Vũ Minh:
Tôi chưa bao giờ nghĩ, tôi và cậu còn có cơ hội gặp lại, mà lại trong tình huống như thế này.
Lần cuối cùng nghe được tin tức của hai người, là vào hai năm trước, cậu tỉnh lại sau bốn năm hôn mê, tôi đã nghĩ: rốt cuộc cô ấy đã đạt được ước mơ bấy lâu của mình rồi, vậy thì tôi tình nguyện buông tay, thật không ngờ, kết cục là thế này.
Tần Bân, tôi đã từng rất hận cậu, luận về tướng mạo, gia thế, tài hoa, cậu không bằng một góc của tôi, nhưng cô ấy lại chọn cậu, cho dù cậu trở thành người thực vật, cô ấy vẫn cuồng dại với cậu như cũ không thay đổi.
Tôi đã từng nghĩ, nếu như tôi khiến bệnh viện từ bỏ việc trị liệu cho cậu, để cậu chết đi, vậy có thể chấm dứt sự rối rắm giữa ba người chúng ta hay không.
Nhưng hôm nay, nghe tin cậu đã chết, đứng trước mộ cậu, tôi lại chẳng hề vui sướng tí nào.
Ân oán giữa chúng ta nên kết thúc ở đây, cũng đã đến lúc trả lại cho cô ấy một cuộc sống bình yên…
“Lão đại, đến giờ rồi.” Đột nhiên có người đi tới, cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi.
Đó là phụ tá kiêm hộ vệ của tôi, Minh.
Tôi ra hiệu cho Minh im lặng, tại một nơi nghiêm trang thế này, không nên có những âm thanh dư thừa.
Đặt bó hoa xuống, tôi xoay người đi theo Minh.
Tần Bân, tôi không có gì để tặng cậu, chỉ có bó bách hợp này, hy vọng có thể biểu đạt được sự áy náy của tôi….
Chiếc Mercedes – Benz màu đen chạy băng băng vào nội thành, tôi ngồi trong xe, lúc này tâm tình vô cùng phức tạp.
Biệt tin đã hai năm, giờ liên lạc lại, thứ mà tôi cho cho em cũng chỉ là một phong thư của luật sư.
Chắc em sẽ càng hận tôi hơn mà thôi!
Một người đàn ông đáng ghét lại vô sỉ, đã hại chết người yêu của em, giờ khi em đang sống êm đẹp, lại cướp đi con của em.
“Lão đại, tới rồi.” xe dừng trước cửa một tòa nhà cao tầng, sửa sang lại quần áo, tôi lại một lần nữa bước vào cửa chính của xí nghiệp Diệp Thị.
Còn nhớ, lần trước khi đến đây, là vào sáu năm trước, tôi đến tuyên bố thu mua thành công Diệp Thị, nhập vào tập đoàn Lâm Thị.
Vậy mà hôm nay, Lâm Thị đã không còn tồn tại, Diệp Thị lại trở nên huy hoàng hơn trước kia rất nhiều.
“Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài ạ?”, cô tiếp tân tươi cười hỏi.
“Tôi có hẹn với chủ tịch Diệp Hân Ngôn.”
“Xin hỏi, ngài là…?”
“Lâm - Vũ - Minh”
Tôi nói rõ từng chữ tên của mình, sau đó hả hê nhìn vẻ mặt ngơ ra của cô tiếp tân.
Qua mấy chục giây, rốt cuộc cô phục hồi tinh thần, “Chủ tịch đang chờ ngài tại phòng làm việc ở tầng trên cùng, Lâm…. Ngài Lâm.”
“Cám ơn!” tôi không khách khí cười nhạo cô một tiếng, sau đó tôi và Minh vào thang máy lên tầng trên cùng.
Ra khỏi thang máy, đi tới phòng làm việc quen thuộc của em, thư ký gọi tôi lại, “Xin hỏi ngài……”
“Đinh Đang, đã lâu không gặp!” tôi xoay người, mỉm cười nói.
“A! Lâm… Ngài Lâm….” Nàng há to miệng, còn kinh ngạc hơn so với cô tiếp tân .
