Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 51: Rối loạn




Năm tháng trôi qua thật nhanh, gương mặt theo thời gian cũng đã xuất hiện vô số nếp nhăn, tiếc cho tuổi trẻ với những hoài bão chưa thực hiện được, khi nhìn lại quá trình của bản thân bao nhiêu năm qua chỉ có thể cười nhạt một tiếng.

Đời người như cánh hoa tàn vô tri vô giác mặc gió thổi bay đi khắp nơi, để rồi nơi cuối cùng dừng chân lại là khoảng đất trống trải ven đường, cô đơn chất chồng lên nhau hòa vào với đất mẹ.

Tô Thiển giơ bàn tay ra hứng lấy giọt mưa nhỏ, đôi mắt nhắm lại tĩnh tâm nghe những âm thang xung quanh mình, phải chăng bầu trời âm u kéo theo tâm trạng trùng xuống, cô thở dài một hơn đến vì sao buồn cũng chẳng rõ nữa.

"Ting...Ting."

"Anh đang ở trước cổng."

Tiếng chuông điện thoại trên tay cắt đứt những suy nghĩ mơ hồ của Tô Thiển, nghe giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia, cô hơi kiễng chân đưa mắt nhìn ra ngoài cổng, thấy xe Phó Cận Nam vừa tới, đưa tay đóng cửa ban công lại cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng.

"Mẹ ơi con ra ngoài, chắc chiều con mới về." Tô Thiển đi xuống cầu thang thấy mẹ đang chuẩn bị cơm trưa, ánh mắt có chút không được tự nhiên lên tiếng.

"Cầm theo ô đi khỏi ướt." Bà Tô quay lại nhắc nhở con gái.

"Dạ." Cô khẽ cắn môi, tự hỏi không biết việc mình chuẩn bị làm có gọi là sai trái không nữa? Vì một quyết định nhất thời đôi khi kéo theo rất nhiều hệ lụy.

Tô Thiển ra khỏi nhà, từ xa đã thấy Phó Cận Nam che ô đứng bên ngoài xe đợi mình, trái tim bỗng bị lỡ một nhịp đập. Đôi chân vốn chùn bước, vì những điều nhỏ nhặt mà trở nên mạnh mẽ hơn.

Phó Cận Nam vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Tô Thiển, gương mặt ngập tràn sự ôn nhu đưa tay mở cửa ghế phụ.

"Lạnh không?" Phó Cận Nam mỉm cười dịu dàng, lau đi những giọt nước mưa vương trên tóc cô.

"Không có." Tô Thiển lắc đầu, trước đây mỗi lần gặp Phó Cận Nam đều là ở khoảng cách rất xa chỉ thấy được vẻ bề ngoài lãnh đạm của anh, cận kề thế này mới thấy rõ khi anh cười lên rất có sức cuốn hút.

Phó Cận Nam thắt xong dây an toàn cho Tô Thiển liền ngồi thẳng lưng, lùi xe về đằng sau quay đầu.

Đi được nửa đoạn đường, Phó Cận Nam quay đầu lại nhìn Tô Thiển, đưa tay ra nắm lấy bàn tay cứng nhắc đang đặt lên trên đùi của cô kéo gần lại phía mình, cười ấm áp nhỏ giọng hỏi.

"Ngoài thịt kho tàu ra em còn thích ăn món gì khác không?"

Tô Thiển nhớ lại lời nói mang phần ẩn ý tối hôm đó, hai má ửng đỏ khẽ cắn môi dưới: "Em không kén ăn."

Phó Cận Nam lái xe chuyển làn đi vào hầm gửi xe trong trung tâm thương mại, nhân lúc đi vào đoạn tối, đưa tay cô lên miệng hôn xuống, lời nói ra bị vướng vật cản chuyển thành thì thầm: "Vậy tại sao lại gầy thế nhỉ?"

Nhận ra mình đang ở nơi nào, trên gương mặt Tô Thiển hiện lên vẻ khác lạ, bàn tay không ngừng bấu lấy lớp vải quần.

"Em xuống xe đi." Phó Cận Nam dừng xe mở cửa bước xuống, đi về bên phía cửa phụ chờ đợi Tô Thiển.

"Anh định mua gì à?" Tô Thiển không có ý định xuống xe, hơi ngước lên nhìn Phó Cận Nam lên tiếng hỏi.

