Vũ Minh
Có câu “Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng”, giờ lúc thích hợp nhất để đi chơi trong tiết thanh minh.
Tiêu Tiêu sắp học xong mẫu giáo, nhà trẻ màu mè nói muốn tổ chức một chuyến du lịch mừng tốt nghiệp, mời cha mẹ và các bạn nhỏ đi Hàng Châu vào cuối tuần.
Ngày đó là đến phiên Tiêu Tiêu ở với Hân Ngôn, tôi vốn định để hai người đi Hàng Châu chơi hai ngày, nhưng không biết vì sao từ thứ 2 Tiêu Tiêu đã bắt đầu ầm ĩ bắt tôi nhất định phải đi cùng, nói là các bạn trong lớp bạn nào cũng đi với cha mẹ.
Tôi dĩ nhiên không đồng ý, với quan hệ hiện giờ của tôi và Hân Ngôn, sợ rằng lần du lịch này sẽ kết thúc trong không vui.
Mà Tiêu Tiêu tựa như là đã quyết tâm, từ lúc tôi từ chối, bắt đầu náo tuyệt thức còn nói sẽ bỏ nhà đi, làm tôi không khỏi cảm thánh, tình tình ngang bướng của nó không biết rốt cuộc là di truyền từ người nào?
Chiến dịch kéo dài đến cuối tuần, đến khi tôi thỏa hiệp mới kết thúc.
Vì đáp ứng yêu cầu của Tiêu Tiêu, cho mẹ một niềm vui bất ngờ, tôi viện cớ hành lý của Tiêu Tiêu còn chưa chuẩn bị tốt, nói sáng sớm thứ 7 Hân Ngôn cứ đi thẳng tới điểm tập hợp để nhận Tiêu Tiêu luôn.
Đúng 6h sáng thứ 7, Tiêu Tiêu đeo ba lô nhỏ, kéo tay tôi chạy đến chỗ Hân Ngôn, đã sớm chờ ở cổng nhà trẻ.
Hân Ngôn thấy tôi rõ ràng có chút kinh ngạc, tôi luôn vô cùng ghét dậy sớm, mấy tháng nay vì có Tiêu Tiêu nênmới hơi cải thiện một chút, chỉlà rời giường vào lúc trời chưa sáng thế này, vẫn là lần đầu tiên.
“Sớm vậy, anh hoàn toàn không cần thiết tự mình đến, kêu Minh dẫn Tiêu Tiêu đến nhà trẻ là được rồi.” Hân Ngôn nắm tay TiêuTiêu, đồng thời nhận lấy túi đựng đồ ăn vặt nước uống tôi chuẩn bị cho Tiêu Tiêu.
Tôi không buông tay, đang địnhnói cho Hân Ngôn kế hoạch thay đổi, không ngờ Tiêu Tiêu đã hưng phấn kêu to, “Mẹ, mẹ, ba đồng ý đi chới với chúng ta đó!”
Nghe Tiêu Tiêu nói, đầu tiên là Hân Ngôn nhìn chằm chằm tôi một hồi, không đợi tôi mở miệng giải thích, em đã gầm nhẹ một câu: “Lâm Vũ Minh, anh có ý gì?”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, Tiêu Tiêu muốn cho mẹ một cái kinh hỉ, quả nhiên chỉ có kinh không có hỉ.
“Hân Ngôn, em đừng giận, thật sự là do Tiêu Tiêu......”
“Mẹ không muốn đi chơi với Tiêu Tiêunữa ạ?”
Nhóc này hôm nay không biết nhanh nhẹn ở đâu ra, cứ giành nói trước. Nó nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khổ sở mà hỏi.
“Không mà, đương nhiên là mẹ rất muốn đi chơi với Tiêu Tiêu!” Đối mặt với lo lắng của Tiêu Tiêu, Hân Ngôn lập tức chuyển sang hình tượng một người mẹ hiền, ngổi xổm xuống hôn nhẹ lên mặt Tiêu Tiêu.
“Vậy là ba không muốn đi với Tiêu Tiêu ạ?” Tiêu Tiêu quay đầu lại, rất nghiêm túc hỏi tôi.