Hai năm trước, lúc Hân Ngôn còn là quản lý hành chính, Đinh Đang chính là thư ký của em, không ngờ giờ Hân Ngôn tới nơi này, cũng dẫn cô theo.
“Hân Ngôn ở bên trong sao?”
“Vâng, Bà Lâm … à không, ý tôi là chủ tịch Diệp đang ở bên trong ạ.”
“Cảm ơn, pha giúp tôi hai ly cà phê, chút nữa đem vào, nhớ ly của em ấy….”
“Nhiều sữa, ít cà phê!” Đinh Đang không đợi tôi nói xong đã tiếp lời. Tôi gật gật đầu, đẩy cửa vào.
Bên trong phòng, em đang ngồi yên lặng sau bàn làm việc, chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên xuất hiện hình như đã quấy rầy em.
Em xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói gì.
Hai năm, em đã thay đổi rất nhiều, gầy hơn trước kia, mái tóc hồi trước dài đến eo, giờ đã thành tóc ngắn, nhìn chính chắn hơn nhiều, mà trong ánh mắt cũng nhiều hơn thương cảm và mệt mỏi.
Mấy năm nay, một thân một mình vừa chăm sóc Tiêu Tiêu vừa phải chống đỡ một công ty lớn như vậy, thật quá khổ rồi!
“Tới rồi sao?” cuối cùng em nói, chỉ vào ghế salon, “Mời ngồi!”
Hiện tại, không phải là lúc nên nhớ lại những chuyện ngày xưa, tôi thu hồi ánh mắt lưu luyến, bình ổn lại tâm tình.
“Chắc em nhận được giấy tờ rồi chứ!”, vừa ngồi xuống, tôi liền vào thẳng vấn đề.
“Rồi, tôi cũng xác nhận lại lần nữa với anh là, tôi sẽ không để Tiêu Tiêu theo anh đâu, nếu anh muốn ra tòa, tôi sẽ theo hầu.”
Nhắc tới Tiêu Tiêu, em liền không còn sự dịu dàng như lúc tôi vừa vào cửa nữa, mà ánh mắt trở nên sắc bén và kiên quyết.
“Hân Ngôn, cần gì tuyệt tình như vậy, Tiêu Tiêu cũng là con của tôi mà.”
“Đúng, chỉ là, anh không có tư cách làm ba của nó.”
“Không thể thương lượng sao?”
“Muốn tôi giao Tiêu Tiêu sao, không thể nào!” em nói kiên quyết, nhìn tôi một đầycăm tức.
Tôi cười cười nói, “Nếu tôi nói dù ra tòa em cũng không có cơ hội thắng thì sao?”
“Anh đùa gì vậy, chỉ dựa vào tiền án của anh, tôi không cần lý do gì khác cũng có thể thắng anh rồi.”
“Hân Ngôn, không có gì là tuyệt đối hết!” tôi dựa vào ghế salon, nhận lấy tài liệu Minh đưa tới, để trên bàn trà, “Xem cái này một chút đi!”
Em nghi ngờ cầm lấy tài liệu kia xem, tôi bồi thêm, “Trong tài liệu chỉ rõ, hai tháng trước công ty Diệp Thị hợp tác thất bại với tập đoàn Khải Lai, đã bị thiệt hại con số khổng lồ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của Diệp Thị, thậm chí gần như là phá sản…”
“Hừ! anh nói những điều này cũng không có tác dụng gì, vì tôi đã sớm giải quyết xong rắc rối này rồi!” Em cố giả bộ bĩnh tĩnh trả lời, nhưng không che giấu được sự khẩn trương trong mắt.
“Em thực sự đã giải quyết xong sao, em bán mất 10% cổ phần Diệp Thị của em cho tập đoàn Phong Vũ, sau đó lại thế chấp 20 % cổ phần còn lại để vay ngân hàng 1 vạn tệ, đúng không?”
“Những điều này, chỉ cần thuê một thám tử tư điều tra là biết được thôi, anh biết thì có tác dụng gì?” tuy nói như vậy, nhưng tôi thấy tay em đang hơi run.
Lúc này nên nói ra sự thật rồi, tôi ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, sau đó nói nhỏ bên tai em: “Bởi vì, ông trùm giấu mặt của hai tập đoàn Phong Vũ và Khải Lai chính là tôi!”