"Hôm nay anh cho bác giúp việc nghỉ rồi." Phó Cận Nam cúi người tháo đai an toàn cho Tô Thiển, tiện thể kiếm chút lợi lộc ghé sát môi cô giống như chuồn chuồn nước hôn nhẹ.

Anh biết cô đang bất an, nhưng cả anh và cô đều đang độc thân, ở bên nhau thì có sao đâu?

"Sợ gì chứ? Chúng ta có làm sai chuyện gì?" Anh vén sợi tóc trên má cô, tràn đầy cưng chiều nhẹ nhàng nói.

Đúng là bọn họ không sai? Nhưng cô bị vướng tâm lý mặc cảm tự ti, đi cùng với Phó Cận Nam sợ bắt gặp người quen. Bọn họ đâu phải ai cũng hiểu chuyện, những lời đàm tiếu rất nhanh lan xa.

"Tin anh Tô Thiển, tương lai còn rất dài em định trốn tránh đến khi nào?" Phó Cận Nam đưa tay ra phía trước thâm tình nhìn Tô Thiển chờ mong.

Tô Thiển ngập ngừng đặt tay mình vào bàn tay to lớn của anh, không được tự nhiên bước ra ngoài.

"Anh trước kia khi ở nước ngoài từng có khoảng thời gian phụ bếp trong nhà hàng, hôm nay trổ tài cho em xem." Phó Cận Nam tươi cười vòng tay ra sau lưng ôm lấy eo cô đi tới thang máy.

"Vì sao phải ra ngoài làm việc." Tô Thiển khó hiểu, nhà anh ấy đâu có thiếu tiền, muốn lấy kinh nghiệm làm việc có rất nhiều chỗ tốt hơn mà.

"Có lẽ là do tuổi nổi loạn đi." Phó Cận Nam đã có lúc thấy chán ghét mọi thứ, chuyện học tập hay định hướng tương lai sau này, buông bỏ một thời gian xin việc ở một nhà hàng, cả ngày bận rộn không có thời gian để nghĩ tới chuyện khác nữa.

Trong gian hàng bán thực phẩm, Phó Cận Nam đẩy xe đi đằng sau, nhấc một hộp sườn non khỏi khay giơ lên hỏi Tô Thiển: "Mua cái này nhé?"

"Đồ ở bên kia tươi hơn." Tô Thiển lắc lắc đầu phản đối.

Cô đi lại lấy hộp đồ trên tay anh đặt lại chỗ cũ giải thích: "Thịt này để đóng đá lâu rồi không được tươi, ở gian hàng biên kia đều là lợn mới giết tươi sống.

"Vẫn là em biết hơn anh." Phó Cận Nam ôm bả vai cô khen ngợi.

"Anh ở đây chờ em." Đồ ngon bao giờ cũng phải chen chúc, Tô Thiển thấy quầy thịt lợn mọi người đông đúc xếp hàng, quần áo trên người Phó Cận Nam nhìn cũng biết là loại đắt tiền, nơi đông người không tránh khỏi bị làm bẩn.

Tô Thiển đang đi tự nhiên sững lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn về Phó Cận Nam ở đằng sau lưng.

"Thật bẩn mắt." Lâm Tĩnh Như đi bên cạnh Từ Vũ Hằng đỡ cái bụng nặng nhọc, mở miệng cao giọng khinh thường.

Tô Thiển không muốn cùng cô ta đôi co làm gì, lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, Cô lo lắng hai người đó phát hiện ra quan hệ giữa cô và Phó Cận Nam.

Từ Vũ Hằng đứng bên cạnh tay đỡ eo Lâm Tĩnh Như, nhưng tâm hồn lại chạy sang chỗ Tô Thiển.

"Vũ Hằng con đạp em." Lâm Tĩnh Như kéo tay Từ Vũ Hằng đặt lên bụng mình, cố ý khiêu khích Tô Thiển.

Nhưng cô ta nói gì đi chăng nữa người chồng của cô ta cũng không có phản ứng lại, Lâm Tĩnh Như nhìn sang phát hiện anh ta đang thất thần để ý Tô Thiển, nét mặt thay đổi trong chớp mắt.

"Vũ Hằng có phải anh đang luyến tiếc cô ta? Anh thấy em hiện tại không bằng cô ta nên hối hận rồi phải không?" Lâm Tĩnh Như làm cơn làm trận chỉ thẳng tay vào mặt Tô Thiển chất vấn chồng, thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.

