Vũ Minh:
Khả năng phục hồi của trẻ con đúng là rất nhanh, huống chi thể chất của Tiêu Tiêu không tồi, mới một tuần lễ đã có thể xuất viện.
Tôi bảo thím Quy gọi điện cho Hân Ngôn báo thời điểm ra viện, nhưng hình như em còn đang họp, không có thời gian rảnh, nói lúc sau sẽ tới nhà thăm Tiêu Tiêu.
Minh đi làm thủ tục xuất viện, tôi đang định gọi điện kêu tài xế chạy xe đến đưa tôi và Tiêu Tiêu về nhà, thì bỗng nhiên xuất hiện một người làm tôi rất bất ngờ.
“Hi, Vũ Minh, đã lâu không gặp!”
“Lệ Nhã? Sao lại là em?”
Nhìn người đứng đó, vẫn chín chắn là tự tin như ngày xưa, nhất thời có chút ngẩn ngơ, giống như trở lại mấy năm trước.
Thư Lệ Nhã, học dưới khóa tôi, vừa tốt nghiệp đại học liền đến Lâm Thị làm trợ lý hành chính cho tôi.
Đồng thời cũng là người tình của tôi.
“Con trai nuôi bị bệnh, em không thể tới thăm sao? Hay là anh không muốn gặp em?”
Lệ Nhã từng bước đến gần tôi, vẫn đầy quyến rũ như năm đó.
“Sao vậy được? Anh cho là em không muốn gặp anh mới đúng.”
Nhớ lại lại năm đó, bất luận là trên công tác hay trên sự phù hợp về thân thể, không thể nghi ngờ Lệ Nhã là người tốt nhất.
Nếu như không có Hân Ngôn đột nhiên xông vào, nói không chừng cuối cùng Lệ Nhã sẽ là vợ của tôi.
Cũng bởi vì vậy, tôi mới đặc cách Lệ Nhã từ thư ký riêng thành quản lý bộ phận PR, nghe nói sau khi Hân Ngôn tiếp nhận lại Diệp Thị, Lệ Nhã cũng đi theo tiếp tục làm quản lý bộ phận PR.
Từ điểm này, tôi rất táng thưởng sự rộng lượng của Lệ Nhã.
Lệ Nhã tới bên giường, hỏi thăm Tiêu Tiêu, sau đó đưa hộp đồ chơi cho Tiêu Tiêu, thấy Tiêu Tiêu mải mê nghiên cứu đồ chơi bên trong, xoay người lại nói với tôi: “Anh biết, em rất mau quên mà, những chuyện trước kia em chẳng còn nhớ nữa rồi. Lại nói 2 năm qua Hân Ngôn vừa điều hành công ty vừa chăm sóc Tiêu Tiêu quả thật rất vất vả, trước giờ nếu Hân Ngôn bận, em sẽ cố bớt chút thời gian giúp cô ấy chăm sóc Tiêu Tiêu. Lần này Tiêu Tiêu nằm viện, bận quá không phân thân ra được, chứ nếu không em đã sớm tới thăm Tiêu Tiêu rồi.”
“Ha ha, 5 năm rồi, em vẫn giống y chang lúc đầu, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.” tôi dừng một chút, nhìn Lệ Nhã, “Không, phải nói, em xử sự khôn khéo và lão luyện hơn trước nhiều.”
“Đúng vậy, anh cũng biết 5 năm rồi, trong cuộc đời người con gái có có thể có bao nhiêu cái 5 năm? Dù một cô gái ngây thơ cũng nên học cách đối mặt hiện thực rồi, huống chi chúng ta đã không còn trẻ nữa.”
Lệ Nhã vừa cười vừa nói, mang theo nhiều chế giễu, tôi nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt Lệ Nhã.
Có lẽ năm đó, tôi đã tổn thương Lệ Nhã quá sâu.
“Lệ Nhã......”
Đột nhiên đáy lòng dâng lên rất nhiều thương tiếc, đang muốn hỏi một chút cuộc sống gần đây của Lệ Nhã, thì Minh nhẹ nhàng gõ cửa phòng, ý bảo thủ tục đã làm xong, có thể đi.