“Anh……” hoàn toàn không ngờ được sự thật này, em không nói được lời nào.
Mà tôi còn cố thêm dầu vào lửa, “Luôn tiện nói cho em biết, trong khoảng thời gian này, tôi đã liên lạc với mấy đại cổ đông của Diệp Thị, đã mua được hơn 10% cổ phần từ bọn họ, cộng thêm 10% em đã bán cho Phong Vũ, hiện tại tôi mới là chủ tịch hội đồng quản trị.”
“Anh…. Hèn hạ……” Em rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh được nữa, cả người run rẩy chỉ vào mặt tôi mắng to.
“Cốc… cốc….” tiếng gõ cửa vang lên, Đinh Đang đưa cà phê tới.
“Đinh Đang!” Uống một hớp, em đột nhiên đặt mạnh ly xuống bàn, giận dữ hét, “Cô bỏ cái gì vào đây vậy, trước giờ tôi uống cà phê đều không cho đường, cô quên rồi sao?”
“ Chủ tịch… tôi…” Đinh Đang bị em dọa sợ. Xem ra cuộc sống khó khăn làm em trở nên thất thường rồi.
“Là tôi nói Đinh Đang pha như vậy đó.” Tôi thay Đinh Đang giải thích.
Một câu này, khiến phòng làm việc trong nháy mắt rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng em cũng không trách Đinh Đang nữa, mà là mất hồn nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn thật lâu….
Một lúc sau.
“Được rồi, giờ chúng ta bàn lại về vấn đề Tiêu Tiêu chứ?”
“Anh muốn dùng Diệp Thị để khống chế tôi?” Em vẫn không chịu thỏa hiệp.
“Không, tôi không muốn không chế cái gì cả, tôi chỉ là muốn nói cho em biết, nếu tòa án biết tài sản của em và công ty đều biến thành một đống giấy nợ vay ngân hàng, bọn họ sẽ quyết định lại ai là người có quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu.”
“Vậy… anh muốn thế nào?”
“Giao Tiêu Tiêu cho tôi, tôi sẽ để em tiếp tục là chủ tịch hội đồng quản trị của Diệp Thị, hơn nữa lấy danh nghĩa tập đoàn Phong Vũ đầu tư cho em, giúp em vượt qua khó khăn lần này, nếu không khi ra tòa, đừng nói là Tiêu Tiêu, ngay cả Diệp Thị em cũng không giữ được đâu……”
Hân Ngôn:
Bầu trời trong vắt không một gợn mấy, giống hệt với cái ngày anh rời đi hơn hai năm trước.
Vốn muốn đi dạo một mình ngoài đường một lúc, Đinh Đang lại sống chết đòi theo, mãi cho đến khi tôi về đến cửa nhà, cô ấy còn chưa an tâm, dặn dò Tiểu Mộc này nọ cả nửa ngày mới đi.
“Mẹ!” Tiêu Tiêu nhào tới, thừa lúc tôi đang cởi giày, hôn lên mặt tôi một cái.
“Đói bụng chưa?” đã hơn 7 giờ rồi. Mùi hương nhẹ nhàng trong phòng làm tôi cảm thấy an tâm.
“Rồi ạ. Dì Mộc làm điểm tâm, là bánh ngọt củ ấu. Con để phần cho mẹ đó, dì Mộc nói mẹ cũng thích ăn.” Tiêu Tiêu mới 5 tuổi, chỉ cao đến eo của tôi, nhưng đã sớm trưởng thành. Có lẽ trong một gia đình không hoàn chỉnh, đứa bé cũng sớm trưởng thành hơn!
Bữa tối, Tiêu Tiêu ăn không được nhiều như bình thường, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết cơm và thức ăn tôi quy định. Đứa bé này làm việc gì cũng rất chuyên chú, giống hệt ba của nó. Tôi nhìn nó nghiêm túc xúc từng muỗng cơm cho vào miệng, chậm rãi nhai, suy nghĩ lại bay đi.
Cảnh tượng này không bao lâu nữa tôi sẽ chẳng được thấy nữa rồi, tôi bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ lúc lớn của nó, trong đầu lại hiện lên một hình bóng: Lâm Vũ Minh.
