Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 21: Âm mưu




Vũ Minh:

“Hân Ngôn, chuyện này để tôi xử lý, em mang Tiêu Tiêu vào nhà trước đi.

Chuyện này thật đúng là làm người ta bất ngờ, nhưng dù gì hiện tại Tiêu Tiêu đang kinh sợ, tôi không muốn thấy hai người này làm ầm lên ở đây.

Tôi kêu Hân Ngôn ôm Tiêu Tiêu vào nhà trước, trấn an nó, còn tôi thì dẫn Lệ Nhã vào phòng sách. “Được rồi, nơi này không có ai khác, cô không cần làm bộ đáng thương nữa.” Vào phòng, tôi vừa đóng cửa lại, vừa nói, thuận tiện chỉ vào ghế sa lon, “Ngồi đi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.”

“Vũ Minh, anh phải tin em, thật sự em không cố ý lái xe đụng Tiêu Tiêu........”

Cô ta vẫn tiếp tục nói xạo, mà tôi đã không có kiên nhẫn nghe cô ta nói nhảm nữa, trực tiếp cắt ngang. “Không cố ý, vậy cô nói cho tôi biết, người cô muốn đụng chết thật ra là ai?”

“Em.......... Em........ Không có.....” Cô ta bị giọng nghiêm nghị của tôi dọa sợ, nhất thời cứng họng.

“Lệ Nhã....” tôi đến gần cô ta, nhếch mép, “Tôi hiểu cô, tựa như cô rất hiểu tôi, đúng không?”

“Ừ.” Cô ta máy móc gật đầu.

“Như vậy, ở trước mặt tôi làm mấy chuyện này, cô nghĩ có bao nhiêu phần trăm tôi sẽ không biết sự thật?”

“Em....” người cô ta run rẩy, quay mặt đi.

“Ngẩng đầu lên nhìn tôi, Lệ Nhã!” Tôi quay mặt cô ta lại, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt tôi, “Tôi biết rõ lòng cô có oán hận, cũng biết những năm này một mình cô thật không dễ dàng, cho nên tôi có thể dễ dang tha thứ cho việc cô dùng mọi thủ đoạn để được ở bên cạnh tôi, nhưng như thế không có nghĩa là tôi sẽ giống như kẻ ngu, bị cô dắt mũi.”

“Vũ Minh, anh nghe em giải thích, thật sự em không muốn lừa anh, em.....”

“Đủ rồi, Thư Lệ Nhã, tôi không muốn nghe lời thừa nữa. Cho cô hai lựa chọn, một là bị đuổi ra khỏi nơi này, hai là tự rời đi giữ lại chút tôn nghiêm.”

“Không, Vũ Minh, anh không thể đối với em như vậy! Hôn lễ sắp đến rồi, sao anh có thể......”

“Lệ Nhã, đừng thử sự kiên nhẫn của tôi! Cô biết tôi muốn nghe không phải những thứ này.”

Lệ Nhã bắt đầu nhận thức được dù mình có nói gì cũng không vãn hồi được cục diện, rất định lại.

“Được, vậy anh muốn biết cái gì? Chuyện tôi sảy thai, hay chuyện Hân Ngôn bị đuổi việc?”

“Không, đây là những thứ râu ria. Dù sự thật thế nào cũng không cải biến được gì, tôi muốn nghe chính là toàn bộ quá trình cô và Duy An hại Ngân Hôn và Diệp Thị, cả chứng cớ Duy An tham ô công quỹ của Diệp Thị.”

“Em.......sao có thể có những thứ đó!” Cô ta kinh hoảng nhìn tôi một cái, lại cuối đầu.

“Cô có!” Tôi tiến lại gần, “Lệ Nhã, với tài trí của cô, lúc đồng ý liên thủ với Duy An làm ra những chuyện này, nhất định cô có lưu lại chứng cớ.”

“Đúng, dù tôi có chứng cớ thật, tại sao tôi phải đưa cho anh? Chúng ta đã Game Over rồi.”

Tôi cười lanh: “Quên tôi vừa nói gì sao? Cô muốn tự đi, hay để người đuổi đi? Lệ Nhã, cô rất thông minh, hẳn là biết phải chọn thế nào!”