Trước mặt Phó Cận Nam là vợ chồng em họ cùng người phụ nữ mình yêu, tính cách Lâm Tĩnh Như anh còn lạ gì, so bì hơn thiệt sẽ không bao giờ bỏ qua cho Tô Thiển, anh muốn tới thay cô ấy nói vài lời, nhưng lại bắt gặp ánh mắt ngăn cản của cô ấy.

Tô Thiển không muốn nghe chuyện vợ chồng bọn họ, nhấc chân trách xa Lâm Tĩnh Như, chưa đi nổi hai bước đã bị cô ta hùng hổ xông tới chắn trước mặt.

"Cô là cái loại mặt dày, không nhìn lại mình xem lấy gì mà so với tôi. Từ Vũ Hằng là của tôi vĩnh viễn cô đừng mơ tưởng, cô mà xứng với anh ấy sao? Hèn hạ."

Bụng Lâm Tĩnh Như dán cả vào người, Tô Thiển không còn cách nào khác lùi lại vài bước chân, cô mệt mỏi nói: "Lâm Tĩnh Như đừng nghĩ cô đang mang thai muốn làm gì thì làm, cô cướp đồ của người khác nên có tật giật mình sao? Tôi không có thói quen lượm nhặt như cô."

"Tĩnh Như đừng kích động ảnh hưởng đến con, chúng ta là vợ chồng em không tin tưởng anh sao?"

Từ Vũ Hằng ôm Lâm Tĩnh Như vào ngực cản cô ta lại, từ khi mang thai tính khí người vợ này của anh ta rất thất thường, cách vài tiếng lại gọi điện kiểm tra, hơn nữa còn cho người giám sát anh ta ở bệnh viện, bí bách không thở được.

"Nếu không phải cô ta để mất đứa con của hai người, liệu anh có lấy em không? Vũ Hằng anh chỉ biết tới con thôi." Lâm Tĩnh Như bị ghen tuông che mờ lý trí đẩy Từ Vũ Hằng ra.

"Lâm Tĩnh Như không thấy mất mặt à?" Giọng lạnh lẽo vang lên bên tai, thành công khiến Lâm Tĩnh Như ngậm mồm, mặt cô ta tái nhợt không nghĩ sẽ gặp anh họ ở đây.

"Nhìn xem náo loạn thành cái gì rồi? Định làm trò cười cho người ta?"

Phó Cận Nam đứng cách bọn họ vài mét, tất cả những lời Lâm Tĩnh Như nói anh đều nghe thấy, hiện giờ nó đã thế này chắc hẳn trước đây đã làm rất nhiều chuyện tổn thương Tô Thiển, nhà họ Lâm ai cũng hiền lành sao lại dưỡng được người chua ngoa như nó?

"Anh họ, anh đang bênh người ngoài? Em mới là người thân của anh." Lâm Tĩnh Như ấm ức vì sao lại mắng cô ta? Phó Cận Nam tới từ lúc nào? Mà chắc chắn cô là người sai? Hay anh ta cũng bị con hồ ly tinh này làm cho siêu lòng rồi? Mới bênh cô ta mà không quan tâm đến tình ruột thịt.

"Chuyện hôm nay đến đây thôi." Phó Cận Nam thở dài, nói với người không hiểu chuyện chỉ chuốc thêm bực dọc vào người, anh lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, lặng nhìn qua Tô Thiển rồi rời đi.

Sau khi Phó Cận Nam đi khỏi, Lâm Tĩnh Như vừa rồi còn như lên cơn điên, giờ lại như biến thành người khác ngoan ngoãn để Từ Vũ Hằng đưa đi.

Tô Thiển đôi chân vẫn chôn tại chỗ, vừa rồi những lời Lâm Tĩnh Như nói làm cô ngộ ra nhiều điều.

Bị những ngọt ngào che phủ tâm trí, trong khoảnh khắc đó cô đã quên mất mối quan hệ lằng nhằng giữ bốn người bọn họ. Mọi thứ tự nhiên cứ thế rối như tơ vò, hiện tại tương lai phải làm sao mới đúng đây? Cô chung qua lại cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, trong lúc cô đơn nhất anh ấy xuất hiện dùng sự ấm áp phủ kín con tim trống trải.