Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 15: Đừng khiến tôi khinh thường




Từ Vũ Hằng đến mơ cũng không nghĩ ra chính Tô Thiển lại là người chủ động nói hai từ ly hôn, anh ta còn cho rằng dù mình có thế nào đi chăng nữa, người phụ nữ này nhất định sẽ không rời xa mình. Nhưng hiện thực trước mắt làm anh ta không kiểm soát được, mọi thứ dường như đang đi lệch với dự tính.

Anh ta tỏ vẻ khổ sở bước tới ôm Tô Thiển vào lòng:

"Tô Thiển đừng ngang bướng nữa được không?"

Tô Thiển im lặng để cho anh ta ôm mình, nhưng trên gương mặt lúc này lại đau khổ tột cùng, tận cùng của đau đớn có lẽ chính là lúc này đây. Người đàn ông ngay trước mặt nói những câu ngọt ngào nhưng trên người lại toàn mùi nước hoa thuộc về người phụ nữ khác, đến ăn vụng anh ta còn chẳng muốn chùi mép nữa thì cô lấy gì để tha thứ cho anh ta đây?

Tô Thiển đẩy mạnh Từ Vũ Hằng ra xa, lau đi nước mắt trên gương mặt: "Ngang bướng? Từ Vũ Hằng anh cho rằng tôi chỉ là hờn giận thôi sao? Anh làm gì chẳng lẽ lại muốn tôi nói thẳng ra mới chịu nhận?"

Từ Vũ Hằng nghe những lời Tô Thiển nói, sắc mặt liền thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại hình dạng ban đầu, đôi mắt tỏ vẻ khổ sở cầu xin.

"Tô Thiển tha thứ cho anh, đó chỉ là những rung động nhất thời mà thôi, em biết anh chỉ yêu duy nhất mình em thôi mà."

"Anh chỉ yêu mình tôi?"

Cô cười tự giễu: "Tình yêu của anh khiến tôi cảm thấy thật nực cười."

Trước mặt luôn miệng nói yêu, sau lưng lại lên giường cùng người phụ nữ khác. Yêu sao? Cái tình yêu rẻ mạt ấy cô không cần, trên thế giới này có biết bao nhiêu người đàn ông, tại sao lại phải cùng người khác chung chồng? Cô đâu kém cỏi đến nỗi phải nhắm mắt mặc kệ chồng mình tùy ý.

Cô không biết người phụ nữ kia là ai, đã có gia đình chưa? Là đồng nghiệp hay bệnh nhân của anh ta, nhưng nếu cô ta đã thiếu thốn tình cảm đến thế, vậy coi như cô làm từ thiện biếu cô ta một tên đàn ông khốn nạn.

"Từ Vũ Hằng nếu hôm nay người thay lòng là tôi, anh có thể dễ dàng tha thứ, cùng tôi bỏ qua tất cả, vẫn là gia đình hạnh phúc được không?"

Tô Thiển đi lại giường ngồi xuống, giọng nhàn nhạt lên tiếng, tuy là hỏi như vậy nhưng trong lòng cô đã sẵn câu trả lời. Anh ta tính cách ích kỷ, chỉ biết bản thân mình sao có thể tha thứ cho một người vợ phản bội, cùng người đàn ông khác lên giường.

Từ Vũ Hằng có tính chiếm hữu cao, từ lúc yêu anh ta đã không thích cô qua lại với những người đàn ông khác rồi, bạn bè không được đồng nghiệp lại càng không thể. Lúc đó cô nghĩ mình là người đã có bạn trai tránh xa người khác giới là việc nên làm, anh ta như vậy cũng chỉ vì quá yêu cô mà thôi.

Nhưng bây giờ xem ra chính là anh ta hẹp hòi, bản thân thì có thể nhưng người khác nhất quyết không được. Anh ta qua lại với người phụ nữ khác thì được cho là bình thường, còn cô chắc hẳn bị coi là đê tiện, không biết xấu hổ trong suy nghĩ của anh ta rồi.

Từ Vũ Hằng không trả lời câu hỏi của Tô Thiển, bởi vì nếu anh ta phát hiện vợ mình và người đàn ông khác có tư tình, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người. Nhưng việc này lại rơi trên người anh ta, sao có thể nói ra được khác nào vạch đường cho người khác.

Từ Vũ Hằng nửa quỳ dưới đất, nắm bàn tay Tô Thiển cúi xuống hôn lên:

"Tô Thiển em không thể nghĩ thoáng hơn được sao? Anh lập tức chấm dứt với cô ta, từ nay về sau không bao giờ qua lại nữa, em tha thứ cho anh lần này được không em."

