Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 49




Người đến là Hoắc Nam Phong.

Thấy Thẩm Thần ở bên ngoài đã lâu mà không trở về, hắn chờ đến không còn kiên nhẫn, né giận ra ngoài tìm, vừa thấy Triệu Cần cũng dám đối với người của hắn động tay động chân, đến lúc này thì sự tức giận đều toả ra!

Bốp!

Hoắc Nam Phong nắm tay Triệu Cần, đánh một quyền thật mạnh vào bụng cậu ta!

Triệu Cần kêu thảm thiết một tiếng, thân mình co thành con tôm, run rẩy mà xin tha: "Hoắc thiếu gia...... Tôi sai rồi......"

Hoắc Nam Phong mắt điếc tai ngơ, lại là một quyền hung hăng mà đánh vào sau lưng Triệu Cần!

"Hự.... Huhu" Triệu Cần phát tiếng kêu như bị chọc tiết heo, ở trong phòng Hàn Thời Thanh cùng Đường Chu nghe được vội vàng chạy ra liền thấy Hoắc Nam Phong liều mạng mà đánh Triệu Cần, sắc mặt thập phần đáng sợ, Thẩm Thần đứng ở một bên, tóc có chút loạn, áo sơ mi cùng quần cũng nhăn dúm dó, như là vừa bị người khác khi dễ.

Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh liếc nhau, cơ hồ không cần hỏi liền đem sự tình đoán được tám chín phần khẳng định là Triệu Cần bị sắc dục mê hoặc, đem chủ ý đánh lên người Thẩm Thần.

"Người của tôi mà cậu cũng dám động vào sao? Tôi thấy cậu là đang tìm chết!" Hoắc Nam Phong biểu tình thô bạo cực độ, quanh thân tản ra hơi thở áp bức người, đôi mắt đỏ đậm như muốn giết người!

Giờ khắc này, Hoắc Nam Phong xác thật rất muốn giết người!

Chỉ cần tưởng tượng đến Triệu Cần đem Thẩm Thần ấn ở trên tường có ý đồ cường bạo cậu, Hoắc Nam Phong liền khống chế được cảm xúc cùng lý trí của mình, lý trí như bị lửa giận nuốt hết, chỉ còn lại có bản năng điên cuồng mà đánh người.

Bộp!

Hoắc Nam Phong nắm chặt bàn tay, hướng mặt Triệu Cần một quyền, một quyền này không có chút lưu tình nào, lập tức đánh gãy răng cửa của Triệu Cần, máu cũng trào ra.

Người chung quanh đều bị khiếp sợ, ai cũng không dám đi can ngăn, giám đốc trong hội sở cũng không dám đi khuyên Hoắc Nam Phong, không thể không xin giúp đỡ từ Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh.

Hội sở nếu là xảy ra án mạng, hắn là giám đốc cũng không chịu tội nổi.

Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh cũng sợ Hoắc Nam Phong không giữ được lý trí, lập tức tiến lên giữ lấy tay hắn: "Được rồi, đánh thế là đủ rồi, tha cho hắn đi."

"Hai người các cậu tránh ra!" Hoắc Nam Phong gầm nhẹ, vung tay muốn thoát ra, mọi người chung quanh thấy vậy sợ hãi không dám nhúc nhích, tựa hồ Hoắc Nam Phong như muốn đem người đánh chết mới thôi.

Hàn Thời Thanh vội vàng kêu Thẩm Thần: "Mau tới khuyên nhủ cậu ấy đi, đừng đợi cậu ấy đánh chết người rồi mới khuyên!"

Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Ai khuyên cũng vô ích! Đêm nay tôi phải lấy cái mạng chó này của cậu ta!"

Triệu Cần quỳ rạp trên mặt đất nửa chết nửa sống nghe được câu này, cả người run lên, nửa người dưới lại ướt, một mùi khai thoang thoảng toả ra không khí.