Vũ Minh, tại sao lúc nào tôi cũng thua anh. Anh sắp đặt hết thảy, sau đó bắt tôi phải lựa chọn giữa Tiêu Tiêu và Diệp Thị. Anh biết, tôi chỉ có thể.... buông tha tình thân!
“Mẹ, ăn trái cây!” Tiêu Tiêu đẩy dĩa trái cây tới. Ngẩng đầu, bàn ăn đã dọn xong, Tiêu Tiêu vừa nhìn tôi, vừa dùng nĩa xiên một miếng dưa Hami bỏ vào miệng, hai má phình lên.
“Bà chủ, pha cà phê ạ?” Tiểu Mộc cung kính đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Nhất định là Đinh Đang đã kể cho Tiểu Mộc nghe chuyện hôm nay ở phòng làm việc, khiến Tiểu Mộc khẩn trương.
“Ừ.” trước mặt Tiêu Tiêu, tôi không muốn luống cuống, cũng không thể luống cuống.
“Con cũng muốn.....” Tiêu Tiêu len lén nhìn, vừa chạm ánh mắt tôi, “Con muốn nước trái cây.”
“Pha cho Tiêu Tiêu một ly luôn đi, nhiều sữa một chút!” tôi biết đứa nhỏ này muốn uống cà phê từ lâu rồi.
“Bà chủ?” Tiểu Mộc có chút ngạc nhiên. Bình thường tôi chỉ uống cà phê đen, hơn nữa cũng không cho Tiêu Tiêu uống loại thức uống dành cho người lớn này.
“Mẹ, không phải mẹ nói, trẻ con không thể uống cà phê sao?” Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi, nhưng mặt lại đầy vẻ mong chờ.
“Tiêu Tiêu của chúng ta đã trưởng thành, là người lớn rồi!” tôi khẽ vuốt khuôn mặt trơn mịn của Tiêu Tiêu, tim nhói đau. Con, con phải rời xa mẹ thật sao?
Mùi sữa tươi và cà phê hòa quyện vào nhau, Tiêu Tiêu hưng phấn đưa mũi lại gần ngửi.
Hiên Tiêu, mẹ muốn con nhớ kỹ mùi cà phê hôm nay, nhớ kỹ mẹ! Mãi mãi....
Hai mẹ con lẳng lặng ngồi hơn một giờ,Tiêu Tiêu cứ quậy cà phê phát ra tiếng “Đinh đinh...”
“Tiêu Tiêu.”
“Dạ.”
Tôi không biết phải nói với Tiêu Tiêu thế nào đây. Tôi không thể cho Tiêu Tiêu một gia đình hoàn chỉnh, tôi đã cho rằng, chỉ cần tôi cho nó học trường tốt nhất, vật chất đầy đủ, yêu thương nó nhiều hơn là có thể bù đắp. Nhưng giờ..... Dường như tôi xem nó như vật gán nợ.
Tôi biết Tiêu Tiêu rất độc lập, so với những đứa trẻ khác rất có chủ kiến, nó có thể trong hoàn cảnh mới tự chăm sóc tốt mình, nhưng.... Dù sao nó vẫn là một đứa bé, trong một môi trường như vậy, tương lai Tiêu Tiêu sẽ trở thành một người thế nào?
“Mẹ, mẹ nói Tiêu Tiêu đã trưởng thành, vậy có phải từ này về sau Tiêu Tiêu không thể sống cùng mẹ nữa?” tôi không ngờ, Tiêu Tiêu lại hỏi trước.
“Tiêu Tiêu?”
“Mẹ, xin lỗi! Con đọc lén thư của mẹ, chính là... bức thư mẹ để trên bàn.”
Trời ơi! Đó là bức thư Lâm Vũ Minh yêu cầu quyền giám hộ Tiêu Tiêu! Ngày hôm qua tôi xem xong đã để quên trên bàn.
Tiêu Tiêu cực kỳ thông minh, ba tuổi đã biết chữ, nên bức thư thế này nó có thể đọc hiểu được.