“Anh.......” nhìn ánh mắt lấp lánh của cô ta, tôi biết cô ta đã dao động, trầm mặc mấy giây, cô ta lại hỏi, “Nếu......anh đã sớm biết, sao không nói ra?”

“Tôi và cô, rốt cuộc vẫn có tình cảm, tôi không muốn quá tuyệt tình, hoặc là coi như chừa cho nhau chút mặt mũi.”

Tôi không thể xác định tôi yêu Lệ Nhã bao nhiêu, nhưng tôi biết rõ, nếu không yêu, tôi đã không thể dễ dàng tha thứ những chuyện kia, không vì cô ta được voi đòi tiên, quan hệ của chúng tôi cũng sẽ không đi đến bước này.

“Vậy những thứ đó, khi nào anh cần.”

“Nhanh hết mức có thể! Cô biết tôi luôn không thích dây dưa mà.”

“Tôi biết, nhưng.......hôn lễ của chúng ta.......”

“Yên tâm đi! Nếu cô đồng ý đưa ra chứng cớ, tất nhiên là tôi sẽ tìm một lý do hợp lý để giải trừ hôn ước, nhất định không ảnh hưởng tới thanh danh của cô.” Dừng một chút, tôi nói tiếp, “Bất quá, tôi hi vọng cô sớm dọn ra khỏi đây. Không chỉ tôi, quan trọng nhất là tôi không muốn Tiêu Tiêu tiếp tục nhìn thấy cô!”

“Được, tôi hiểu.”

“Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi xem Tiêu Tiêu thế nào, còn cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi!” Dứt lời, tôi xoay người rời đi, đột nhiên bị Lệ Nhã kêu lại.

“Chờ chút, Vũ Minh! Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng không?” Tôi quay lại, “Nói đi!”

“Có thật yêu tôi không, hay là vì đứa bé mới kết hôn với tôi?”

“Ha ha!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt mang theo chờ mong, lại sỡ hãi, tôi không khỏi cảm thấy tức cười.

“Lệ Nhã, không thể không thừa nhận, quả thật cô rất hiểu tôi. Cô biết là cho dù có đứa bé, cũng chưa chắc tôi sẽ cưới cô. Nhưng nếu đứa bé mất đi, hơn nữa người gây ra lại là Hân Ngôn, sẽ là chuyện khác. Cho nên, cô lợi dụng điểm này, để tôi rơi vào bẫy của cô.”

Nhớ lại 30 năm qua, có thể nói tôi là người máu lạnh vô tình, duy chỉ có Diệp Hân Ngôn là ngoại lệ, mỗi lần đụng đến chuyện của cô ấy, tôi đều không cách nào giữ vững được tỉnh táo. Mà Lệ Nhã biết rất rõ việc này.

“Đúng vậy, tôi biết rõ trong lòng anh, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Diệp Hân Ngôn, nhưng tôi không cam lòng, tôi đã chờ đợi bao nhiêu năm, tôi không muốn chờ thêm nữa, dù tôi hiểu rõ, anh không yêu tôi......”

“Lệ Nhã!” Tôi khẽ nhíu mày, bước lại gần Lệ Nhã, “Cô nghĩ tôi sẽ là loại người tự miễn cưỡng mình sao?”

“Không, anh không phải là người như vậy.”

“Vậy, vì đứa bé, tôi sẽ cưới một phụ nữ mình không thương, đó là chuyện Lâm Vũ Minh tôi sẽ làm sao?”

“Anh......ý anh là.....”

Lệ Nhã giống như được tôi thức tỉnh, trợn to mắt nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tôi không nói gì nữa, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Lúc đến phòng của Tiêu Tiêu, Hân Ngôn đã dỗ nó ngủ. Sợ quấy nhiễu nó, tôi chỉ đứng ngoài cửa ra hiệu cho Hân Ngôn ra ngoài.

“Vũ Minh, lần này nói gì đi nữa tôi cũng phải dẫn Tiêu Tiêu đi, nó ở đây quá nguy hiểm.” vừa bước ra khỏi phòng, Hân Ngôn liền không dằn nổi nói.

“Bình tĩnh đừng nóng, đừng nóng! Chuyện hôm nay, là sơ sót của tôi. Tôi đã nói rõ với Lệ Nhã, bảo đảm không có lần sau.”

