Ly Hôn Rồi Sủng: Vợ Trước Sao Thật Đáng Yêu

Chương 2: Hôn nhân chóng vánh nên sớm kết thúc.




"Vì sao cái gì cơ?" Vừa uống nước cô vừa hỏi ngược lại.

Lạc Trạch kiên nhẫn nói: "Em đã có người yêu, vì sao còn cùng tôi gần một chỗ, đối phương không phải sẽ thiệt thòi?"

Ôn Phi Phi à một tiếng, đã hiểu ra vấn đề, hơi nghiêng người vỗ vỗ lên cơ bụng của hắn, cười có chút mê ly: "Tôi đã nói người ta còn chưa hướng tôi thổ lộ, hơn nữa tôi chưa từng có ý với đối phương, nếu không thì tôi đã không đồng ý liên hôn với chú rồi."

"Em quá tàn nhẫn rồi."

Ôn Phi Phi nghe hắn nói thì cười nhẹ, một tay cầm cốc nước một tay rảnh rỗi câu lên cổ hắn: "Tàn nhẫn với ai cũng được, chỉ cần đối xử tốt với chú là được rồi."

"Em còn rất trẻ, sau này nếu như em yêu ai đó, có lẽ sẽ hối chuyện ngày hôm nay." Lạc Trạch nói vậy nhưng vẫn vuốt ve tấm lưng trần của người phụ nữ trong lòng, luyến tiếc dư vị vừa rồi kết thúc quá nhanh.
Ôn Phi Phi cũng phối hợp nằm yên, nép sát vào người hắn, thản nhiên đáp: "Chú lo nhiều cho tôi rồi, tôi từng nói tôi đã trưởng thành, hôm nay không phải chú thì tôi cũng sẽ có người khác, thôi thì chọn người quý tộc như chú, tôi lại thấy sạch sẽ hơn."

"Trẻ con nông cạn."

"Ha, vậy chú ăn thịt trẻ con sẽ phải ngồi bốc lịch đấy." Ôn Phi Phi phả hơi vào cổ hắn, mờ ám nói. "Nhưng có khi nào chú đang nghĩ tôi là người dễ dãi lẳиɠ ɭơ, hoặc quá sa đọa chẳng hạn?"

Lạc Trạch cười như không cười, thấy vậy cô lại hỏi: "Chú có người yêu thật sao?"

"Ừm."

"Vậy người đó đang ở đâu, chuyện của chúng ta phải chăng khiến chú khó xử..."

"Đừng lo, chuyện của chúng tôi không liên quan đến hôn lễ. Hai năm trước cô ấy đã ra nước ngoài, đến bây giờ chúng tôi cũng không còn liên lạc. Có khi đã có người mới." Lạc Trạch thản nhiên nói rõ đầu đuôi, ngược lại Ôn Phi Phi nghe kể tò mò đến không dừng hỏi lại được.
"Chú còn yêu cô ấy không?"

Lạc Trạch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng: "Em hỏi nhiều vậy làm gì?"

"Vì tôi tò mò, dù gì chúng ta cũng là bạn bè, chú cứ tâm sự với tôi, tôi nhất định lắng nghe."

Vì dáng vẻ vỗ ngực bảo đảm của cô trông rất nghĩa khí, Lạc Trạch phá lệ trả lời. Nhưng bản thân hắn cũng không trả lời ngay được, phải mất vài giây suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ, cảm xúc chẳng còn đông đầy như khi trước, bất quá vẫn còn ít tàn tro cháy dở trong lòng, có khi còn không nóng bằng thân thể của người phụ nữ hắn ôm trong ngực, cuối cùng hắn đại khái nói một câu:

"Tạm thời vẫn chưa quên được."

"Vậy là chú còn yêu rồi. Khi nào cô ấy quay về thì chúng ta sẽ công khai ly hôn, phải không?"

"Được đến đó rồi hãy nói đi." Lạc Trạch đã không còn hứng thú với đề tài cũ rít này, đặt cốc nước của cô trở về vị trí cũ, xoay người lần nước áp lên người cô.
Ôn Phi Phi nghiêng đầu tránh né: "Chú không sợ bốc lịch nữa à?"

Lạc Trạch cười xấu xa: "Người ta thường nói quả xanh thường chua, nhưng riêng phụ nữ càng nhỏ càng ngọt. Tôi thích ngọt."

"Ha." Ôn Phi Phi bị chọc cười thành tiếng, hoan nghênh sự xâm chiếm của hắn, mái tóc đen nhánh bung xõa tán loạn càng tô điểm cho bờ vai trần trắng nõn của cô.

Lạc Trạch dịu dàng vuốt ve vuốt ve hai bên thái dương đẫm mồ hôi của cô nhưng động tác bên dưới lại thô lỗ vô cùng, ép thân thể nhỏ bé của cô liên tục chuyển động, nhấp nhô lên xuống như một con thuyền nhỏ giữa bao la sóng biển.

"Chú... chậm lại."