Giờ tôi mới nhớ ra vừa rồi mải nói chuyện với Lệ Nhã đã quên gọi xe.
“Minh, gọi điện cho tài xế.........”
“Không cần đâu, Vũ Minh, em có lái xe tới, vả lại trên xe còn có món quà Hân Ngôn muốn em giao cho Tiêu Tiêu, không ngại thì đi xe em đi.” Lệ Nhã đột nhiên cắt ngang lời tôi.
Tôi nhìn Lệ Nhã, lại nhìn Tiêu Tiêu còn đang mải mê chơi đồ chơi, gật đầu “Vậy làm phiền em rồi.”
Ra tới bãi đậu xe của bệnh viện, Lệ Nhã mở cốp sau, lôi ra một cái lồng sắt.
Trong lòng là một con gì đó đầy lông trắng, tròn tròn.
“Oa, thật đáng yêu!” tôi còn chưa kịp nhìn rõ, Tiêu Tiêu đã reo lên.
Giờ tôi mới nhìn ra, thì ra là một con chó Bắc Mỹ thuần trắng.
“Tiêu Tiêu thích không? Là quà của mẹ con đó!” Lệ Nhã mở lồng bỏ chó nhỏ vào tay Tiêu Tiêu.
“Thích ạ, cảm ơn dì Thư.”
Chó nhỏ cực kỳ ngoan, dùng đầu nhỏ cọ cọ vào tay Tiêu Tiêu lấy lòng, sau đó vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm.
“Hì hì hì.....”
Tiêu Tiêu hình như rất nhột, cười không ngừng, sau đó nâng niu đưa chó nhỏ đến trước mặt tôi, “Ba nhìn nè, là chó nhỏ mẹ cho đó, rất đáng yêu.”
“Ừ.” tôi chọc chọc tay vào bụng chó nhỏ, làm nó bực mình kêu “Gâu gâu”
Lệ Nhã nổ máy, tôi ôm Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau.
“Tiêu Tiêu có muốn đặt tên cho nó không?”
“Cầu Cầu.......” Tiêu Tiêu vừa giỡn với chó nhỏ, vừa nói, “Ba, kêu nó là Cầu Cầu được không?”
“Con thích là được rồi.....”
Dưới sự chỉ dẫn của Minh, Lệ Nhã thuận lợi đưa tôi và Tiêu Tiêu về nhà.
Vào nhà, thấy vẫn còn sớm, tôi ôm Tiêu Tiêu lên phòng, để nó tắm rửa trước rồi ăn cơm sau.
Tiêu Tiêu lại mê chơi với Cầu Cầu, chẳng còn nhớ gì hết. Ở bệnh viện mấy ngày nay chắc nó chán lắm rồi, nên tôi cũng không nói gì nữa.
Trở lại phòng khác, thím Quy đang bưng trà ngon chiêu đãi Lệ Nhã, Lệ Nhã từ chối, hình như là nóng lòng muốn đi.
Tôi vừa đi xuống cầu thang vừa nói: “Lệ Nhã, không bận thì ở lại ăn cơm tối đi!”
Cuối cùng Lệ Nhã cũng ở lại.
Chúng tôi ngồi trên sofa phòng khách, câu có câu không tán gẫu, nhưng hình như cũng không thể tìm lại sự ăn ý như năm đó.
“Nghe nói công trình Điệp Thúy Viên xảy ra chuyện, công ty định xử lý như thế nào?”
“Lúc em tới bệnh viện là đang họp hội đồng quản trị! Hai ngày trước cũng họp một lần rồi, một phe nói muốn đập hết để xây lại, phe khác nói sợ tiền không đủ, đề nghị chỉ tu sửa lại thôi.”
“Vậy ý Hân Ngôn thì sao?”
“Cô ấy.... Dù sao cô ấy là người cẩn thận, chắc là sẽ tán thành phương án đập đi xây lại!”
“Ừ!” Tôi rốt cuộc yên tâm gật đầu.
Lựa chọn như vậy là tốt nhất, sự cố thế này sẽ khiến người mua hoặc thuê tòa nhà sau này không tin tưởng, nếu bây giờ còn so đo tiền bạc, tòa nhà dù không có vấn đề gì nữa tiền lời cũng sẽ giảm đi nhiều, ngộ nhỡ có gì sơ xuất, bị hủy không chỉ là công trình Điệp Thúy Viên, mà còn là uy tín của cả Diệp Thị.