“Cái gì là nói rõ, không có lần sau? Anh không biết kẻ độc ác kia mới vừa rồi xém chút đã đụng chết Tiêu Tiêu, cô ta sắp kết hôn với anh, sẽ.......”

“Được rồi, tỉnh táo một chút.” Dù đã cách xa phòng Tiêu Tiêu nhưng tôi vẫn ra hiệu cho Hân Ngôn nhỏ giọng lại, “Hân Ngôn, nghe tôi nói, không có hôn lễ, tôi sẽ không cưới cô ta, về sau, nơi này sẽ giống như trước đây, chỉ có tôi và Tiêu Tiêu.”

“Hả? Anh nói gì?” Hân Ngôn phản ứng không kịp.

“Như em đã nói, cô ta là người đàn bà độc ác, làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao tôi còn giữ cô ta ở bên? Mới rồi tôi đã nói rõ với cô ta, tôi sẽ nhanh chóng tuyên bố hủy bỏ hôn ước, em yên tâm đi!”

“Vậy thì được.......”

Rốt cuộc Hân Ngôn an tâm, gật đầu tự lẩm bẩm, qua một lúc lại khôi phục lạnh lùng lúc đầu, “Chuyện anh và cô ta có kết hôn hay không liên quan gì tới tôi?”

“Ha ha.” Tôi cười một tiếng, đổi chủ đề, “Hân Ngôn, tôi đã sắp xếp một chỗ cho em, thế nào?”

“Tôi đã nói, không cần anh thương hại!”

“Đừng cự tuyệt nhanh như vậy. Có thể em cảm thấy tôid đang bố thí, nhưng tôi chỉ là không hy vọng con tôi có một người mẹ nghèo túng.”

“Nghèo túng thì sao, ít nhất tôi cũng là tay làm hàm nhai, so với bị người khác bố thí tốt hơn nhiều.”

“Hân Ngôn, sao em không tự hỏi, nếu không do Tiểu Mộc dựa vào em đã từng rất tốt với cô ấy, cô ấy sẽ cho em ở nhờ sao? Chẳng lẽ đây còn không tính là thương hại, bố thí?”

“Lâm Vũ Minh, anh.......” HânNgôn tức đỏ mặt, hồi lâu vẫn không đáp lại.

“Được rồi, tôi không muốn cãi nhau với em.” Thấy Hân Ngôn như vậy, tôi mềm giọng nói, “Em đã ở đó một thời gian, hẳn em hiểu rõ, những chuyện đó em không làm được đâu. Hơn nữa, lâu như vậy không thấy em tới đón, Tiêu Tiêu sẽ nghĩ sao. Hiện tại tòa đã phán án, nợ của Diệp Thị đã giải quyết xong, không phải em nên suy nghĩ về tương lai sao? Chẳng lẽ cứ ở cái tiệm cơm nhỏ đó cả đời?”

“Tôi.......tôi.......” Quả nhiên, Hân Ngôn không có chút tính toán nào cho tương lai, vô kế khả thi.

Vì vậy tôi tiếp tục, “Đúng rồi, em không biết chuyện trước khi Diệp Thị phá sản, Duy An vẫn âm thầm giờ trở, tham ô không ít công quỹ đúng không?”

“Vậy..... Vậy thì thế nào? Diệp Thị đã không còn, giờ nói những thứ này còn ý nghĩa gì nữa.”

“Nếu tôi nói, tôi có chứng cớ Duy An tham ô công quỹ của Diệp Thị, có thể giúp em, thì sao?”

“Cái gì? Anh nói anh có chứng cớ? Ở đâu?” Những lời này đã hấp dẫn được tất cả lực chú ý của Hân Ngôn, Hân Ngôn bắt lấy tay tôi hỏi tới, không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy.

“Đừng vội, từ từ nghe tôi nói. Đến lúc tự nhiên tôi sẽ đưa chứng cứ cho em, tôi biết Diệp Thị là tâm huyết của em, nếu em muốn, tôi cũng có thể ra mặt giúp em trừng trị Duy An, chấn chỉnh lại Diệp Thị. Không muốn có cảm giác bị thương hại thì khi Diệp Thị ổn định rồi, tôi sẽ lấy phần ích lợi nên thuộc về tôi.”

“Anh.....anh nói thật?” Hân Ngôn bị đề nghị của tôi đả động, nhưng còn chưa dám tin tưởng lắm.