“Dĩ nhiênlà có mà! Không phải hôm qua ba đã đồng ý rồi sao?” Sờ sờ đầu Tiêu Tiêu, tôi trấn an nói.
Rốt cuộc Tiêu Tiêu hài lòng cười, tay trái kéo tôi, tay phải kéoHânNgôn, “Ba mẹ nhanh lên, cô giáo gọi tập trung kìa!”
Nhà trẻ bao thuê mấy chiếc xe bus, các bạn và cha mẹ trong lớp Tiêu Tiêu tựa hồ vô cùng hăng hái, đã sớm lên xe ngồi rồi. Bởi vì tôi đến lúc mới đăng ký, trên xe không còn dư chỗ nữa, mà cô giáo lại thấy là người một nhà, ngồi xe cũng mất vài giờ, nếu tách tôi va vợ con ra ngồi ở xe khác thật sự không ổn, cuối cùng đành cho tôi và Hân Ngôn, Tiêu Tiêu ba người chen chúc tại trên hai chỗ.
Hân Ngôn ôm Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sát cửa sổ, cố ý không nhìn tôi, tôi ngồi bên cạnh cũng không khỏi lúng túng, thấy những phụ huynh ngồi bên cạnh nói cười, càng nổi bật lên không khí kỳ lạ giữa tôi và Hân Ngôn.
“Anh là ba của Tiêu Tiêu?” Đang suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ không khí tẻ ngắt này, thì ba của đứa bé bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
“Đúng vậy, anh là?” Người này là ai? Chẳng lẽ biết tôi? Lại nói hai tháng nay tôi cũng chỉ ngẫu nhiên đến đón Tiêu Tiêu tan học mà thôi, hơn nữa chưa bao giờ bước vào lớp học, chắc là không quen!
“Xin lỗi tôi quên giới thiệu, tôi họ Triệu, đây là con gái tôi, Mộ Ngưng.” Anh ta chỉ chỉ vào cô bé bên cạnh.
“À, anh Triệu, chao anh, gọi tôi có gì không?”
“Tán gẫu chút thôi.” Anh ta vừa nói vừa đến một điếu thuốc, tôi khoát tay nói tôi không hút.
“Anh Lâm bìnhthường rất bận nhỉ? Hai năm qua, đây là lần đầu tiên thấy anh tham gia hoạt động ở nhà trẻ với con trai đấy, lúc trước chỉ thấy mẹ của nó, tôi còn cho là Tiêu Tiêu là gia đình đơn thân.”
“Ha ha.” Tôi gượng cười một tiếng, không ngờ gặp phải tình huống thế này, nếu không phải vì có Hân Ngôn và Tiêu Tiêu, tôi tuyệt đối sẽ không thèm nói chuyện với người này, “Quả thật rất bận, nên không có thời gian chăm sóc Tiêu Tiêu, tôi........”
“Ba mẹ cháu ly hôn!”
Thình lình Tiêu Tiêu nói ra một câu, lần nữa chặn lời sắp ra khỏi miệng của tôi.
Nghe thế, Hân Ngôn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu, tôi và anh chàng họ Triệu kia thì hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì.
Nhiệt độ bên trong xe, nhất thời giảm xuống vài độ.
“Tiêu Tiêu, ba mẹ cậu ly hôn sao? Ba mẹ mình cũng vậy!”
Im lặng khoảng nửa phút, đột nhiên cô bé ngồi phía trước xoay người lại nói với Tiêu Tiêu.
“Mục Mục!” Người phụ nữ bên cạnh cô bé sắc mặt khó chịu kêu lên, cô bé lén le lưỡi với Tiêu Tiêu, ngồi xuống.
Trong xe triệt để an tĩnh luôn......
Hơn 4 tiếng trên xe, vì không còn phụ huynh nào dám tùy tiện trò chuyện nữa mà khiến cho tất cảm mọi người đều rơi vào giấc ngủ.
Đến Hàng Châu đã gần tới giờ cơm trưa, ăn xong, điểm du lịch đầu tiên của là Tây Hồ.