Đường Chu chửi bậy một tiếng thiếu chút nữa muốn đem Triệu Cần đá đi.

Hoắc Nam Phong một chân đạp lên trên ngực Triệu Cần, hung hăng mà dí vài cái, Triệu Cần liền thở dốc, mắt trợn trắng giống như cá chết.

Thẩm Thần nhìn thoáng qua, rốt cuộc mở miệng nói: "Được rồi, thả hắn đi."

Nam Phong hỏa khí còn không có tiêu xuống, trừng mắt nhìn Thẩm Thần nói: "Cậu thay hắn ta cầu xin sao? Cậu đừng quên hắn vừa rồi chạm vào cậu như thế nào......"

"Hắn dám chạm vào tôi, không phải bởi vì anh sao?" Thẩm Thần thần sắc bình tĩnh mà đánh gãy lời Hoắc Nam Phong nói, fdooi mắt lộ ra vẻ châm chọc khinh bỉ.

Hoắc Nam Phong ngơ một lát, ngay sau đó tức giận mà hỏi lớn: "Cậu mẹ nó có ý tứ gì? Cậu hoài nghi là tôi kêu Triệu Cần động tay động chân với cậu sao?"

Thẩm Thần cười nhạo một tiếng: "Hoắc Nam Phong, tôi không tin anh không hiểu. Anh đem tôi mang tới đây, làm trò nhục nhã tôi trước mặt mọi người, Triệu Cần đều biết ở trong mắt anh không là cái gì, anh không cần giả vờ giả vịt."

"Tôi......" Hoắc Nam Phong trừng mắt Thẩm Thần, nghẹn một hơi ở ngực, không thể di chuyển được, cúi đầu lại xem bộ dạng của Triệu Cần, tức giận lại đá hắn một cái!

"Mẹ nó cậu nói gì với cậu ta hả?" Hoắc Nam Phong hét lớn, khiến cho Triệu Cẩn sợ xanh mặt.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút hối hận khi đem Thẩm Thần tới đây, nhưng hắn là không có khả năng thừa nhận.

"Tôi không có......" Triệu Cần run rẩy trả lời, sau đó liền ngất đi.

Thẩm Thần không có hứng thú xem Hoắc Nam Phong giả vờ, nhàn nhạt mà nói: "Tôi mệt mỏi, đi về trước."

Nói xong cũng không đợi Hoắc Nam Phong, xoay người liền rời đi.

Hoắc Nam Phong sắc mặt rất khó xem, thấp giọng mắng một câu, nói với Đường Chu: "Tôi về đây, các cậu cứ chơi đi."

Thấy hắn đi nhanh mà đuổi theo Thẩm Thần, Hàn Thời Thanh sờ sờ cằm, hỏi Đường Chu: "Cậu nói xem Hoắc đại thiếu gia của chúng ta đối với Thẩn Thần là có ý gì? Tôi xem càng ngày càng không hiểu cậu ta như thế nào rồi."

Tự xưng là tay tình trường già đời Đường Chu cũng xem không hiểu, nhưng lại không nghĩ không nể mặt bạn bè, vì thế ra vẻ cao thâm mà nói: "Còn có thể là tâm tư gì chứ? Chỉ là có có hứng thú, rồi chơi đùa, thế thôi."

Hàn Thời Thanh tưởng tượng, cũng có lý, bằng không Hoắc Nam Phong muốn một người tình nhân như thế nào mà chả có, hà tất ly hôn còn nổi giận đem Thẩm Thần trói vào bên người, nhưng còn không phải là chơi không dứt ra được.

Hai người chê cười Hoắc Nam Phong đêm nay mất mặt, bỗng nhiên có người vội vàng chạy tới, một bên chạy một bên kêu: "Thẩm Thần!"

Bộp một tiếng, người nọ va vào Đường Chu.