Tôi cười hỏi ngược lạ: “Tôi là loại hay hứa suông sao?”

“Vậy lúc nào mới là đến lúc?”

“Vầy đi, tôi sắp xếp chỗ ở cho em trước, có chứng cớ tôi lập tức liên lạc với em, thế nào?”

“Nhưng.....nhưng..........” Hân Ngôn vẫn còn chút do dự.

“Đừng nghĩ nữa, hôm nay em ở đây với Tiêu Tiêu, sáng sớm mai tôi dẫn đến chỗ đó.” Tôi trực tiếp quyết định thay luôn.

Từ trước đến giờ Lệ Nhã không phải là người thích dây dưa, nói rõ mọi chuyện xong, đã dọn đồ đi ngay trong đêm đó.

Tiêu Tiêu kiên cường hơn chúng tôi nghĩ nhiều, trừ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm ổ của Cầu Cầu mất hồn, thì khôi phục rất tốt, tôi và Hân Ngôn bàn chờ thêm mấy ngày nữa sẽ đến tiệm thú cưng mua một con khác cho Tiêu Tiêu.

Chỗ tôi sắp xếp cho Hân Ngôn chính là nhà cũ của Diệp gia, nơi mà trước lúc Tần Bân gặp chuyện, Hân Ngôn ở cùng ba mẹ. Về sau, ba mẹ Hân Ngôn mất, nơi đó vẫn bỏ trống, chỉ có chú An quản gia trông coi.

Lúc này là thời gian Tiêu Tiêu nghỉ hè, tôi không có nhiều thời gian chơi với nó. Vừa đúng Hân Ngôn về nhà cũ, tôi liền đồng ý cho Tiêu Tiêu theo, như vậy tôi cũng có cớ qua thăm Hân Ngôn nhiều hơn.

Một tuần sau, Lệ Nhã đưa cho tôi, mật mã két sắt ngân hàng. Việc Duy An tham ô công quỹ, lén lút lập công ty riêng, thậm chí các tài khoản đứng tên người khác ở những ngân hàng quốc tế đều có ghi chép đủ cả.

Một mặt tôi kêu Minh bắt tay điều tra độ chân thật của tài liệu, một mặt tính toán như thế nào để một phát là thắng luôn.

Không may, kế hoạch tiêu diệt Duy An còn chưa triển khai, phiền phức mới lại đến.

“Đại ca, có anh em báo lên, Ảnh Tử đã trở lại!”

Ngày đó gần tối, tôi đang chuẩn bị tan việc đi thăm Tiêu Tiêu, thuận tiện dẫn Hân Ngôn ra ngoài ăn một bữa, từ khi Lệ Nhã đi, quan hệ của tôi và Hân Ngôn hòa hoãn không ít.

Chưa kịp bước ra khỏi phòng làm việc, Minh đột nhiên đi vào báo.

“Cậu nói gì? Ảnh Tử?” Nhất thời không kịp nhớ ra, cái tên này đã chôn sâu quá lâu. “Vâng, nửa tiếng trước, có anh em thấy hắn xuất hiện ở chỗ khách sạn Đế Hào.”

“Không phải hắn bị truy nã, đã bỏ trốn đến Thái Lan rồi sao?”

Ảnh Tử, là một tên lưu manh tép riu năm đó.

Bảy năm trước chính hắn là người lái xe đụng chết Tần Bân, cảnh sát từng truy nã khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng. Về sau lúc vào tù, nhờ Vinh ca giúp một tay tôi mới biết hắn đã nhận tiền, trốn sang Thái Lan tị nạn. Giờ mới có mấy năm đã dám quay lại?

“Đúng vậy! Anh em bên dưới báo lên, hai ngày trước thấy hắn trong bar, lúc ấy không nhớ rõ, hôm nay xác nhận phân thận rồi mới dám báo.”

“Tình huống thế nào?” Trên người hắn có quá nhiều bí mật cần chôn vùi

“Theo hỏi thăm, tuần trước hắn lén trở về, những năm này hắn lăn lộn bên Thái Lan cũng không sung sướng lắm, đã xài hết khoản tiền năm đó, hình như còn thiếu nợ, đoán chừng là lăn lộn không nổi nữa đành trở về.”