“Xem ra, anh vẫn không bỏ được cô ấy.” Lệ Nhã thở dài nói, những năm này yêu hận giữa tôi và Hân Ngôn, trừ Tần Bân đã qua đời, đại khái chỉ có Lệ Nhã là hiểu rõ nhất.
“Đều là chuyện đã qua rồi, chẳng có gì mà bỏ hay không bỏ, chỉ là dù gì cô ấy cũng là mẹ của Tiêu Tiêu, anh không hi vọng cô ấy gặp chuyện không may.”
Không muốn nói về chuyện đã qua, tôi đổi đề tài, “Đúng rồi, mấy năm nay em ổn chứ? Nghe nói em vẫn còn độc thân, một cô gái không cần quá liều mạng vì sự nghiệp, luôn cần có một bờ vai để dựa vào.”
“Ha ha, em đã sớm qua cái thời mơ mộng đó rồi, cổ tích bạch mã hoàng tử không phù hợp với em, trên thế giới này không ai đáng tin hơn chính bản thân mình. Đàn ông.....” Lệ Nhã lắc đầu nói, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi xách, “Đời này, em không tin bất kỳ một người đàn ông nào nữa.”
“Lệ Nhã, em nên lạc quan, kiên cường hơn một chút....” tôi giật điếu thuốc trong tay Lệ Nhã dập đi.
Tôi không thích phụ nữ hút thuốc là, hoặc là nói ít nhất tôi không thích Lệ Nhã hút thuốc lá, đã từng là một cô gái tự tin kiên cường, không nên có bộ dạng chán chường như bây giờ.
“Em vẫn luôn rất kiên cường.” Lệ Nhã cười, nhưng càng khiến tôi thấy thương tiếc hơn, sau đó lại cầm gói thuốc, “Kiên cường đến mức, cảm thấy không có người đàn ông em yêu, em vẫn có thể sống rất tốt......”
Tôi lại đoạt lấy bao thuốc và bật lửa trong tay Lệ Nhã, “Lệ Nhã, anh không biết em lại.......” sau đó, tôi ôm chầm Lệ Nhã vào ngực, dùng nụ hôn che đi những giọt lệ sắp rơi xuống.
Hân Ngôn:
Cuộc họp hội đồng quản trị rất thuận lợi, mọi người đều nhất trí. Ngay cả Lưu Chính sau khi nhìn báo cáo giám định cụ thể sự cố và số liệu khảo sát, cũng trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói “Tôi đã rời trường từ lâu, có thể nghiệp vụ không quen bằng những người trẻ tuổi. Hoặc là, chúng ta có thể thử tin tưởng kỹ thuật tiên tiến một lần.”
Tôi biết, hắn đã đồng ý phương án tu sửa.
Lưu Chính đồng ý khiến ý kiến của các cổ đông nghiêng về một phía. Tôi đề nghị, đề phòng bất trắc, việc tu sửa nên tìm một công ty thiết kế có uy tín để lập kế hoạch cụ thể. Đa số mọi người đều đồng ý, Duy An sẽ nhận việc này.
Sau 2 giờ, hội nghị kết thúc. Tôi vội vã trở về phòng làmviệc gọi điện cho Lệ Nhã, không bắt máy. Xem chừng, bọn họ đã về nhà rồi, tôi liền trực tiếp lái xe đến nhà Vũ Minh.
Anh không thích tôi gọi điện cho Tiêu Tiêu, nên tôi cũng không nghĩ việc gọi điện báo trước. Tiêu Tiêu mới vừa ra viện, chắc giờ đang ở nhà.
Đến biệt thự, thấy xe Lệ Nhã vẫn còn. Chắc là Tiêu Tiêu kéo Lệ Nhã ở lại chơi rồi, điện thoại di động để trong túi xách nên không nghe thấy.
Hộ vệ mở cửa cho tôi, thím Quy chạy ra đón: “Bà Diệp, bà tới rồi.”
