Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 4: Lâm Tĩnh Như có bạn trai




Hà Hiểu Tâm buổi sáng ngày hôm sau tới công ty, mới biết Tô Thiển xảy ra chuyện phải nằm viện, trong lòng không khỏi lo lắng muốn lập tức tới bệnh viện thăm cô ấy, nhưng chưa kịp mở miệng xin nghỉ đã bị Lâm Tĩnh Như chặn họng, bắt cô làm thêm việc chưa hoàn thành của Tô Thiển.

Dù sao cũng là vì bạn tốt, cô không có ý kiến, chỉ ghét cái thái độ của người phụ nữ kia thật quá chướng mắt, cô ta nhằm vào Tô Thiển ghét bỏ luôn cả những người xung quanh cô ấy?

Phải tới buổi trưa ngày hôm sau, cô mới có thể tranh thủ thời gian ít ỏi giờ cơm trưa vội vàng bắt xe đến bệnh viện. Hà Hiểu Tâm tay xách giỏ hoa quả, vừa mở cửa đã thấy người đáng ra phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, lại đang thu dọn đồ đạc.

Cô cau mày: "Mày chuẩn bị xuất viện? Từ Vũ Hằng đâu lại để mày làm những việc này?

"Vũ Hằng nói ở bệnh viện không tốt, muốn tao xuất viện sớm về nhà tâm trạng sẽ thỏa mái hơn." Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, Tô Thiển dừng động tác trong tay lại, giải thích.

Cô cảm thấy ở bệnh viện rất ngột ngạt gò bó, về nhà cũng tốt, làm việc này việc kia đầu óc sẽ không có khoảng trống để suy nghĩ một số thứ nữa.

Sáng nay Từ Vũ Hằng có ca phẫu thuật, phải sang đầu giờ chiều mới có thể tới đón cô về nhà được, mẹ cô thì đến quầy thu ngân nộp viện phí. Cảm thấy bản thân mình ngoài đi lại có chút khó khăn ra, sức khỏe cô mọi thứ đều tốt, có thể làm một số công việc nhẹ nhàng, không muốn ỷ lại quá nhiều vào mẹ.

"Ở lại đây bác sĩ theo dõi vẫn hơn, anh ta cũng thật là để mày về nhà có chăm sóc được không?" Hà Hiểu Tâm đặt giỏ hoa quả lên trên tủ đầu giường, giọng nói không mấy vui vẻ.

Tô Thiển mới sảy thai, hơn nữa đây lại là thai đầu anh ta là bác sĩ chẳng lẽ không biết? Nếu không cẩn thận sau này cô ấy rất khó mang thai sao?

Theo suy nghĩ của Hà Hiểu Tâm, trước đây khi Tô Thiển mang thai anh ta đã đi từ sáng tới đến tận khuya mới trở về nhà, bây giờ cô ấy mất đi đứa nhỏ anh ta lại tích cực ở nhà chăm sóc vợ?

"Anh ấy cho tao tới nhà mẹ để ở vài hôm."

Tô Thiển ngồi xuống giường vẻ mặt nghĩ ngợi, cô thật không muốn làm phiền bố mẹ chút nào. Nhưng Vũ Hằng không yên tâm để cô ở nhà một mình, nhất quyết muốn cô tới nhà bố mẹ, cô dưới sự thuyết phục của chồng đành phải đồng ý.

"Tao không hiểu nổi vợ chồng mày suy nghĩ thế nào nữa?" Hà Hiểu Tâm dẫu sao cũng là người ngoài, biết mình không nên can dự quá nhiều vào việc gia đình bọn họ, nhưng cô khó mà nhịn nổi thái độ thờ ơ của Từ Vũ Hằng.

Theo suy nghĩ của cô, anh ta chính là không thích Tô Thiển ở lại bệnh viện nơi mình làm việc. Chẳng hiểu anh ta nghĩ cái gì trong đầu nữa? Tô Thiển đâu có kém cỏi hay vẻ ngoài khó nhìn khiến anh ta mất mặt trước đồng nghiệp.

"Công việc mấy hôm tao nghỉ phải nhờ mày rồi." Thấy bạn tốt không vui, Tô Thiển nói lảng sang chuyện khác. Cô trước mắt dự định nghỉ một tuần ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sau đó phải xem tình hình mới quyết định được.

"Mày cứ an tâm nghỉ ngơi, việc ở công ty có tao rồi, mà mụ già đấy dạo này đang trong giai đoạn yêu đương không để ý nhiều nữa đâu, chẳng hiểu thằng đàn ông nào mắt mù mới đi thích hạng người như cô ta."

Trong mắt Hà Hiểu Tâm người đang ngồi ở vị trí trưởng phòng kia là một mụ già khó ưa, cô ta ngoài cái mác con nhà giàu ra còn lại chẳng được cái gì ra hồn. Người đàn ông đang quen Lâm Tĩnh Như một là bị bệnh hai là nhìn vào tiền trong tay cô ta, làm gì có ai chịu đựng được cái tính thay đổi như thời tiết đó nữa.