“Rồi sao?” tôi không tin mọi chuyện chỉ như vậy.

“À....... Nghe nói, tiểu tử này đang hỏi thăm tình hình Diệp gia, biết vợ chồng họ Diệp đã chết thì chán chường mấy ngày, song hai ngày nay cứ lượn lợ gần khu vực nhà cũ của Diệp gia.”

Nghe vậy, tôi càng khẩn trương, “Hân Ngôn gặp hắn rồi?”

“Không, bà chủ........ Ý tôi là cô Diệp mấy ngày nay không ra khỏi cửa, hằn là chưa gặp hắn.”

“Giám sát chặt hắn, ngàn vạn lần đừng để Hân Ngôn nhìn thấy, cũng đừng để cảnh sát bắt được, cho chút tiền đuổi hắn đi, nếu quả thực bất đắc dĩ..........” tôi do dự mấy giây, ngoan độc nói, “Liền xử hắn!”

Hân Ngôn:

Lệ Nhã thu thập hành lý rời khỏi nhà Vũ Minh ngay trong đêm.

Có lẽ, tình yêu thật sự khiến một người hoàn toàn đánh mất lý trí. Nhưng tôi không muốn hận cô ta, hận một người quá mệt mỏi. Tôi chỉ hi vọng từ nay về sau cô ta biến mất khỏi tầm nhìn của tôi và Tiêu Tiêu.....không bao giờ xuất hiện nữa.

Tình trạng Tiêu Tiêu tốt hơn dự đoán nhiều, trừ lúc đầu khóc rống một hồi, về sau tâm tình rất ổn định. Nó đứa nhỏ trưởng thành sớm, tôi không muốn dùng những lời như là ‘thiên sứ’ gì đó để an ủi nó. Có lẽ Vũ Minh nói rất đúng, Tiêu Tiêu khác hẳn những đứa trẻ khác, tương lai nó phải gánh vác rất nhiều, phải học đối mặt với thế giới tàn khốc từ bây giờ.

Trưa hôm sau, ăn cơm xong, dỗ Tiêu Tiêu ngủ rồi, Vũ Minh nói dẫn tôi đi xem chỗ ở một chút, chuẩn bị hai ngày nữa chuyển qua. Tôi không cự tuyệt, đây là điều kiện trao đổi, mà với tình trạng hiện giờ cũng không cho phép tôi cự tuyệt.

Xe chạy trên con đường quen thuộc, tôi hỏi ở đâu, Vũ Minh không nói. Hai người im lặng suốt.

Cho đến khi xe dừng lại trước một tòa nhà cũ, tôi mới phát giác nơi Vũ Minh muốn dẫn tôi đến là nơi nào. “Sao lại đến đây?”

“Thế nào, không tốt sao?” Trên gương mặt tươi cười của Vũ Mình như có chút ít mập mờ, “Tôi cảm thấy em ở đây sẽ quen hơn.”

Vào nhà, chú An ra đón: “Cô chủ, cô đã trở lại!”

Tôi không tự chủ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trên mặt Vũ Minh vẫn mang nụ cười hài lòng như trước. Chậm rãi đi vào nhà, nhìn cảnh vật quen thuộc, trong này dù có nhắm mắt lại, tôi cũng sẽ không đụng vào tường.

“Nhà tổ Diệp gia cuối cùng cũng được bảo vệ, cô chủ nhìn xem, bài trí không thay đổi gì cả. Ông chủ và bà chủ trên trời có thể yên tâm rồi.” Chú An vẫn còn thao thao, tôi không trả lời.

Mấy tháng trước, lúc quyết định bán căn nhà này để trả nợ, tôi thậm chí còn không về xem qua, mà giao hết cho bất động sản. Tôi sợ mình sẽ không bỏ được..... Thật không ngờ, người mua muốn giấu tên lại là Vũ Minh.

“Chú An lầm rồi. Chủ nhân của căn nhà này, hiện không phải là con.” Tốn nửa giờ để dạo hết một vòng, tôi nói.

“Không, chủ sở hữu của căn nhà này vẫn là em.” Quay đầu lại, chú An đã đi đâu, là Vũ Minh, “Hân Ngôn, tôi hy vọng em được hạnh phúc.”

Hạnh phúc, hiện giờ tôi hạnh phúc sao?

