Làm đi làm lại mấy lần.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thời gian thì phát hiện đã bốn giờ sáng rồi.
Đã muộn như vậy mà cô còn chưa về, ăn liên hoan lâu như vậy sao?
Phong Ngự Niên ngồi lặng người trên ghế sô pha, đột nhiên trước mặt xuất hiện cảnh Sanh Ca đang ở trong bữa tiệc, tất cả mọi người đang ồn ào yêu cầu Sanh Ca và Thần Dật uống rượu giao bôi.
Anh đứng phắt dậy.
Không thể được!
Tuyệt đối không thể được!
Anh quay đầu đi ra cửa, còn chưa kịp tới vườn hoa đã bị Lộc Thập Ngũ và Lục Thập Thất ngăn lại.
“Anh Phong, đã muộn rồi, anh không thể ra ngoài lúc này.”
“Tôi đi tìm Sanh Ca.”
Lộc Thập Ngũ, Thập Thất vẫn không nhúc nhích: “Cô chủ làm xong việc thì sẽ về, hơn nữa bên người cô chủ đã có anh Thập Nhất bảo vệ rồi, anh cứ kiên nhẫn chờ đi.”
Nếu như đêm nay là Lộc Thập Nhất có lẽ còn dễ nói chuyện hơn một chút, còn Lộc Thập Ngũ và Thập Thất vốn đã không ưa gì anh, nói một câu với anh cũng lười.
Không thể làm gì, Phong Ngự Niên đành phải quay lại tiếp tục chờ.
Thời gian chờ đợi thường dài dằng dặc và khó khăn nhất.
Trong khoảng thời gian này, anh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Anh mơ hồ nhớ về khoảng thời gian ba năm qua, Sanh Ca đã từng gọi cho anh rất nhiều lần, cô hi vọng anh về nhà ăn cơm với cô, có lần anh sẽ đáp vài câu qua loa, có lần không muốn nói chuyện với cô, anh sẽ trực tiếp ngắt điện thoại, hai ba ngày sau cũng không quay về.
Hóa ra cảm giác chờ đợi cả một đêm khó chịu đến vậy...
Anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường đối diện, ánh mắt di chuyển theo kim phút, bất giác ngủ quên lúc nào không hay trên sô pha.
Không bao lâu sau, anh bị tiếng mở cửa đánh thức.
Nhìn thấy người đi vào đúng là Sanh Ca, trên mặt anh tràn ngập vui vẻ, anh đứng dậy đón cô: “Em đã về rồi à, thức ăn đã nguội rồi, để anh đi hâm nóng lại.”
Sanh Ca lạnh nhạt cự tuyệt: “Không cần, tôi đã ăn sáng rồi.”
“Ăn sáng?”
Phong Ngự Niên quay đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn bảy giờ rồi.
Tối qua cô ấy... Vậy mà cả đêm không về.
Mà anh, ngồi trên sô pha chờ suốt cả một đêm.
Trong lòng Phong Ngự Niên rất khó chịu: “Tối qua tại sao em lại không về? Là uống say sao? Em đã ngủ ở đâu? Em đã ở với Thần Dật cả đêm sao? Anh ta có động tay động chân với em không?”
Sanh Ca im lặng.
Liên quan gì đến Thần Dật chứ?
Hơn nữa sao lại hỏi nhiều như vậy, muốn cô trả lời cái nào trước vậy?
Cô vừa đổi dép vừa nói: “Tối hôm qua Tiểu Tình uống say, tôi đã đưa cô ấy về chỗ cô ấy, sau đó cô ấy lại chóng mặt buồn nôn nên tôi đã ở lại chăm sóc cô ấy cả đêm.”
Phong Ngự Niên sững sờ tại chỗ.
Chu Tiểu Tình?
Cái cô thực tập sinh mới xuất đạo kia hả?
Mịa nó, tại sao anh đã phải phòng đàn ông rồi, đến phụ nữ cũng phải phòng là sao?
Sanh Ca xoa bóp bả vai đã căng cứng, đang chuẩn bị lên tầng.
Phong Ngự Niên kéo tay cô lại: “Sanh Ca, hôm qua anh đã mất ba tiếng đồng hồ để nấu mấy món trên bàn kia, anh rất thành tâm, em có muốn...”
Mấy chữ “nếm thử hay không” còn chưa kịp nói ra, đã bị Sanh Ca lạnh lùng đánh gãy.
“Vậy thì sao? Tôi đã ăn rồi, nếu anh chưa ăn sáng thì anh ăn đi.”
Tim anh đột nhiên đau nhói, anh bị những lời này đè ép đến thở không ra hơi, lặng người một lúc vẫn không thể thốt lên lời.
Sanh Ca nhìn thấy anh không còn việc gì nữa, giằng tay ra khỏi tay anh, rồi lên tầng về phòng.
Phong Ngự Niên nhìn bóng lưng cô đang rời đi, rồi quay đầu nhìn bàn thức ăn tối qua chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, vẫn còn nguyên vẹn chưa xê dịch, một miếng cũng chưa động.
Trên bàn bày biện tinh xảo vẫn còn nguyên, nhưng thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, lạnh giống như lòng người vậy.
Đột nhiên một cảm giác mất mát cùng áy náy trào dâng trong lòng anh.