“Tiêu Tiêu về rồi phải không? Tôi tới thăm nó một chút.” Thím Quy nhìn vào cửa, có chút khó xử, “À, bà Diệp, ông chủ.....”
“Tôi biết, Lệ Nhã cũng ở đây. Hôm nay công ty có chút việc, cô ấy đón Tiêu Tiêu giúp tôi.” tôi vừa đi vào trong vừa nói, phòng khách không có ai, “Tiêu Tiêu ở trên lầu à?”
“Cậu chủ ở trong phòng.” vẻ mặt thím Quy rất kỳ lạ, gật đầu một cái.
Lên hết một khúc quẹo cầu thang, tôi bắt gặp Lệ Nhã đi ra từ phòng Vũ Minh, liền hiểu được vì sao vừa rồi thím Quy có vẻ mặt như vậy.
Cô ta vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt để xõa trên vai, gương mặt không trang điểm lộ ra vẻ thành thục của phụ nữ. Trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi nam, vạt áo hờ hững vừa qua mông, lộ ra hết đôi chân thon dài mà khêu gợi. Cho dù cũng là phụ nữ, tôi không thể không thừa nhận cô ta rất hấp dẫn.
Trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, chắc là Vũ Minh còn đang tắm.
“Tôi... Ừm, Hân Ngôn, à, chủ tịch Diệp.....” Lệ Nhã bức rức lấy tay kéo kéo vạt áo, mong che thêm được một chút.
Tôi cảm thấy các cơ mặt của tôi căng cứng hết rồi. Không cần giải thích vừa rồi đã xảy ra chuyện gì...... Lệ Nhã là người tình của anh, 5 năm trước. 5 năm sau, cô ta vẫn là.....
“Cứ thong thả, trời lạnh, mặc nhiều đồ một chút.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, khác hẳn với vẻ chuyên nghiệp lúc xử lý công việc, tôi đột nhiên cảm thấy vui vẻ khó hiểu. Tôi biết tôi không còn là nữ chủ nhân của nhà này, nhưng khi thấy được một người phụ nữ vừa mới lên giường với ba của con tôi, lại có loại cảm giác bắt gian tại trận.
“Thật ra, tôi và Vũ Minh, cái đó, không như cô nghĩ đâu......” Giải thích của cô ta bóp chết tia hảo cảm cuối cùng của tôi với cô ta. Mọi người không phải là đứa bé nữa, hà tất dùng lời giải thích vụng về như vậy để che giấu.
“Anh ta là một người bạn giường rất tốt.” Tôi bước tới, vén một luồng tóc sắp rơi xuống trán giúp cô ta, tôi cảm thấy thân thểocô ta hơi run.
Lệ Nhã, cô không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng sẽ không phải là người cúi cùng!
“Hân Ngôn!” tiếng của Vũ Minh truyền tới từ phía sau, mùi sữa tắm quen thuộc.
Anh đột nhiên kéo Lệ Nhã về, khoác tay lên vai cô ta, ôn nhu nói, “Về phòng thôi.”
Dịu dàng như vậy, đã từng, thuộc về tôi.......
Sững sờ nhìn cửa phòng đã đóng chặt thật lâu, tôi mới nhớ ra hôm nay là đến thăm Tiêu Tiêu.
Bình ổn tâm tình, tôi tới trước phòng Tiêu Tiêu, gõ cửa, “Tiêu Tiêu, là mẹ.”
“Mẹ......” Tiêu Tiêu chạy ra mở cửa, theo sau là một đống lông lá trắng như tuyết. Tiêu Tiêu xoay người ôm lấy, nâng lên trước mặt tôi, “Mẹ xem nè, nó tên là Cầu Cầu.” Là giống chó Bắc Mỹ, xem ra còn chưa trưởng thành.
Nhớ lại, lúc trước Tiêu Tiêu vẫn luôn muốn có một chú chó nhỏ, chỉ là tôi không rành lắm, nên nhờ Lệ Nhã tìm mua giùm. Đã hơn mấy tháng, không ngờ hôm nay cô ta lại mang đến.
“Mới xuất viện, sao lại chạy rồi?” tôi ôm Tiêu Tiêu vào phòng, đặt trên sofa nhỏ, “Bảo bối, nhớ mẹ không?”