Đang kì nghỉ hè, sợ Tiêu Tiêu còn ám ảnh chuyện Cầu Cầu, tôi và Vũ Minh quyết định cho Tiêu Tiêu đến ở với tôi.

Thay đổi nơi ở, Tiêu Tiêu không tỏ vẻ gì là không thích, ngược lại tò mò quan sát xung quanh.

“Mẹ, đây là phòng của mẹ lúc còn bé ạ?” Tiêu Tiêu cứ quấn lấy tôi hỏi mãi.

“Ừ.”

“Vậy về sau chúng ta ở đây sao?”

“Ít nhất là hết mùa hè này” tôi ngổi xổm xuống sờ cái đầu nhỏ của nó, “Tiêu Tiêu tự chơi đi, mẹ dọn dẹp với thím Quy, xong sẽ chơi với con, được không?”

Tiểu Mộc bận chuyện trong tiệm cơm, không thể lại đây giúp một tay. Vũ Minh để thím Quy đến đây chăm sóc Tiêu Tiêu. Hơn nữa còn có chú An, căn nhà đã có chút sinh khí.

Qua ngày thứ 3, Tiêu Tiêu liền đòi tôi dẫn đi chợ thú cưng. Lúc trước chúng tôi đã đồng ý mua cho nó một con chó nhỏ khác.

Lúc trước đã thành thói quen đi bộ, giờ lái xe có chút không quen, nhưng mang theo Tiêu Tiêu không thể ngồi xe bus được.

Trong chợ thú cưng, những con thú nhỏ nhìn rất dễ thương, ngay cả tôi cũng không kiềm được, huống chi là Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu lập tức chạy lại xem bên này một chút lại nhìn bên kia, không biết chọn con nào. Bất quá từ nhỏ nó đã rất có chủ kiến, chỉ hỏi tôi “Mẹ, chó nhỏ loại nào cũng được phải không ạ?”

Sau khi được tôi đồng ý, Tiêu Tiêu bắt đầu tự suy nghĩ.

Dạo gần nửa tiếng, rốt cuộc Tiêu Tiêu chọn một chú Labrador thoạt nhìn hết sức hoạt bát. Còn nhỏ nên Tiêu Tiêu dư sức ôm. Bất quá khi biết, tương lai nó có thể cao hơn nửa người, tôi có chút do dự. Chó bự như vậy, đối với đứa bé không an toàn lắm.

“Không sao, giống chó này rất thông minh, tính tình lại ngoan, sẽ không vấn đề gì.” Vũ Minh đột nhiên xuất hiện làm tôi không kịp phản ứng. Ông chủ nhanh chóng cười vui vẻ, Tiêu Tiêu hả hê đưa chó nhỏ cho ba nó như hiến vật quý.

“Ba, lớn lên nó sẽ rất đẹp trai và uy mãnh phải không ạ? Như vậy lúc chúng ta đi chơi với nó sẽ không sợ người xấu.”

Quả nhiên bé trai đều thích chó lớn uy mãnh.

“Sao anh biết tôi dẫn Tiêu Tiêu đến đây?” lúc lên xe tôi hỏi.

“Không phải đã nói sẽ dẫn Tiêu Tiêu đi mua chó nhỏ sao? Công ty tạm thời có chút việc nên về trễ, lúc đến, thím Quy nói em đã dẫn Tiêu Tiêu ra ngoài.”

Nghĩ đến vừa rồi lúc chọn đồ dùng cho chó nhỏ, ông chủ kiến tôi và Vũ Minh xứng đôi, gia đình hạnh phúc.......tôi không nén được cười.

“Cười gì vậy?” Vũ Minh hỏi.

“À, không có gì. Buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

Chẳng biết tại sao tôi lại nói như vậy. Biết rõ giữa hai người có quá nhiều ngăn cách, không thể nào quay lại, nhưng vẫn.......... Có thể đây chỉ là thói quen.......

Từ khi dọn về đây, tôi rất ít ra cửa. Một mặt là vì nhiều năm qua không dành nhiều thời gian cho Tiêu Tiêu, hiện tại có cơ hội nên muốn bù đắp. Mặt khác, tôi muốn nhân lúc này nghỉ ngơi thật tốt, mấy tháng lăn lộn vừa rồi, đã khiến thân thể và tâm hồn tôi đều mệt mỏi.