Sanh Ca ở trên lầu thay một bộ quần áo rồi đi xuống, vừa đến cầu thang nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía đứng nguyên tại chỗ của anh.
Cô họ nhẹ một tiếng, làm cho người nào đó vội vàng thu lại suy nghĩ: “Mau ăn cơm đi, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?”
Khóe miệng Sanh Ca nhếch lên: “Biệt thự Phong Văn.”
...
“Bang” một tiếng thật lớn vang lên.
Mấy người chủ của biệt thự đều đang ngủ, bị tiếng vang bất thình lình này làm cho bừng tỉnh.
Phong Văn Đồng vội vàng mang theo vợ là Từ Tư xuống tầng xem.
Con gái của ông ta là Phong Khả Khả cũng sợ hãi, vừa chạy xuống tầng vừa hỏi: “Cha mẹ! Là động đất sao? Có phải động đất hay không?”
Ba người nhìn nhau không hiểu gì, đi xuống tầng một mới thấy trong phòng khách có một đám người đang đứng.
Sanh Ca đang ngồi ở ghế sô pha chủ vị rót trà, dáng vẻ như nữ chủ nhà vậy.
Bốn tên vệ sĩ cao to được đào tạo chuyên nghiệp nghiêm chỉnh đứng ở sau ghế của cô, Phong Ngự Niên thì đứng ngay bên cạnh ghế cô ngồi.
Vẻ mặt của một đám người vô cùng nghiêm túc, khí thế kia khiến cho người ta sợ hãi, giống như đi đòi nợ vậy.
Cả nhà Phong Văn Đồng ba mặt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng mơ màng.
Đợi bọn họ tới gần rồi, Sanh Ca mới dẫn đầu cười nói: “Xem ra nhà ông hai Phong gần đây sống không tốt lắm, đến người hầu cũng sa thải hết, cái biệt thự Phong Văn lớn như vậy đến một người rót trà cũng không có, tôi chỉ có thể nhờ vệ sĩ của tôi thôi.”
Phong Văn Đồng biết rõ cô cố ý nói kháy, nhưng lại không có lời nào phản bác.
Biệt thự Phong Văn của ông từ trước tới giờ đều trông chờ vào tiền hoa hồng mỗi tháng từ cổ phiếu của tập đoàn Phong thị, đoạn thời gian gần đây Phong thị bị Lâm Hoài Sơ và Lý Phi đánh bại, muốn khôi phục lại thời kỳ huy hoàng như xưa không biết đến bao giờ, vậy thì lấy đâu ra hoa hồng chia cho bọn họ.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, bọn họ trôi qua vô cùng gian nan.
Cả nhà Phong Văn Đồng đen mặt, giọng điệu không tốt: “Mày vào nhà người khác cũng không lễ phép như vậy sao? Mày không biết gõ cửa sao? Tiếng vang lớn vừa rồi là có chuyện gì? Mày đang làm cái trò gì vậy?”
“Ôi trời, cửa của tôi! Các người hơi quá đáng rồi đấy!”
Vợ của ông ta Từ Tư nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy ra xem xét, đau lòng kêu lên.
Sanh Ca nghiêng đầu, mỉm cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Là cửa nhà ông hai đã quá cũ rồi, lúc vệ sĩ của tôi Lộc Thập Ngũ hơi dùng lực một chút nó đã bị hỏng rồi, không còn cách nào, tôi đây là đang giúp chú hai thanh lý rác rưởi mà.”
Nhà Phong Văn Đồng bị làm cho tức đến hộc máu.
Một bộ cửa sắt dày như vậy mà chỉ dùng tay gõ làm sao có thể bị hỏng được chứ, rõ ràng là dùng chân đạp mà.
Nhưng tối qua khi ông ta bị Phong Khả Khả lôi kéo xem chương trình tìm kiếm tài năng, ông ta đã biết bây giờ người phụ nữ này không chỉ là ông trùm giấu mặt angle, mà còn là tổng giám đốc kiêm cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phong thị. Lộc Hoa và Trác Tinh Hỏa đều đứng sau lưng làm hậu thuẫn cho cô.
Nếu ông ta muốn cứng đối cứng với cô, thì căn bản không có phần trăm thắng.
Vì vậy, ông ta chuyển mục tiêu về phía Phong Ngự Niên.
Vẻ mặt đau buồn nói: “Ngự Niên à, cháu xem cô ta, tuy cô ta đã là vợ trước của cháu rồi, nhưng lúc trước cô ta rất nghe lời cháu, bây giờ cháu lại để cô ta tùy ý khi dễ người nhà họ Phong chúng ta sao?”
Câu nghe lời cháu nhất này, khiến tim Phong Ngự Niên run lên.
Hóa ra tất cả mọi người đều biết rõ trước kia cô rất yêu anh, chỉ có mình anh là không biết, thậm chí bỏ qua tất cả những gì cô đã phải trả giá.
Anh áp chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, anh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, giọng điệu nghiêm túc.
“Chú hai, chú lén lút bày mưu cho mẹ cháu, lại còn đưa cho bà ấy hai túi đồ rác rưởi, sút chút nữa rước họa vào thân, chuyện này chú định giải thích như thế nào?”