"Trước mắt tôi với anh tách ra một thời gian, hiện tại tôi không muốn ở chung một chỗ với anh nữa."

Lời anh ta nói cô thật sự không có cách nào để tin tưởng, nhưng hiện tại lại chẳng có cách nào giải quyết tốt hơn, xa nhau một thời gian cho cả hai không gian suy nghĩ có nên tiếp tục cuộc hôn nhân đầy gian dối này nữa không?

"Tô Thiển."

Từ Vũ Hằng ngẩng đầu nhìn Tô Thiển, anh ta đã dùng mọi cách vẫn không thể nào lay chuyển được tâm ý cô ấy, trong lòng anh ta có một dự cảm chẳng lành, liệu rằng người vợ ngoan hiền này của mình có phải đã tìm được người đàn ông khác nên mới nhẫn tâm muốn đá anh ta đi?

"Từ Vũ Hằng đây là cơ hội duy nhất tôi có thể dành cho anh, sau này dù thế nào đi chăng nữa xin anh hãy để tôi tự do."

Đoạn đường phía trước dù có bóng tối phủ kín, tầng lớp gai nhọn cô cũng muốn thử một lần mạnh mẽ bước đi, thoát ra khỏi vùng an toàn bấy lâu nay bản thân tạo dựng.

Cô từng coi Từ Vũ Hằng là tất cả, cuộc sống mọi thứ đều xoay quanh người đàn ông này, sợ hãi mất đi anh ta, sau này cô sẽ không như thế nữa, một lần bị phản bội là quá đủ rồi.

Từ Vũ Hằng thở dài thỏa hiệp: "Được nếu em mệt mỏi, vậy anh cho em không gian riêng tư, nhưng đừng để anh chờ đợi quá lâu, xa em anh không thể nào chịu đựng nổi."

Anh ta chủ động đứng dậy thu cầm vài bộ quần áo cho vào vali, trước khi đi đứng trước cửa nhìn Tô Thiển một hồi lâu, sau đó mới quay người bước ra bên ngoài.

Trong căn phòng mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ duy nhất mùi nước hoa nồng nặc kia vẫn còn vương đâu đó, cô nhớ lại vừa rồi ở trên bả vai Từ Vũ Hằng còn nhìn thấy cả dấu hôn đỏ ửng chưa tan. Anh ta nói sẽ cùng cô ta kết thúc? Liệu rằng có thật lòng hay chỉ là lời nói đầu môi qua rồi lại quên hết.

Tô Thiển tự nhiên nhăn mày, cô có cảm giác mùi nước hoa trên người anh ta rất quen thuộc, hình như đã từng thấy qua ở đâu rồi, nhưng hiện tại nghĩ mãi không ra. Mỗi người có một sở thích dùng nước hoa khác nhau, mùi vị này cô chắc chắn rất ít người dùng.

Chỉ mong sao người phụ nữ kia không phải người cô quen biết, nếu không bọn họ thật ghê tởm.

...

Trong căn phòng Vip quán bar, Phó Cận Nam cầm ly rượu trên tay khẽ lắc qua lại, gương mặt mang nét phong trần quyến rũ khiến bao người say đắm, nhưng đôi mắt lại cô đơn đến lạ thường.

"Phó Cận Nam cậu đang tương tư à?" Kiều Hạo từ bên ngoài mở cửa đi tới, ngồi xuống đối diện Phó Cận Nam ánh mắt không một chút che đậy dò xét.

Kiều Hạo luôn cảm thấy người bạn này của mình từ lúc về nước đến giờ rất khác lạ, giống như phải lòng một cô gái nhưng bị người ta từ chối vậy.

Trước giờ cậu ta luôn lãnh đạm, tự nhiên lại trở nên nóng bỏng thật là dấu hiệu chẳng tốt chút nào cả, người như cậu ta một khi nhận định một người nào đó, khó lòng có thể quên đi được.

"Mắt nào cậu thấy tôi như vậy, cậu sắp lấy được vợ rồi à mà lắm chuyện như vậy?" Phó Cận Nam đặt ly rượu xuống bàn, không cảm xúc nheo mắt nhìn Kiều Hạo nhiều lời trước tầm mắt.

Kiều Hạo nhoẻn miệng: "Yên tâm tôi vẫn sánh bước cùng cậu thêm vài năm nữa."

Có lẽ anh cần xem mắt thêm vài nghìn người nữa mới tìm thấy ý trung nhân của cuộc đời mình, xem nhiều quá thành quen, tự cho đó là một món quà trong cuộc sống, được trò chuyện cùng nhiều người phụ nữ xinh đẹp, coi như cũng không thiệt thòi.