Thím Quy tuy ít nói nhưng chăm sóc Tiêu Tiêu rất tốt, cẩn thận còn hơn cả Tiểu Mộc.

Có lúc tôi sẽ vào bếp làm mấy món theo sách dạy nấu ăn. Lúc ở tiệm cơm của Tiểu Mộc và Hoan Hoan đột nhiên phát hiện việc nấu nướng cũng rất thú vị. Mỗi lần Tiêu Tiêu đều theo sát tôi, có cơ hội là đi vọc bột mì. Vũ Minh thường sang đây thăm Tiêu Tiêu, sau đó chúng tôi cùng ăn bữa tối. Với việc Vũ Minh đến, Tiêu Tiêu rất vui, chiều nào cũng ra cửa dòm chừng.

Mà tôi, hình như cũng bắt đầu đợi Vũ Minh đến.

Với đồ ăn tôi làm, hai người đều rất nhất trí, lúc nào cũng khen ngon. Cuộc sống của tôi, ngày càng có xu hướng như một bà nội trợ bình thường. Cuộc sống thế này tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bất quá lại khiến tôi cảm thấy an tâm cực kỳ.

Ngủ trưa dậy, tôi đang ở đại sảnh chơi với Tiêu Tiêu và chó nhỏ. Đột nhiên Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chó nhỏ cũng sủa lên. Tôi quay đầu nhìn, thấy một bóng đen thoáng qua.

Vừa lúc thím Quy đi ra, tôi liền gọi lại trông chừng Tiêu Tiêu, còn tôi chạy ra cửa xem thử. Không ngờ đụng phải vệ sĩ của Tiêu Tiêu.

“Bà chủ, chỉ là tên trộm vặt, đã đuổi theo rồi.” thấy tôi, anh ta khom người giải thích. Thủ hạ của Vũ Minh, cho dù có chuyện cũng sẽ không nói trước với tôi. Mặc dù lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn chỉ dặn dò một hai câu chú ý an toàn rồi thôi. Trở lại, nói với Tiêu Tiêu là người đi đường nhầm nhà, Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu một cái, không hỏi nữa.

Bất quá mấy ngày sau, lúc ăn cơm, tình cờ nhắc lại chuyện này, rõ ràng Vũ Minh hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì. Điều này càng làm tôi tin chắc có chuyện gì đó, nhưng có Tiêu Tiêu ở đây, đành lặng lẽ cho qua.

Ước chừng nửa tháng sau, Vũ Minh đưa chứng cớ cho tôi, đã điều tra qua, những tài liệu này là thật.

Lệ Nhã quả là một phụ nữ khôn khéo và cận thận, những tài liệu này không chỉ ghi lại cặn kẽ cô ta và Duy An hợp tác tham ô công quỹ như thế nào, mà còn cả những tài khoản ở nước ngoài của Duy An.

Hai người này đều rất thông minh, nếu không có những tài liệu này, nhất định không thể nào điều tra ra được. Càng làm tôi khiếp sợ hơn là, từ lúc bắt đầu Duy An đã có dự mưu. Nhưng giờ nhìn lại những chuyện này tôi lại thấy cực kỳ bình tĩnh.

Tôi không hỏi Vũ Minh sao có thể lấy được những chứng cớ này trên tay Lệ Nhã, bao gồm cả chuyện bọn họ hủy hôn. Đó là giao dịch giữa hai người họ, không liên quan đến tôi.

Căn cứ theo kế hoạch tôi đi gặp một số người, cuộc sống trở nên lu bù lên.

Ban đêm tôi và Vũ Minh thường hay bàn bạc công việc. Cho dù đã trải qua phản bội, hay tranh cãi ngày trước, nhưng giữa tôi và Vũ Minh vẫn có một loại ăn ý khó nói thành lời, hoặc có thể nói đó là một loại tin tưởng xuất phát từ bản năng.

Con người rất thực dụng, đặc biệt là những người trong cái vòng kia. Sau khi tôi về đây những ‘bạn bè’ trước kia làm trở lại.

Duy nhất tôi không ngờ là Duy An phản ứng nhanh hơn dự tính của tôi nhiều.