Ôn Phi Phi từ lúc nào đã chuyển thành tư thế nằm sắp, hai tay gắt gao nắm chặt ga giường trắng tuyết, đầu cúi thấp, hông nâng cao, cuối cùng không chịu được tra tấn nữa thỏ thẻ cầu xin người đàn ông ở phía sau đang hăng say cưỡi ngựa xem hoa.
"Chậm lại? Không được, em luôn chê tôi già, tôi chậm, em sẽ khinh thường."

Không cầu xin được Ôn Phi Phi chỉ đành cắn răng, kêu khóc trong kɦoáı ƈảʍ.

"Chú..."

Lát sau bất chợt cô lại gọi hắn.

"Thế nào?" Lạc Trạch nể tình đáp lời cô.

"Nếu tôi yêu chú thì có cần ly hôn nữa không?"

Biết cô lại nói đùa, Lạc Trạch cúi thấp người tăng tốc chạy nước rút.

"Không!" Ôn Phi Phi thét lên kinh hãi, cả người nhanh chóng bị kéo căng, kế đó từng đợt pháo hoa nổ tung trong khoảnh khắc và tàn tro lưu lại trong người cô.

"Phịch."

Hai người nhẹ nhàng ngã xuống giường, Lạc Trạch ở trên vai cô từ từ điều hòa nhịp thở, một lúc lâu sau hắn mới trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, đưa bàn tay xoa nhẹ vùng bụng phẳng lì như thật như đùa nói: "So với nói yêu tôi thì sinh một đứa nhỏ sẽ thiết thực hơn đó."
Ôn Phi Phi ngẩn người, nhưng rất nhanh cười rộ, đập vào mu bàn tay của hắn: "Chú ích kỷ quá đấy, tôi còn rất trẻ."

"Nếu đã không muốn thì sau này đừng nói đùa với tôi như vậy nữa." Lạc Trạch đồng thời rời khỏi người của cô, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Hơn nữa sau này em nên tập nghiêm túc trong các mối quan hệ đi, không còn quá sớm để học đâu, nhà họ Ôn chỉ có một mình em."

"Hừm, vậy tôi với chú là không nghiêm túc à?" Vừa nói Ôn Phi Phi vừa trèo lên người Lạc Trạch, từ phía sau ôm lấy cổ hắn.

Người đàn ông phía trước hững hờ như cũ, mở điện thoại ra xem tin nhắn, thuận tiện gỡ cánh tay của cô khỏi người mình, đứng dậy nhặt quần áo từ bàn trang điểm mặc vào.

"Bây giờ tôi phải đến sân bay, lần công tác này chưa cụ thể sẽ đi bao lâu nên em cứ thoải mái lịch trình, về phía mẹ tôi sẽ giúp em nói một tiếng."
Ôn Phi Phi đờ đẫn một chút rồi gật đầu: "Cảm ơn."

Lạc Trạch mặc xong quần áo thì thoáng nhìn qua cô, buộc miệng: "Em muốn mua gì không, tôi sẽ dặn thư kí mua cho em."

Ôn Phi Phi nghe xong liền nhướng mày: "Có chứ."

"Thứ gì?"

"Một anh tây đẹp trai, tôi sắp chán miệng chú rồi."

"Hừm." Lạc Trạch không nói gì nữa, cầm ca táp quay người đi thẳng ra cửa.

Ôn Phi Phi bị bỏ lại vẫn ngồi lì trên giường, thời gian qua vẫn luôn là vậy kể từ lúc hai người bắt đầu mối quan hệ này, gọi là gì cũng không biết người yêu yêu chẳng phải mà vợ chồng lại càng không.

Có lẽ đúng như cô nói, là bạn giường của nhau, xong nhu cầu thì mỗi người một ngã. Ai nặng tình thì tự chịu đớn đau...

Ròng rã thêm được ít lâu Ôn Phi Phi bắt đầu nhận thấy sự khác lạ trong cơ thể.

Trước giờ cùng Lạc Trạch ở bên nhau cô luôn là người chủ động phòng tránh, thế mà hôm nay khi nhận bản kết quả siêu âm trong tay cô mới tin bản thân đã quá chủ quan với tình cảm bản thân dành cho hắn.
Cô không hoang đường đến mức tự biên tự diễn, ngậm bồ hòn làm ngọt. Nghĩ đến lúc trước người đàn ông kia từng nói sinh được một đứa nhỏ thì mọi chuyện đều có thể thương lượng, cô như nàng công chúa lại mơ mộng đến những viễn cảnh đẹp trong tương lai.

Nào ngờ đâu sóng gió ngay thời khắc ấy mới thật sự bắt đầu, mở màn cho chuỗi thời gian năm năm dài dằng dặc.

__________

"Lạc Trạch! Đau quá... cứu... cứu con của tôi..."

Đột nhiên hôm nay sau khi hoan ca Ôn Phi Phi lại ôm bụng kêu đau, vẻ mặt thống khổ của cô lập tức làm người đàn ông sốt ruột.

"Em sao vậy? Khó chịu ờ đâu, con... con là thế nào?"

Ôn Phi Phi ở trên giường vẫn kêu quằn quại: "Hình như tôi có thai rồi, hai tháng rồi tôi chưa có bà dì đến thăm nhưng tôi không dám nói."

