Sanh Ca ban đầu rất tức giận, sau đó lại bị phản ứng của anh làm cô giận đến mức suýt bật cười.
Thấy vẻ mặt kiêu ngạo "ông đây quỳ thì quỳ chứ ông không sợ" của anh, cô lạnh lùng hừ một tiếng, quát to: "Ngây ra đó làm gì? Bôi thuốc!"
Phong Ngự Niên vội vàng mở hòm thuốc ra, bắt đầu nghiêm túc bôi thuốc lên vết thương trong lòng bàn tay cô.
Vết dao cắt không sâu, nhưng dường như kéo dài ra cả lòng bàn tay.
Đến nỗi bàn tay vốn trắng mịn nõn nà của cô, bởi vì vết thương dài đó cũng trở nên đáng sợ hơn.
Phong Ngự Niên chợt đau lòng, động tác bôi thuốc cũng nhẹ nhàng hơn, cẩn thận từng chút một.
Sanh Ca lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngoan ngoãn quỳ bên chân mình, hỏi: "Biết rõ không thể giết được tôi, tại sao còn muốn làm chuyện ngu ngốc đó?"
Phong Ngự Niên cúi đầu, anh mím môi không nói gì.
"Bởi vì muốn trút giận giúp Phong Thanh Thanh, lại còn tin lời của Phong Văn Đống, tưởng tôi đã giết ông cụ sao?"
Phong Ngự Niên vẫn không nói gì, tập trung bôi thuốc cho cô.
Sanh Ca nhìn anh, hiếm khi nói ra những lời đầy lý lẽ: "Có lẽ đó không phải là vì ông cụ, trước khi chết ông cụ đã mắc bệnh ung thư, tôi không cần thiết phải tốn nhiều công sức để giết một ông lão sắp chết, chuyện này anh cũng rất rõ mà, vì vậy chỉ vì Phong Thanh Thanh sao?"
Trả lời lại cô vẫn là sự im lặng của người đàn ông.
Cô dùng bàn tay không bị thương nâng cằm anh lên, buộc anh phải ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cô.
"Có lẽ anh rất hiểu tính cách của tôi, tay tôi bị thương rồi, có lẽ Phong Thanh Thanh sẽ vui lắm, nhưng anh sắp phải trả giá rồi, anh làm vậy có đáng không?"
Hai chữ "trả giá" khiến đôi mắt Phong Ngự Niên ửng đỏ: "Không đáng, cho nên tôi hối hận rồi."
Sanh Ca cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc bén của cô nhìn vào hốc mắt đỏ hoe của anh, vẻ mặt anh còn rất chân thành.
Bởi vì nhìn thấy cô bị thương không nhẹ nên áy náy sao?
Hay là đang diễn kịch cho cô xem?
Cô thu tầm mắt lại, vô tình lại nhìn thấy mặt bên trái của anh đang sưng lên.
"Tốt lắm, bây giờ coi như hai bên mặt anh cân xứng rồi."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh còn nhớ không, không lâu trước đây, lúc anh chặn tôi lại trong nhà vệ sinh nữ, tôi đã nói sẽ có một ngày khiến anh phải quỳ rạp dưới chân tôi trả giá, thật không ngờ ngày này cũng đến nhanh thật."
Phong Ngự Niên nghe giọng điệu mỉa mai của cô, trong lòng vô cùng khó chịu, anh ra sức vùng ra khỏi bàn tay của cô, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
Lúc anh bôi thuốc rất ngay ngắn có trật tự, không hề làm cô đau chút nào, lấy băng vải băng bó cũng rất tốt.
Sanh Ca nhìn động tác thành thạo của anh, tò mò hỏi: "Anh là cậu cả cao quý của nhà họ Phong, có lẽ được cưng chiều từ nhỏ chứ nhỉ? Hễ bị sứt mẻ chút nào đó chắc chắn Lý Phi sẽ đau lòng lắm, sao anh lại rành những chuyện bôi thuốc băng bó này vậy?"
Phong Ngự Niên chợt dừng tay lại, vẻ mặt thản nhiên giải thích: "Bởi vì thuở nhỏ hơi nghịch ngợm, cho nên hay bị thương, sau đó cũng biết thôi."
Sanh Ca biết tỏng anh đang nói cho qua, anh đang trốn tránh, cô cũng chẳng muốn hỏi nữa.
Trong căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bầu không khí yên lặng đến khác thường.
Phong Ngự Niên bôi thuốc xong, rất biết điều không đứng dậy.
Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn vết máu trên giường: "Tối nay lấy cái chăn này đi giặt tay, giặt ở sân sau, chưa giặt xong thì không được ngủ.
"Được."
Phong Ngự Niên hầu như không do dự chút nào.
Phong Ngự Niên cụp mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo đến khó tin.
Nhưng Sanh Ca nghĩ đến tối nay anh lại làm càn, lặng lẽ cầm dao lẻn vào phòng cô, vừa nghĩ đến cô lại nổi giận.
Người đàn ông này trốn giỏi quá!
Mỗi lần anh giả vờ ngoan ngoãn, lúc nào cũng giống như đang kìm chế làm chuyện gì đó.