Trong phòng ăn sang trọng, dáng cười của Duy An vẫn như ngày xưa.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng, không muốn có bất kỳ dây dưa gì với người trước mặt nữa, “Nếu như là về chuyện của công ty, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Lệ Nhã giao những thứ kia cho Vũ Minh, khẳng định Duy An đã biết chút ít tin tức.

“Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc.” Hắn vẫn cười rạng rỡ như cũ, “Có chút chuyện riêng.”

“Chuyện riêng? Xin lỗi tôi không muốn nghe!” Tôi đứng dậy định đi.

“Là về cái chết của Tần Bần, còn về chồng trước Lâm Vũ Minh của em.” tôi không thể không ngồi xuống, “Anh muốn em gặp mặt một người.”

Ảnh Tử, tài xế đụng chết Tần Bân. Bị truy nã nhiều năm, nguyên tưởng kẻ này đã cầm tiền bỏ trốn ra nước ngoài, không ngờ lại thấy hắn ở đây.

Năm đó tôi cũng từng hoài nghi bên trong chuyện này có bí mật, nhất định không phải là sự cố giao thông ngoài ý muốn. Nhưng người gây họa đã bỏ trốn, hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi.

Vậy mà hung thủ đột nhiên xuất hiện, chĩa mũi nhọn về phía Vũ Minh. Dù tôi biết Ảnh Tử là du côn, lời nói không thể tin hoàn toàn, nhưng liên tưởng đến biểu hiện ngày đó trên bàn cơm của Vũ Minh, và việc Vũ Minh lăn lộn trong xã hội đen đã lâu, quả thật không thể loại trừ khả năng Vũ Minh thuê hắn giết người.

Chẳng qua khi đó, là chính Tần Bân đẩy Vũ Minh ra, có lẽ, là lựa chọn của Tần Bân. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã chẳng còn sức mà đi hận người nào.

Sau khi ăn tối xong, một mình tôi về phòng, tôi lấy những chứng cớ buộc tội Duy An xem qua một lần. Sau đó cất vào rương khóa kỹ.

Ảnh Tử là kẻ đầu đường xó chợ, sẵn sàng liều mạng, chỉ cần cho hắn đủ tiền, hắn sẽ ra tòa làm chứng Vũ Minh đã thuê hắn giết người.

Tiêu Tiêu còn nhỏ, trưởng thành sớm, nên rất mẫn cảm. Chuyện lúc trước giữa tôi và Vũ Minh nhất định nó đã nghe được không ít. Tôi không thể lại để nó mất cha một lần nữa.

Bấm số của Duy An, đột nhiên phát hiện đã rạng sáng.

“Hân Ngôn, nghĩ xong chưa?”

“Tôi đồng ý.” Tôi gắng giữ bình tĩnh nói, “Chỉ là anh phải lập tức thực hiện cam kết của mình.”

“Đương nhiên. Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, ngưng hợp tác với Lâm Vũ Minh, chuyện gì anh cũng đồng ý Hân Ngôn, em phải tin anh, ta sẽ khiến em hạnh phúc.....”

“Hiện tại tôi không muốn nói những thứ này. Lập tức khiến Ảnh Tử chạy về Thái Lan đi, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa!” nói xong tôi dập máy.

Tôi đưa Tiêu Tiêu về bên Vũ Minh. Về hôn lễ, Vũ Minh không hỏi gì cả.

Chúng tôi đã thống nhất, sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của nhau.

Chỉ là trầm mặc của Vũ Minh càng làm tôi không thể nào tha thứ cho sự tàn nhẫn năm đô của mình với anh.

Hôn lễ được chuẩn bị gấp rút, thật giống như một cuộc biểu diễn. So với lần trước chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ giống là tâm tình u ám và nụ cười gượng của tôi. Lại một lần nữa biến hôn nhân của mình thành một cuộc giao dịch, nếu lần đầu tiên là vì kéo dài sự sống cho người tôi từng yêu sâu đậm, vì Diệp Thị, vậy lần này thì sao?

Vũ Minh, tôi thương anh sao? Thật sự có thể vì anh mà gả cho một người mình không yêu?

Lắc đầu, vứt đi những ý nghĩ phức tạp kia. Mặc kệ hiện tại tôi nghĩ thế nào, anh cũng sẽ không biết ẩn tình bên trong. Hoặc là, người tôi có lỗi nhất chính là Tiêu Tiêu.