Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 41: Có chút sợ hãi




"Ngày nghỉ mày có dự định gì không?"

"Không có, nhà nghỉ ngơi thôi." Nghe Hà Hiểu Tâm hỏi, bàn tay đặt trên bàn phím gõ chữ của Tô Thiển dừng lại.

Tô Thiển tính cách hướng nội, không thích những nơi tụ tập đông người, trước kia cũng vậy bây giờ càng không thay đổi gì, có thời gian chỉ muốn ở nhà bên gia đình.

"Ting."

"Nhà hàng nhật, số 603 đường Z, tôi đợi em dưới hầm để xe nhé."

Tô Thiển nhìn đoạn tin nhắn gửi tới từ dãy số chưa được lưu tên, ánh mắt ẩn chứa tia phức tạp, cô cứ nghĩ cuối tuần mà anh ta nói là chủ nhật, thì ra cô không theo kịp tần số của Phó Cận Nam rồi.

Thấy anh ta có ý đợi mình tan ca, Tô Thiển dứt khoát nhắn tin lại từ chối: "Để tôi tự bắt xe tới."

Nhà để xe hay trước cổng công ty, tất cả các nơi đó đối với cô đều không an toàn, sao cô lại có cảm giác giống như vụng trộm thế này? Chỉ đơn giản là một bữa cơm cảm ơn thôi mà.

Tô Thiển lắc đầu, dù là lý do gì đi nữa tối nhất không nên để mọi người trong công ty nhìn thấy, tâm mình ngay thẳng nhưng qua miệng người ta sẽ là xấu xa, câu dẫn đàn ông.

"Vậy tôi ở nhà hàng chờ em." Phó Cận Nam không có ý định làm khó Tô Thiển, thuận theo ý cô mà soạn tin nhắn.

Hà Hiểu Tâm ở phía bên kia nghi hoặc nhìn bạn tốt đăm chiêu dán mắt vào điện thoại mà quên đi mình đang tồn tại, giọng không vui vẻ lên tiếng: "Tô Thiển tao chưa biết yêu đâu đấy, mày mà lấy chồng hai đừng trách tao tàn nhẫn."

Tô Thiển chính là cái kiểu xinh đẹp dịu dàng khiến đàn ông muốn che chở bảo vệ, thời đi học có rất nhiều nam sinh theo đuổi, thời đại bây giờ không quá đặt nặng vấn đề đã có chồng hay chưa, Hà Hiểu Tâm nghi ngờ bạn tốt của mình đang có đối tượng theo đuổi.

"Gì mà chồng hai? Tao đâu phải người như vậy." Tô Thiển buồn cười liếc xéo Hà Hiểu Tâm, mới ly hôn chưa được bao lâu đã tìm đối tượng kết hôn, làm như cô cuồng lấy chồng lắm không bằng.

"Tao cứ nhắc mày như vậy, mày mà đi bước nữa lão phu nhân nhà tao giết tao mất."

Hà Hiểu Tâm nghĩ đến mẹ khẽ rùng mình hoảng sợ, bà cả ngày bên tai thúc giục cô tìm đối tượng kết hôn, ngày trước luôn lấy Tô Thiển để so sánh, giờ thì chuyển sang cái đứa hai con mới tốt nghiệp cấp 3 bên cạnh nhà.

Tô Thiển cười cười đưa mắt nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, Phó Cận Nam không nhắc tới thời gian gặp mặt. Cô không biết nên tới giờ nào mới thích hợp, anh ta dù sao cũng là cấp trên của cô, để anh ta đợi chờ quá thiếu chân tình rồi.

Nhà hàng nhật bản sao? Người như Phó Cận Nam sẽ không chọn nhà hàng tầm trung, thực phẩm để trong ngăn đông đâu, anh ta chắc chắn tới những nơi đắt đỏ nhất, thưởng thức đồ ăn tươi sống.

Tô Thiển rất tiết kiệm, túi xách đeo đến bao giờ hỏng mới mua cái khác, nói gì đến đi ăn nhà hàng cao cấp. Mua đồ ngoài chợ về nhà chế biến vừa tươi sống lại đảm bảo vệ sinh.

Tô Thiển dựa theo địa chỉ Phó Cận Nam đưa cho mình, lên trên mạng tra thử giá thành, không xem thì thôi xem xong cô càng đau đầu hơn.