Sanh Ca rất buồn bực.
Cô muốn bòn rút từ từ hết tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của người đàn ông này!
"Xem ra không thể nào ngủ được rồi!"
Cô nói xong bèn bước ra khỏi phòng.
Phong Ngự Niên nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, nói: "Đi đâu đó?"
Cô thờ ơ nói: "Đến chỗ anh Lộc ở tạm mấy đêm."
"Không được đi!"
Anh dường như buộc miệng nói ra theo bản năng.
Nhận được ánh nhìn đầy căm phẫn của Sanh Ca, anh mới nhẹ nhàng nói: "Ý của tôi là, trễ như vậy rồi, cô đến làm phiền anh ta không hay lắm, hơn nữa hai người trai đơn gái chiếc cũng không thích hợp."
Anh ghét Lộc Hoa, Lộc Hoa cũng rất ghét anh.
Có lẽ là do ham muốn chiếm hữu của người đàn ông gây ra, anh biết bây giờ mình không có tư cách để ngăn cản, nhưng anh không thể chấp nhận việc Sanh Ca đi tìm Lộc Hoa.
"Buông ra."
Vẻ mặt Sanh Ca kiên quyết, sau đó bước về phía trước, bàn tay nắm lấy tay cô khẽ siết chặt.
"Đừng đi! Xin lỗi, tôi không nên làm cô bị thương, sau này sẽ không làm vậy nữa, cô đừng đi tìm Lộc Hoa."
Sanh Ca ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn anh.
Quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô nghe thấy anh xin lỗi.
Ban đầu lúc anh biết Mộ Chỉ Ninh đổ oan cô bỏ thuốc, anh cũng không hề xin lỗi.
Khi biết anh mắc nợ cô ba năm, anh cũng không xin lỗi.
Ngay cả khi vừa nãy mới cầm dao đâm cô một nhát, anh cũng chỉ nói một câu hối hận, vẫn không hề xin lỗi.
Bây giờ mới nhớ ra để xin lỗi, haha!. Chap mới l?ôn có tại — t??mt???? n﹒vn —
"Lời xin lỗi của anh quá muộn rồi, tôi nhận không nổi, cút!"
Sanh Ca giận dữ vùng ra khỏi tay anh.
Sức khỏe của Phong Ngự Niên bây giờ đã không còn như trước, bị cô hất tay ngã trên mặt đất.
Sanh Ca không thèm nhìn anh lấy một cái, quay người rời đi khỏi biệt thự.
Phong Ngự Niên không đuổi theo.
Anh ngồi dưới đất im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi tiếng ô tô nổ máy rời đi, anh mới đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ra.
Vài vệ sĩ cũng đi theo sau Sanh Ca ngồi vào trong xe.
Hai phút sau, cùng với tiếng động cơ vang rền, hai chiếc xe nhỏ cũng phóng nhanh dưới ánh trăng mất hút.
Sanh Ca rời khỏi biệt thự, cả căn biệt thự yên tĩnh lạ thường.
Phong Ngự Niên cũng thoát khỏi những suy nghĩ ghen tuông trong đầu, anh nhìn xung quanh căn phòng của Sanh Ca.
Cô đi rồi, còn mang theo tất cả vệ sĩ, trong phòng cô liệu có manh mối chứng minh thân phận thật sự của cô không?
Bởi vì không biết cô có về giữa chừng hay không, nếu như bây giờ đi lục lọi, chính là thời điểm thích hợp nhất!
Phong Ngự Niên chăm chú, sau đó quan sát bên ngoài cửa sổ một lúc, ánh mắt vô cùng phức tạp.
...
Lúc này, trên một giao lộ trước căn biệt thự bên biển hai trăm mét, hai chiếc xe tắt máy, Sanh Ca yên lặng chờ đợi trong xe.
Xung quanh vô cùng yên ắng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn về phía trước, ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khoảng hơn nửa tiếng sau.
Cô mới gọi điện thoại cho bảo vệ âm thầm quan sát trong góc khuất ở biệt thự.
"Tôi đi rồi, anh ta có làm gì trong phòng tôi không?"
Vệ sĩ trả lời: "Anh ta thay ga giường và vỏ chăn cho cô, sau đó ôm chăn ga vừa mới thay ra sân sau giặt sạch rồi. Bây giờ vẫn chưa giặt xong, chăn ga bị ướt rất nặng, hình như anh ta vắt rất khó khăn."
"Trừ chuyện thay chăn ga ra, anh ta còn động vào những thứ khác không?"
Vệ sĩ suy nghĩ một lát nói: "Không có, vào lúc cô đi anh ta đã đứng bên cửa sổ nhìn ra một lúc."
Sanh Ca khẽ mím môi, ngồi suy tư.
Cô đã đi rồi, cơ hội tốt như vậy, anh ta lại không làm chuyện gì cả.
Vừa rồi anh ta đi lấy hòm thuốc, rõ ràng cô nghe thấy tiếng chim kêu.
Cô không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, nhưng đôi lúc hành vi khác thường của anh lại khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Lúc đó đã ký thỏa thuận nhanh như vậy, thật sự chỉ muốn trả nợ thôi sao?