Nghe đến đây hồn vía Lạc Trạch đều lên mây, mặc kệ thật giả bế Ôn Phi Phi lên trước chuẩn bị xông ra ngoài.
"Tiểu tổ tông, em muốn chết sao, tại sao không nói sớm?! Bây giờ phải làm sao đây..." Trong lúc hắn hấp tấp, luống cuống muốn chết Ôn Phi Phi trong ngực bất giác lại bật khanh khách.

"Lạc Trạch, chú dễ bị gạt quá! Ha ha ha..."

Ánh mắt Lạc Trạch liền đông lại, lòng ngực hắn phập phồng, lạnh lùng đẩy cô ra.

"Em lừa tôi?"

"Ôi dào, biểu cảm này của chú thật đáng yêu. Cứ như là muốn có con với tôi lắm vậy, nhưng mà tôi biết chú yêu cô gái kia như vậy thì làm sao có thể thương con của tôi, tôi làm sao dám để nó lớn lên trong bụng mình chứ?" Ôn Phi Phi vô tâm vô phế đùa cợt, cứ như một người phụ nữ không máu không nước máu khiến người khác chán ghét vô cùng.

Cỗ tức giận trong lòng Lạc Trạch không cách nào hạ xuống: "Ôn Phi Phi, chuyện này đùa không vui đâu. Tôi thật sự thất vọng về con người của em." Dứt lời hắn liền xoay người đi ra cửa.
"Chú, tôi muốn ly hôn."

Đột ngột, Ôn Phi Phi từ phía sau nói vọng theo.

Lạc Trạch lập tức dừng bước, mất mấy giây hắn mới hơi ngoảnh lại, nhìn cô hỏi: "Sao vậy, lại muốn đùa?"

Lần này Ôn Phi Phi không cười nữa, cô đứng thẳng nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, chậm rãi nói: "Người tôi thương nhất đã xuất hiện rồi, tôi không muốn bỏ qua người đó, chúng ta ly hôn đi."

Qua một lúc im lặng, người đàn ông cũng có phản ứng, giọng nói nhàn nhạt, cực thản nhiên:

"Vậy chờ thêm ít hôm nữa, tôi sẽ tìm lý do thông báo với ba mẹ, khi nào được sẽ gọi cho em."

"Cảm ơn."

"Ừm, đã thế hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài luôn, em cứ thoải mái đi."

"Cảm ơn."

Sau cùng cánh cửa cũng được đóng lại một cách nặng nề. Cùng lúc đó thân ảnh của Ôn Phi Phi cũng gục xuống bên giường.

Nước mắt.

Rơi xuống.
Mặn.

Đau.

Và bi ai..

Lạc Trạch, xin lỗi...

Vì đã giấu đi sự thật.

Nhưng cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của chúng ta sẽ nhanh chóng kết thúc.

Chú có biết...

Người con gái mà chú yêu đó, đã về rồi.

Còn người con gái yêu chú đó, sắp phải rời đi...

Tôi biết, chú chỉ yêu cô ấy, đâu phải tôi... thế nên cái kết của đoạn tình cảm này tôi mong hạnh phúc.

Có lẽ do tôi nhu nhược, chỉ giỏi nói miệng, đến khi mưa to gió lớn nổi lên lại không biết tranh giành cho mình.

Có lẽ do tôi ngu ngốc, muốn thấy người mình yêu được hạnh phúc, nhưng Lạc Trạch, cô gái kia cũng đâu có lỗi gì, hai người yêu nhau, tôi chen vào giữa chính là thất đức.

Tôi không không muốn thấy đức.

Thế rồi một ngày kia.

Ngày cô gái hắn yêu thật sự trở về bên hắn.

Ở trước mặt cô, hắn cũng đồng ý tách ra:
"Ôn Phi Phi, chúng ta ly hôn đi."

Cô không kinh ngạc, nhìn bọn họ sóng vai đứng trước mặt cô... vô cùng xứng đôi. Cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Lạc Trạch, chú thấy không, tôi đã nói cô ấy trở về thì chúng ta sẽ công khai ly hôn mà. Chú đã tin?"

Lạc Trạch nhìn cô, không đáp.

Như giả như thật, cô lại hỏi:

"Nếu tôi nói... tôi không gạt chú, tôi thật sự mang thai, chú sẽ không ly hôn chứ?"

"Đến giờ phút này em còn có thể đùa sao?" Nói đến đây biểu cảm của người đàn ông đã trở nên lạnh lùng, người phụ nữ ở bên cạnh hắn lại lo lắng mà ghé vào lòng hắn dựa dẫm.

Nhìn thấy, đáy mắt Ôn Phi Phi vẫn không ánh nổi một tia bi thương nhưng ai biết được lòng của cô đã tan thương cực độ, sớm hóa thành tàn tro.

Cuối cùng, cô nở một nụ cười tươi rói: "Lạc Trạch, chú không có khiếu khôi hài gì cả..." Nói đoạn cô hơi ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, quyết tuyệt:
"...Lạc Trạch, chú là người tôi yêu nhất cuộc đời này. Được, chúng ta ly hôn đi."

Năm năm sau...