“Đoạn Kiều xây dựng vào thời nhà Đường, nhà thơ Trương Hỗ có câu ‘Đoạn Kiều hoang tiễn sáp, không viện lạc hoa thâm’, nhắc đến Đoạn Kiều này, thần thoại ‘Bạch Xà Truyện’ mà mọi người yêu thích cũng xảy ra ở đây......”
Cô hướng dẫn viên giới thiệu theo công thức, mà bọn nhỏ đang trên cầu hết nhìn đông lại nhìn tây hiển nhiên là không thèm nghe những lời này rồi, bọn nhóc chỉ hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm xuống nước hồ, mong mỏi có thể nhìn thấy được thứ gì thú vị.
Lúc này Tiêu Tiêu đột nhiên kéo kéo ống tay áo của tôi, “Ba, ‘Bạch Xà Truyện’ là sao?”
“Bạch Xà Truyện......” liếc mắt nhìn Hân Ngôn, tôi cố ý kéo dài giọng, làm mấy đứa bé khác nhìn chăm chú, trong đầu ý xấu bắt đầu trỗi dậy, “Đó là chuyện xưa về tình yêu của một mỹ nữ xà và hai anh đẹp trai.”
“Con muốn nghe chuyện xưa, ba kể nhanh đi!”
Nghe nói chuyện xưa, Tiêu Tiêu vui vẻ, lôi kéo tôi không thả.
“Mấy cháu cũng thích nghe chuyện xưa sao?” Tôi cúi người xuống hỏi mấy đứa bé bên cạnh Tiêu Tiêu.
“Dạ, dạ, chú kể nhanh đi.”
“Được rồi.” Tôi dẫn bọn nhóc đi đến một bãi đất trống, Hân Ngôn không nói một lời đi theo chúng tôi.
“Xưa thật xưa, có một con bạch xà rất đẹp, nàng thích một người tên là Pháp Hải, đáng tiếc nàng là rắn mà Pháp Hải lại là người, cho nên nàng không thể ở bên Pháp Hải, vì vậy nàng cố gắng tu luyện 1000 năm biến thành mỹ nữ, muốn đi tìm Pháp Hải. Không ngờ lúc đó, Pháp Hải đã xuất gia làm hòa thượng, hắn vứt bỏ bạch xà. Bạch xà đau lòng đi tới Đoạn Kiều, đúng lúc gặp được một chàng trai tên là Hứa Tiên. Khi đó trời đang đổ mưa, bạch xà cũng đang khóc, HứaTiên thấy mỹ nữ đau lòng như vậy hiển nhiên là muốn quan tâm, hắn liền đưa dù của mình cho bạch xà. Bạch xà vì cám ơn, trở thành bạn tốt của Hứa Tiên, Hứa Tiên càng ngày càng đối xử tốt với bạch xà, lâu ngày bạch xà động lòng, Hứa Tiên liền cưới bạch xà làm vợ.
Sau đó không biết vì sao, Pháp Hải biết được chuyện của bạch xà và Hứa Tiên. Pháp Hải tức giận vô cùng, bạch xà rõ ràng là yêu mình, sao lại gả cho kẻ khác? Vì vậy tìm mọi cách để phá. Hắn nói với Hứa Tiên, vợ ngươi là một yêu quái, ngươi không thể cưới nàng, nàng sẽ ăn thịt ngươi. Hắn lại nói với bạch xà, Hứa Tiên không thật sự yêu nàng đâu, hắn chỉ coi trọng vẻ đẹp của nàng mà thôi, người đối với nàng tốt nhất chính là ta, nàng phải đi cùng ta.
Vì thế, Hứa Tiên và bạch xà cãi nhau, bạch xà tức giận liền đi theo Pháp Hải. Pháp Hải lấy được bạch xà rồi lại sợ sau này bạch xà phát hiện chân tướng, vì vậy hắn nhốt nàng trong tháp Lôi Phong, không cho nàng và Hứa Tiên gặp mặt.”
“A! Pháp Hải thật là xấu, sau đó thì sao ạ?” Nghe đến đó bọn nhỏ nhao nhao lên.