“Có ạ, ngày nào cũng nhớ.” Tiêu Tiêu buông Cầu Cầu ra cho nó chạy đi, nhào tới ngồi trong lòng tôi.
“Mẹ, cám ơn mẹ.” giọng nói rất nhỏ, nhưng cực kỳ kiên định.
Bất chợt tôi cảm thấy được an ủi rất nhiêu, Tiêu Tiêu của tôi trưởng thành rồi. Nó đã có thể ở lúc tôi cần tiếp thêm sực mạnh cho tôi.
Chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, là Duy An.
“Hân Ngôn, gặp Tiêu Tiêu chưa? Cùng ăn tối nhé, chỗ cũ.” Tựa như anh ta biết rất rõ tình huống ở đây.
“Được, anh chờ một chút, em chạy xe tới liền.”
Cúp điện thoại, tôi bế Tiêu Tiêu xuống, “Tiêu Tiêu mẹ có chuyện phải đi rồi. Con ở nhà phải nghe lời ba và thím Quy nha, biết không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, lúc tới cửa, nó kéo áo tôi lại, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, dì Lệ Nhã sẽ ở đây sao?”
“Tiêu Tiêu?” tôi không ngờ Tiêu Tiêu nhạy cảm như vậy, vì vậy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó. Mắt của Tiêu Tiêu rất đen rất sáng, y hệt ba nó.
“Tiêu Tiêu, con phải nhớ: về sau mặc kệ thế nào, mẹ và ba vẫn yêu con nhất. Hiểu không?”
“Dạ, mẹ yên tâm, Tiêu Tiêu sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, còn nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” đang nói, thím Quy mang đến cho Tiêu Tiêu một ít bánh ngọt.
Thấy tôi, thím Quy lễ phép hỏi: “Bà Diệp có muốn ở lại ăn tối không ạ?”
“Không, cảm ơn. Tôi có hẹn rồi.” Sau đó tôi thấy nét mặt của thím Quy, giống như là tiễn được thần đi, rất nhẹ nhõm.
Buổi tối, tôi phá lệ kêu một chai vang đỏ.
Duy An không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ uống rượu với tôi.
Uống đến ly thứ ba, anh ta cản tôi: “Hân Ngôn, dạ dày em không tốt, ăn một chút trước đã.”
“Anh, hôm nay anh đừng cản em được không?” Từ sau khi mang thai Tiêu Tiêu, trừ xã giao, tôi rất ít khi uống rượu.
“Uống nữa em sẽ say đó.” Anh ta cướp cái ly trong tay tôi, “Hân Ngôn, em muốn tự hành hạ mình sao? Hắn ta là một người đàn ông, xem như hắn và Lệ Nhã xảy ra quan hệ, cũng có gì lớn lao đâu.”
“Em và anh ta đã ly hôn rồi.” Trước mắt có chút mơ hồ, dưới tác dụng của cồn, tâm tình chôn giấu trong lòng tôi bỗng nhiên trỗi dậy. Không phải tôi bị Lệ Nhã ta đánh bại, mà chỉ là không cách nào tiếp thu được bộ dáng làm ngơ của anh.
Thì ra, anh đã sớm quên hết...... Chỉ có tôi là còn mãi sống trong quá khứ, ngây ngốc như đứa bé.
“Anh ấy sẽ không tha thứ cho em. Anh ấy chắc chắn rất hận em đã làm những chuyện như vậy với anh ấy, chắc chắn....”
“Hân Ngôn....” Duy An ngồi vào bên cạnh tôi, để tôi tựa lên vai anh ta, “Em say rồi. Ngoan nào, uống hết ly mật ong này đi.”
Cầm ly mật ong ấm áp, nước mắt tôi đột nhiên như vỡ đê..... Ý thức vẫn tỉnh táo như cũ, chỉ là không cách nào khống chế được tình tự của mình.
“Hân Ngôn, em đừng quên hắn đã làm những gì với em! Em không hề nợ hắn, hai năm đó là báo ứng của hắn! Là báo ứng, em hiểu chưa?” Duy An siết chặt vai tôi, làm ly mật ong lung lay muốn đổ.
Báo ứng? Đây rốt cuộc là báo ứng của ai..........