“Mẹ, mẹ giận sao?” Tiêu Tiêu nhảy xuống ghế, tới bên cạnh tôi, “Từ nay về sau Tiêu Tiêu không bao giờ dám đọc lén thư của mẹ nữa đâu.”
“Mẹ không có giận.” tôi ôm nó đặt lên đầu gối, nó dựa sát vào tôi, rất ấm áp.
“Vậy Tiêu Tiêu biết gì rồi?”
“Ba và mẹ ly hôn.” đứa nhỏ bình tĩnh nói, làm tôi chấn động cả người. Hai năm trước, lúc Vũ Minh đi, tôi giống như những bà mẹ độc thân khác, nói với nó, ba con đã đi đến một nơi rất xa rồi. Mặc dù biết lời nói dối này cuối cùng cũng có một ngày bị lộ, nhưng tôi vẫn hi vọng nó có thể vui vẻ mà trưởng thành.
“Tiêu Tiêu biết mẹ gạt Tiêu Tiêu, nhưng Tiêu Tiêu không trách mẹ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn ba mẹ đi xa.”
“Con còn biết gì nữa?”
“Ba không cho Tiêu Tiêu ở với mẹ....”
“Vậy Tiêu Tiêu muốn ở với mẹ, hay với ba?” hiện giờ tôi rất hi vọng, tòa án có thể xem trọng lựa chọn của đứa nhỏ, để Tiêu Tiêu có thể tiếp tục sống với tôi.
“Con đồng ý đi theo ba.” Tiêu Tiêu đột nhiên gằn từng tiếng một.
“Tại sao?” tiếng của tôi cao vút lên, ngay cả tôi cũng giật mình.
“Oa....” Tiêu Tiêu khóc nói, “Trong thư nói, hiện giờ mẹ không có tiền. Mà nuôi Tiêu Tiêu lại tốn rất nhiều tiền, nếu như Tiêu Tiêu đi theo ba, mẹ có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền để....để bỏ vào công ty.”
“Tiêu Tiêu....” tôi ôm chặt Tiêu Tiêu đang khóc không ra hơi, phòng tuyến trong lòng sụp đổ, “Mẹ sao lại thiếu tiền nuôi Tiêu Tiêu chứ?”
Đêm đó tôi ôm Tiêu Tiêu khóc thật lâu, cho đến lúc Tiêu Tiêu ngủ mất. Sau đó tôi giao đứa bé cho Tiểu Mộc, về phòng gọi điện cho Lâm Vũ Minh.
Ba ngày sau Tiêu Tiêu bị mang đi. Anh không tới, chỉ có thư ký của anh, Minh.
Trong ba ngày này, tôi như nổi điên, chuẩn bị đồ cho Tiêu Tiêu, quần áo, đồ chơi, sách vở, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt, nhiều đến nỗi chật hết nửa cái phòng. Tôi biết chắc chắn anh sẽ không bạc đãi Tiêu Tiêu, chỉ là tôi không kiềm chế được. Tôi và Tiểu Mộc viết hết những thói quen, sở thích của Tiêu Tiêu ra giấy, giao cho Minh.
Tôi vốn định cho Tiểu Mộc đi theo, dù sao Tiêu Tiêu là do Tiểu Mộc chăm từ nhỏ đến giờ, như vậy tôi cũng yên tâm. Nhưng Tiêu Tiêu lại không chịu, còn làm bộ người lớn, dặn dò dì Mộc phải chăm sóc mẹ. Thằng bé này!
Trước khi lên xe, Tiêu Tiêu đột nhiên nói muốn chào tạm biệt ông bà ngoại, cả tôi và Minh đều sửng sốt, nhưng vẫn dẫn nó lên lầu.
Hiên Tiêu nhận ba nén nhang từ Tiểu Mộc, đốt lên, sau đó quỳ lạy trước di ảnh của hai người một lúc lâu không động.
“Tiêu Tiêu, đi thôi, khi nào có thời gian thì về thăm ông bà ngoại sau.” tôi an ủi.
“Cậu chủ....” Minh cũng nói.
“Ông ngoại, bà ngoại, Hiên Tiêu thề, bất luận là họ Lâm hay họ Diệp, con nhất định sẽ có một công ty mạnh nhất!”