“Sau lại, Hứa Tiên biết sự thật đi tìm bạch xà, nhưng Pháp Hải nói thẳng bạch xà đã là người của ta, nàng không nhớ ngươi nữa. Hứa Tiên khổ sở nhưng không làm được gì, hết hi vọng, ở lại Kim Sơn tự làm hòa thượng......”
“Vậy..... Cuối cùng? Bạch xà và Hứa Tiên đẹp trai không làm hòa sao?” Có vài bé gái mắt đã hơi đỏ.
Ta buồn cười nhìn bọn nhỏ ngây thơ đáng yêu, đột nhiên xoay người đối mặt với Hân Ngôn, “Cái này các cháu phải hỏi dì Diệp a!”
“Lâm Vũ Minh! Anh lại giở trò quỷ gì!” Hân Ngôn thẹn quá thành giận nhìn tôi rống lên.
Kỳ thật vừa rồi lúc tôi kể bậy chuyện xưa, Hân Ngôn đã nhiều lần muốn ngăn cản, đoán chừng là vẫn còn giận chuyện lúc sáng nên chịu đựng không nói chuyện với tôi, lúc này thì nhịn hết nổi rồi.
“Dì à, rốt cuộc bạch xà và Hứa Tiên có làm hòa không ạ?” Bọn nhỏ mặc kệ, sớm bị kết cuộc của câu chuyện hấp dẫn hoàn toàn, bắt đầu quấn lấy Hân Ngôn hỏi.
“À...... Hai người họ.....” Hân Ngôn lúng túng nhìn bọn trẻ, bị tôi gài vào thế này, cũng không biết phải nói thế nào.
“Các cháu hi vọng bạch xà và Hứa Tiên làm hòa sao? Nhưng nàng đã gị giam trong tháp rồi!” Tôi chen lời.
“Hừ, đều tại tên Pháp Hải xấu xa kia! Đánh chết hắn!” Mấy đứa trẻ tức giận nói.
Lúc này Tiêu Tiêu chợt nói, “Thật ra thì bạch xà đó cũng rất đần a! Tại sao nàng lại đi tin lời nói xạocủa Pháp Hải rồi đi theo hắn chứ, giờ mới đau lòng, ngu hết biết.........”
Một ngày du ngoạn kết thúc bằng cuộc cãi nhau này. 7h tối, ăn cơm xong chúng tôi đến khách sạn đã đặt trước.
Không cần phải nói, là người đăng ký sau, dĩ nhiên là tôi bị phân đến phòng của Hân Ngôn và Tiêu Tiêu.
Đây là gian phòng giành cho gia đình, một giường đơn và một giường đôi.
Lúc ăn cơm tối, tôi và Hân Ngôn đã bàn bạc, Hân Ngôn và Tiêu Tiêu sẽ ngủ ở giường lớn, tôi ngủ một mình ở giường nhỏ, nào biết hình như là Tiêu Tiêu đã nghe được, vừa về phòng đã lo chạy đi tắm trước, sau đó chiếm cái giường nhỏ, nằm giang hai tay hai chân ra, hiển nhiên là khôngmuốn cho bất cứ người nào ngủ cùng.
Bất quá chơi cả ngày, không mấy phút Tiêu Tiêu đã ngáy o o, Hân Ngôn vốn muốn ôm nó qua giường lớn, lại bị tôi ngăn lại, “Coi như xong!Tiêu Tiêu quen giường, khó lắm mới ngủ được, đừng làm nó tỉnh lại, nếu không một hồi phát hiện chúng ta không làm theo ý nó, sẽ ầm ĩ không chịu ngủ.”
“Vậy anh.....”, Hân Ngôn đồng ý, nhìn nhìn chiếc giường đôi, khó xử nói.
“Em ngủ đi! Tôi là đàn ông ngủ đâu chẳng được.” Nói xong tôi qua tủ lấy cái chăn, rồi ngồi xuống sofa.
“Sofa nhỏ như vậy, sao anh ngủ được?”
“Sao không được? Lúc còn trong tù, điều kiện so với nơi này còn kém hơn nhiều.”
Đại tiểu thư như em, dĩ nhiên chưa từng chịu loại khổ như vậy rồi, nhưng Hân Ngôn à, anh đã sớm không còn là đại thiếu gia em biết lúc đầu......