"Cô ta có bạn trai rồi à?"

Tô Thiển có chút buồn cười, suốt ngày Hà Hiểu Tâm nói cô ta khó tính là do thiếu tình yêu, nay cô ta đã có bạn trai không biết sau này cô ấy lấy gì để châm chọc.

Hà Hiểu Tâm nhớ lại dòng trạng thái của Lâm Tĩnh Như, mà mình mới xem được nói: "Là vào cái đêm mày gặp chuyện đấy, tao thấy cô ta đăng lên trang cá nhân đang ôm bó hoa hồng đỏ cỡ lớn kèm dòng chữ "Cảm ơn anh đã ở bên em"

"Cô ta có bạn trai là chuyện bình thường, vẻ ngoài cô ta đâu có tệ như mày nói."

Tô Thiển mỉm cười, Lâm Tĩnh Như năm nay mới 28 tuổi, mỗi người có một sở thích khác nhau, trong mắt bọn cô người như cô ta rất đáng ghét, nhưng trong mắt đàn ông đó lại là đáng yêu thì sao.

"Con chào dì."

"Dì vừa đi nộp viện phí cho Tô Thiển về, con tới lâu chưa?"

Bà Tô ra ngoài trở lại, nhìn thấy Hà Hiểu Tâm đang ở trong phòng cùng con gái nói chuyện vui vẻ bà thân thiết lên tiếng.

Hà Hiểu Tâm mắt khẽ liếc qua đồng hồ trên tay, thấy đã gần tới giờ vào làm liền đứng dậy:

"Con mới tới thôi, nhưng có lẽ con phải đi rồi, hôm khác tới thăm dì cùng Tô Thiển sau."

Dáng vẻ Hà Hiểu Tâm gấp gáp bà Tô cũng không tiện giữ lại, sau khi cô ấy rời đi bà lại bên cạnh con gái ngồi xuống hỏi chuyện:

"Vũ Hằng vẫn chưa tới à? Con gọi lại cho nó xem, không thì bố con đang trên đường đến chúng ta tự về."

Tô Thiển nghe lời mẹ, đưa tay với điện thoại ở đầu giường gọi cho Từ Vũ Hằng.

Điện thoại kia của cô mất rồi, cái này là hôm qua bố cô mới mua đem tới, bên trong danh bạ chỉ có vài số ít ỏi, rất nhanh đã có thể tìm được số của Từ Vũ Hằng, cô nhấn nút gọi đi.

"Anh làm xong việc chưa?"

Từ Vũ Hằng chậm chạp bắt máy, nghe cô hỏi giọng tỏ vẻ áy náy:

"Tô Thiển anh xin lỗi, không đưa em về nhà được rồi."

"Anh bận việc thì cứ làm đi, em tự về được." Tô Thiển đôi mắt thoáng buồn, nhưng vẫn cố tỏ ra mình không sao để chồng đỡ phải bận tâm.

Từ Vũ Hằng im lặng vài giây khẽ nói: "Giám đốc muốn anh thay ông ấy đi tiếp khách anh rất ngại từ chối, tối anh tới."

Ngắt điện thoại Tô Thiển quay sang nhìn mẹ lắc đầu, cô cũng là người phụ nữ, nói không cần chồng phải quan tâm chăm sóc mình thật có chút dối lòng, những lúc khác thì có thể nhịn được, nhưng cô mới mất con không tránh khỏi trong lòng có suy nghĩ tiêu cực.

Lần nào anh ấy cũng lấy công việc ra để làm cái cớ, hoài bão của anh ấy cô hiểu. Ngoài kia có biết bao nhiêu người ai mà không có ước mơ muốn thực hiện chứ? Tình cảm của bọn họ chẳng biết từ lúc nào lại trở nên nhạt dần như vậy, cô luôn có cảm giác anh đã thay đổi, không còn là chàng thiếu niên với nụ cười ngây ngô năm nào.

Trong tình yêu chẳng có thứ gì gọi là hy sinh cả, cô không bắt anh như người ta chức cao vọng trọng, không cần hoa hay những món quà đắt đỏ, thứ cô cần duy nhất chỉ có mình anh.

Đã rất lâu rồi hai người bọn họ chưa được ngồi ăn tối cùng nhau, bữa cơm nhà ngày nào cô cũng nấu chỉ tiếc không có người cùng mình thưởng thức.

Bà Tô lắc đầu thở dài, đúng như bà đoán nó sẽ không tới mà, người đàn ông chu đáo dù công việc có bận rộn tới mấy cũng sẽ tìm cách tới đưa vợ về nhà, không thì gọi điện báo một câu, đây nó giống như muốn tất cả mọi người phải lấy mình làm trung tâm.

Ngồi chờ một lúc thì ba Tô cũng tới, không thấy con rể ông cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn qua vợ trao đổi, rồi xách đồ đạc con gái đã chuẩn bị ra xe.