"Cậu không có mắt sao!" Đường Chu mắng một tiếng, bắt lấy tay đối phương, ngửi được một hương vị tin tức tố ngọt thanh, như là mùi dâu tây mùa hè.

Đường Chu lập tức bị gợi lên "Tính" thú, thuận thế ôm bả vai đối phương hỏi: "Tin tức tố của cậu là vị dâu tây sao?"

"Tôi là Beta, lấy đâu ra tin tức tố." Đụng vào Đường Chu là A Lâm, tức giận mà đẩy ra Đường Chu, "Gần như vậy còn đoán sai giới tính."

A Lâm nói thầm đẩy ra Đường Chu, nhanh chân hướng phía ngoài chạy đi, một bên chạy một bên kêu "Thẩm Thần".

"Là bạn Thẩm Thần sao?" Đường Chu lầm bầm tự hỏi, cúi đầu nhặt di động của A Lâm rơi trên mặt đất lên, cười một tiếng, khóe môi gợi lên một một nụ cười xảo trá.

A Lâm đêm nay là cùng lão bản trong công ty đến đây để gặp khách hàng.

Vừa rồi A Lâm ở trên hành lang nhìn thấy một người rất giống Thẩm Thần, ngay từ đầu còn không nghĩ là nhìn lầm, nhưng lại thấy Hoắc Nam Phong cũng ở đây.

Liền khẳng định đó là Thẩm Thần!

A Lâm buồn bực không thôi, ngày hôm qua Thẩm Thần còn ở WeChat nói với cậu M thành khí hậu dễ chịu, lo việc xong rồi, hôm nay như thế nào chạy về A thành?

Hơn nữa vẫn là cùng Hoắc Nam Phong ở bên nhau...... Chẳng lẽ Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong hợp lại? Vẫn là bị Hoắc Nam Phong kéo quay trở lại sao?

A Lâm càng nghĩ càng không hợp lý, lo lắng Thẩm Thần xảy ra chuyện rồi lại gạt mình, vội vàng đuổi tới chỗ này, nhưng đến bóng dáng Thẩm Thần cũng chưa thấy.

Lúc này Thẩm Thần đã ngồi lên xe của Hoắc Nam Phong.

Xe còn chưa có nổ máy, cậu yên lặng mà thắt đai an toàn, lúc sau vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình nhàn nhạt, một ánh cũng chưa nhìn đến Hoắc Nam Phong.

"Còn tức giận sao?" Hoắc Nam Phong mạnh mẽ vặn vai Thẩm Thần quay lại đây, "Được rồi, mang cậu đi ăn món Nhật, món cậu thích nhất, đừng bày ra vẻ mặt này nữa."

"Không muốn ăn." Thẩm Thần rũ mắt nói, ngữ khí không nóng không lạnh.

Hoắc Nam Phong nhất phiền chính là cái bộ dạng này của cậu, nhất thời khống chế không được tính tình của mình, ngữ khí mang theo vài phần tàn nhẫn nói: "Rượu không uống, cơm cũng không ăn, không muốn cho tôi mặt mũi sao? Tin hay không tôi hiện tại liền thao chết cậu!"

Thẩm Thần mặc kệ không lên tiếng, hơi hơi rũ đầu, không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ là không nói tiếng mà xoay người hất tay hắn ra.

Hoắc Nam Phong bị hắn cậu cho bốc hỏa, lại vừa thấy cái cổ tinh tế trắng ngần kia của Thẩm Thần, lửa giận cùng tính thú đầu bốc lên đầu.

Lúc trước bị vai trái thương còn phải kiêng, hắn không chạm vào Thẩm Thần, hiện tại vết thương đã khỏi, vừa nãy đánh Triệu Cần cũng không vần gì.

Hắn ngo ngoe rục rịch, nhìn Thẩm Thần đôi môi đỏ mọng, đầu nóng lên, đột nhiên đem người túm đến trước mặt, hung hăng mà hôn vào đôi môi ấy......