội chạy lại đỡ ông ta, khuôn mặt già nua tái đi vì sợ hãi: "Mau! Mau gọi bác sĩ đi, nhỡ tôi chờ không kịp mà phát bệnh trước thì có đến cũng không kịp nữa!"

Mấy tên vệ sĩ nhìn ông ta đều là những người từng trải, vậy mà còn sợ tới như vậy, quả là một trò cười lớn.

Khi ấy, Phong Ngự Niên đã biết đó là thuốc M, nên lúc uống anh thậm chí còn không chớp mắt.

Cùng là họ Phong, nhưng bản chất kiêu ngạo đã cắm sâu trong xương tủy là hoàn toàn không thể so được.

Sanh Ca: "Từ nay trở đi, cứ mỗi ngày Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất sẽ đến giám sát chú uống thuốc, và chỉ tính khi chú đã uống hết ba lọ."

Nói xong, cô rời khỏi biệt thự phong văn mà không quay đầu lại.

Phong Ngự Niên lập tức đuổi theo bước chân cô.

Xử lý việc của Phong Văn Đống xong, đã gần đến giờ đi làm.

Lần này, Sanh Ca không định để Phong Ngự Niên về thẳng nhà, mà cùng cô đến công trường của tập đoàn Phong Thị.

Trên xe, Sanh Ca giải thích: "Công trình Vân Hi của Phong Thị lúc trước cũng bởi vì Lý Phi quản lý không tốt, cộng thêm Lâm Hoài Xơ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đã dẫn đến công trình bất ngờ sụp đổ, thậm chí còn vô tình làm hỏng tòa nhà mới xây bên cạnh. Lâm Hoài Sơ còn dây dưa tiền công mãi không trả, khiến đội thi công xây dựng thất vọng đau khổ mà đến công ty gây sự. Nếu là anh, anh sẽ xử lý thế nào? "

Phong Ngự Niên suy nghĩ một chút, nói ít hiểu nhiều: "Bù tiền, trấn an công nhân."

Sanh Ca còn tưởng anh có thể đưa ra một phương án chấn động nào đó, nhưng giờ xem ra đã uổng công mong đợi.

"Vô ích thôi, ban đầu Tư Vũ đã làm vậy. Nhưng những công nhân đến làm lại đã không còn chút tin tưởng công ty, làm việc cũng không tận tâm. Nhưng nếu thay toàn bộ công nhân, thì lại e sẽ mất lòng tất cả những nhân viên công tác trong hạng mục Vân Hi"

Xe nhanh chóng lái đến công trình Vân Hi.

Phong Ngự Niên nhìn lên toà công trình từ cửa xe, rồi nhìn sang Sanh Ca với vẻ mặt hết sức chân thành: "Nếu cô đồng ý tin tưởng tôi một lần, có thể giao toàn bộ hạng mục này cho tôi, tôi có thể xử lý."

Sanh Ca suy nghĩ một lúc, và không đồng ý.

Tang Vi gọi đến, bên Angle có chuyện cần cô giải quyết.

Trong thời gian này, cô đã phải chạy đôn chạy đáo hết Phong Thị lại sang Angel, nên có hơi hao tâm tổn sức.

Nhất là khi Phong Thị đang trong thời kỳ lũng đoạn, nếu muốn sớm ngày trở về vị thế huy hoàng đã từng, thì trước hết là phải lấy được 8.8 tỷ NDT bao gồm cả gốc lẫn lãi từ tay Lâm Hoài Sơ, và phải cần một thời gian rất dài.

Lúc cô đang suy nghĩ, Phong Ngự Niên đột nhiên đứng dậy và quỳ xuống ghế.

Đôi mắt đen óng ánh ấy nhìn cô

"Sanh Ca, xin cô hãy tin tôi, ông nội đã giao Phong Thị cho tôi từ rất lâu về trước. Đây là toàn bộ căn cơ của nhà họ Phong. Tôi nắm quyền Phong Thị đã lâu, trước mặt nhân viên trên dưới vẫn còn rất nhiều uy tín. Tôi sẽ không hại Phong Thị, và cũng sẽ không thừa cơ đoạt lấy quyền hành của cô."

Sanh Ca dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nâng cằm anh lên, lạnh giọng nói: "Với những gì anh đã làm lúc trước, anh nghĩ xem tôi phải dựa vào đâu để tin anh?"

Phong Ngự Niên nhất thời cứng họng.

Khi trước, vì để kiểm tra thân phận cô, anh đã tổn thương cô rất nhiều. Trong chuyện này, cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng.

"Tôi thừa nhận, ban đầu đồng ý ký thỏa thuận, có phần là vì muốn thử cô. Nhưng khi ở chung với cô, tôi mới nhận ra rằng tôi thật sự đã thích cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ thích mỗi cô! Cho nên, tôi thật lòng muốn ở bên cô, Sanh Ca tôi..."

Sanh Ca đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng của anh, ra hiệu hãy im lặng như thể không muốn nghe anh nói tiếp mấy câu buồn nôn này.

Phong Ngự Niên lập tức im lặng.

Sanh Ca hỏi: "Nếu cho anh tới xử lý hạng mục Vân Hi, anh cần tôi cung cấp những gì?"

"Uỷ quyền."

Hai từ này vừa được thốt ra, Sanh Ca bật cười: "Còn nói là không có ý đồ. Phong Ngự Niên, anh diễn hay thật đó. Với kỹ năng diễn xuất của anh mà không đến Angel đăng ký làm nghệ sĩ thì quá là phí của trời."

Cô lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Phong Ngự Niên vội bắt lấy cổ tay cô, đầu gối khụy xuống, thẳng lưng quỳ trước chân cô, anh giải thích: "Tôi muốn quyền hành không phải vì muốn giành lại Phong Thị, mà là muốn lấy đó làm cớ cho cấp dưới còn tin tưởng, nể phục tôi. Nếu cô lo lắng, có thể phái Lộc Thập Ngũ và Lộc Thấp Thất đến giám sát tôi, tôi sẽ không giở trò."

Trong đôi mắt đen láy của anh là một sự chân thành chưa từng có, thậm chí còn phảng phất một chút yếu đuối khó nhận ra.

Sanh Ca nhìn vào điện thoại, Tang Vi vẫn đang không ngừng gửi tin nhắn cho cô.

Cô suy tư một chút: "Được, tôi tin anh một lần. Toàn bộ hạng mục Vân Hi từ trấn an công nhân cho đến xây dựng cơ bản hoàn thành, tôi cho anh một tháng. Nếu làm không xong, hoặc anh dám giở trò thì..."

Phong Ngự Niên gật đầu: "Nếu làm không xong, mạng của tôi cũng có thể cho cô."

Đây là giấy cược sinh tử?

"Là anh đó đó nha. Nhưng còn một chuyện, anh không thể vì xử lý công việc mà trì hoãn việc ở biệt thự. Mỗi ngày, trước khi tôi trở về, biệt thự vẫn phải không một hạt bụi, cơm nóng vẫn phải sẵn sàng, anh làm được chứ?"

Một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, trừ ăn ngủ, căn bản chỉ còn một nửa thời gian.

Trong thời gian có hạn lại bắt anh đồng thời làm cả hai việc, độ khó quả không thấp.

Nhưng Phong Ngự Niên dường như không nghĩ đến điều đó, anh nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy, và mỉm cười một cách yêu chiều: "Được, đàn ông không thể nói 'không'