Cái gì mà một cốc nước cam giá 500 nghìn? Dùng thuốc bổ tưới hàng ngày à? Một tháng lương cơ bản của cô có tám triệu, mà bữa ăn này tính sơ sơ hết gần nửa năm tiền lương rồi.

Tô Thiển mang theo tâm trạng đau đớn tâm cam, ngồi lên taxi đi đến điểm hẹn. Cô xuống xe đưa mắt nhìn lên biển hiệu xác định đã tới đúng nơi, liền đi vào.

"Quý khách có cần hỗ trợ gì không ạ." Lễ tân mở cửa cúi chào.

Tô Thiển nhìn quanh một lượt các bàn ở bên ngoài, không thấy Phó Cận Nam đâu, đoán anh ta đặt phòng riêng nói với lễ tân: "Xin hỏi anh Phó đã đặt bàn chưa?"

"Dạ mời quý khách đi theo lối này."

Lễ tân dẫn Tô Thiển đi lên phòng trên tầng hai sau đó rời đi, cô nhìn cánh cửa phòng một lúc lâu mới đặt tay lên nắm cửa đẩy xuống đi vào.

"Xin lỗi đã để Phó tổng đợi lâu." Tô Thiển thấy Phó Cận Nam đã ngồi yên vị trên ghế, dáng vẻ e ngại nói.

"Tôi mới tới trước em vài phút thôi." Phó Cận Nam đứng lên bước tới phía đối diện lịch lãm kéo ghế ra, chờ Tô Thiển ngồi xuống mới hài lòng quay về chỗ mình.

Tô Thiển hơi cúi đầu cảm ơn Phó Cận Nam, sau đó không khí trở nên tĩnh mịch, anh ta không mở lời cô cũng chẳng biết bắt đầu thế nào, hình như mỗi lúc bọn họ ở cùng một chỗ anh ta luôn là người chủ động.

"Quý khách mời chọn món." Phục vụ đi vào đưa thực đơn cho hai người.

"Em chọn món đi." Phó Cận Nam không có ý định gọi món, menu vừa đến tay đã đặt xuống bàn, nhàn nhã thưởng thức trà nóng dành quyền quyết định cho người trả tiền.

"Tôi không biết khẩu vị của phó tổng thế nào." Tô Thiển lướt qua thực đơn một lượt, thực sự rất hoa mắt không rõ ở đây món nào hợp ý anh ta, cô nghe đồn anh ta rất kỹ tính, đồ ăn trưa đều do đầu bếp riêng trong nhà chuẩn bị.

Phó Cận Nam nhìn thẳng vào mặt Tô Thiển ôn nhu nói: "Đồ em chọn tôi đều không chê."

"Vậy cho tôi món này...Món này nữa." Tô Thiển cắn môi, thấy món nào ít tiền thì chỉ cho phục vụ, đây là anh ta bắt cô gọi ăn được hay không mặc xác anh ta.

Một lúc sau thức ăn được bưng ra, Phó Cận Nam chỉ nhìn sơ qua sau đó bắt đầu động đũa, chẳng biết anh ta thích hay không thích, mỗi thứ ăn một ít còn lại phần lớn đều uống rượu.

"Tôi quên mất, trả lại cho em." Phó Cận Nam đặt đũa xuống, lấy từ trong túi áo ra sợi dây chuyền Tô Thiển đánh rơi hôm trước.

"Cảm ơn phó tổng." Đồ vật tưởng chừng đã mất đi nay lại quay trở về, Tô Thiển đưa tay ra đón lấy.

"Để tôi." Phó Cận Nam nhìn bàn tay trước mặt mình thay đổi ý định, rời chỗ ngồi hướng tới sau lưng Tô Thiển.

Tô Thiển bị hành động thân cận này của Phó Cận Nam làm cho luống cuống tay chân, đang nghĩ ra cách ứng phó, thì bất chợt bàn tay dịu dàng vén tóc cô sang một bên, dây chuyền mát lạnh chạm vào da thịt trên cổ.

Phó Cận Nam thao tác chậm chạp dường như đang cố ý nán lại, còn thuận tay chỉnh mặt đá trước ngực Tô Thiển cho đúng chiều.

"Tôi tên Phó Cận Nam, sau này không có người khác em gọi tôi là Cận Nam là được, đừng khuôn khổ thế bên ngoài công ty tôi không phải là sếp của em."

Hơi thở ấm áp phả bên tai, lông tơ trên tay Tô Thiển theo đó mà dựng đứng, tất cả mọi thứ trong cô dường như ngưng đọng, quên mất cả hô hấp. Cô từng nghe rất nhiều vụ nhân viên nữ đi làm thường xuyên bị cấp trên gạ gẫm, nhưng tình huống giữa cô và Phó Cận Nam hơi chênh lệch.

Anh ta giống như con cưng của ông trời cái gì cũng hơn người, còn cô đã có một đời chồng nhan sắc không có, lấy cái gì tự tin để có suy nghĩ như vậy?

Phó Cận Nam không biết những hành động vừa rồi của anh, đã làm Tô Thiển sinh ra phòng bị. Biểu cảm muốn ăn đòn, tươi cười nói những câu mà phụ nữ thích nghe.

Bữa ăn mang theo đầy tâm sư cuối cùng cũng kết thúc, Tô Thiển muốn nhanh chóng trở về nhà, tiếp xúc cùng Phó Cận Nam khiến cô có chút hoang mang lo lắng, không cần biết anh ta có mục đích hay không cứ tránh xa là tốt nhất, bọn họ ở hai thế giới tách biệt, vì cớ gì lại tạo ra duyên gặp gỡ?

"Thanh toán cho tôi phòng VIP 4." Tô Thiển đứng trước bàn thu ngân thanh toán, Phó Cận Nam ở bên cạnh không ý định tranh trả tiền, ngược lại tỏ ra rất hưởng thụ khi được người khác mời cơm.

Tô Thiển nhìn hóa đơn khóe mắt giật giật, sau này cô phải chăm chỉ đi xe buýt mới được, vì quá tiếc tiền nên lúc Phó Cận Nam đề nghị đưa về, cô không tỏ vẻ khách nữa lập tức nhận lời. Cô nghĩ thông rồi anh ta có làm gì, người chịu thiệt chắc chắn không phải là cô rồi.

"Quà cảm ơn bữa cơm hôm nay." Phó Cận Nam nghiêng người, với tay lấy túi quà đặt trên ghế sau đưa cho Tô Thiển.

"Phó tổng không cần làm vậy đâu." Tô Thiển cúi xuống nhìn túi quà trong lòng mình, không rõ bên trong là thứ gì nhưng cô thực sự rất khó xử, bữa cơm hôm nay coi như là kết thúc ân tình trước đây, giờ anh ta đưa cho cô cái này, thành ra lại nợ anh ta à?

"Chỉ là món đồ nhỏ thôi, em nhận đi." Phó Cận Nam nói xong bắt đầu lái xe ra khỏi bãi đỗ nhà hàng, tỏ ý đồ đã tặng đi sẽ không nhận lại.

"Phó...Phó tổng chào anh." Bắt gặp tia không mấy vui vẻ từ Phó Cận Nam, lời Tô Thiển trở nên ấp úng, muốn nghe theo gọi tên anh ta, nhưng cố gắng mãi không thể phát ra khỏi môi được, cô thấy xưng hô như vậy không phù hợp.

Phó Cận Nam thở dài: "Em vào nhà đi."

Anh gấp gáp quá rồi phải không? Nhanh quá đôi khi lại làm hỏng chuyện, anh không có kinh nghiệm tình trường, có lẽ nên chậm lại từ từ cho cô ấy thời gian tiếp nhận.

Tô Thiển về nhà thấy bố mẹ đang xem tivi giải thích vài câu mới đi lên trên phòng, đặt túi quà Phó Cận Nam đưa cho cùng túi xách xuống giường đi tắm, nhưng mới đi được một bài bước cảm giác tò mò trong lòng hối thúc, cô xoay người lại ngồi xuống giường thò tay vào lấy đồ bên trong ra.

Là một chiếc túi xách màu nâu nhạt, hình như cái thương hiệu này có hơi quen mắt, Tô Thiển mở điện thoại ra tra thử phát hiện cái túi trên đó và cái túi của mình chính là anh em sinh đôi, hoặc có thể là một đi, cái quan trọng là giá trị của nó ngang với một chiếc xe hơi.

Món đồ nhỏ mà anh ta nói đây sao? Cả người cô bán đi giá trị còn không bằng nó. Sợ làm trầy xước Tô Thiển cất vội lại vào túi, nghĩ mai nhất định phải mang trả lại anh ta.